Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 420




Hoắc Tùng Quân nhướng mày, Diệp Văn Bình nói ra rồi, trong lòng anh đã đại khái hiểu rõ.

Ngô Thành Nam có chủ ý gì, anh có thể đoán ra một hai phần.

Triệu Khôi Vĩ nghe xong cau mày, nhìn thẳng Hoắc Tùng Quân. Nếu như không biết tên Diệp Văn Bình này và Ngô Thành Nam có dính dáng đến nhau, chỉ là công việc mà thôi, dù sao Hoắc Kỳ vẫn luôn tuyển người.

Nhưng bây giờ bọn họ biết rằng tên Diệp Văn Bình này và Ngô Thành Nam có dính dáng đến nhau, lại để cho anh ta vào, ai biết được người này sẽ gây thiệt hại gì.

Hoắc Tùng Quân chỉ hơi do dự một lát, gật gật đầu: “Cũng không phải là không được, có điều chỉ là một công việc bình thường, suy cho cùng cậu cũng biết, mặc dù quản lý toàn bộ Hoắc Kỳ, nhưng tùy tiện cắt chức một chủ quản, là hành vi vô cùng thiếu trách nhiệm”

Diệp Văn Bình thấy anh đã đồng ý, đầu óc vui vẻ mừng điên lên, vội vàng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, trong lòng tôi có biện pháp”

“Vậy được” Hoắc Tùng Quân quay đầu lại nhìn Triệu Khôi Vĩ: “Ngày mai đưa anh ta đi xem xem bộ phận nào phù hợp, rồi dẫn anh ta đi nhận chức”

Anh ấy có thể nói ra điều này, sự việc đã chắc chắn thành, trong lòng Diệp Văn Bình rất phấn khích, nghĩ về kế hoạch trong tương lai.

Hoắc Tùng Quân không rõ ràng thấy tất cả biểu hiện tận sâu đáy mắt của anh ta, đợi lúc anh ta nhìn qua, mới đứng lên nói: “Vì sự việc đã được xử lý tốt rồi, vậy nên tôi cũng không ở lại lâu nữa, ngày mai hẹn gặp lại ở công ty”

Diệp Văn Bình nhanh chóng nói: “Vâng, tổng giám đốc Hoắc, ngày mai gặp ở công ty”

Ngữ khí mang theo chút nịnh nọt vô ý thức, anh ta nói xong liền sững sờ, nhanh chóng đứng thẳng người, ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ bình tĩnh: “Ừm, ngày mai gặp.”

Hoắc Tùng Quân giả vờ không để ý đến cảnh tượng này, dẫn Triệu Khôi Vĩ rời đi.

Anh ấy từ trong phòng đi ra, Diệp Văn Bình mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã qua đợt huấn luyện đặc biệt của Ngô Thành Nam, anh ta đã có thể giữ vững phong độ trước mặt những người khác, nhưng trước mặt Hoắc Tùng Quân, không biết tại sao, trong lòng luôn cảm thấy áp lực rất lớn, luôn luôn lo lắng về sự rụt rè của mình.

Triệu Khôi Vĩ cùng Hoắc Tùng Quân đi ra ngoài, khi đi xuống lầu, không ai nói lời nào.

Thậm chí đến tầng cuối rồi, anh ta mới nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cuối cùng tôi cũng biết tại sao ngay từ đầu anh không thích tên Diệp Văn Bình đó rồi.”

Anh ta biểu cảm phứ , nghĩ lại biểu hiện ninh nót của tên Diệp Văn Bình lúc vừa rồi n lạng nịnh bợ này, khác xa với hình ảnh anh ta bình thường thể hiện là người tốt không ham danh lợi”

Hoắc Tùng Quân nhướng mày, cho nên ngay từ khi bắt đầu, anh cảm thấy rằng biểu cảm trên khuôn mặt của Diệp Văn Bình giống như giả tạo, vô cùng mâu thuẫn.

Giọng anh lạnh lùng, nói với Triệu Khôi Vĩ: “Anh ta đến làm việc ở Hoắc Kỳ, trong vài ngày tới chắc sẽ liên hệ với Ngô thành Nam, cậu hãy chú ý một chút đến từng cử động của anh ta, có điều gì bất thường thông báo với tôi càng sớm càng tốt”

Sắc mặt Triệu Khôi Vĩ lập tức nghiêm nghị: “Vâng!”

Nhìn Hoắc Tùng Quân mở cửa, Triệu Khôi Vĩ nói: “Anh muốn quay về chưa?”

Ngón tay Hoắc Tùng Quân dừng lại một chút, lắc đầu cười thâm: “Không phải”

Anh muốn đi tìm mấy người Hoài An, cũng không biết bọn họ trông như thế nào rồi, có quyết định hay chưa.

Triệu Khôi Vĩ thấy nụ cười trên mặt anh, không hỏi nữa, người có thể khiến tổng giám đốc Hoắc lộ ra vẻ mặt này còn có thể là ai nữa!

Hai người tách ra từ dưới lầu, Hoắc Tùng Quân lái xe thẳng đến địa ốc Bạch Hoài An nói ngày hôm qua.

Khi đi, còn đặc biệt mua loại đồ uống mà cô ấy thích.

Khi đạt được mục đích, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của Bạch Hoài An, còn có tiếng thảo luận của mẹ Hoắc.

Hoắc Tùng Quân cong cong môi, đi tới hướng âm thanh phát ra, quả nhiên thấy hai người đang chỉ về một căn phòng, lập kế hoạch.

Bạch Hoài An gật đầu, vừa nghe, vừa đánh dấu.

“Chỗ này như thế nào, hợp làm phòng làm việc cá nhân của em không?” Giọng của Hoắc Tùng Quân bỗng chợt vang lên từ phía sau lưng.

Mẹ Hoắc và Bạch Hoài An đang chăm chú suy nghĩ, bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình.

Bạch Hoài An không sao, mẹ Hoắc động tác khoa trương vỗ võ ngực của mình nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân: “Tại sao đi mà không có một chút tiếng động nào vậy, suýt chút nữa dọa chết mẹ rồi”

Hoắc Tùng Quân trầm lặng một lúc, lấy nước uống trong tay đưa cho hai người.

Mẹ Hoắc nhìn thấy đồ uống mát lạnh sảng khoái, hai mắt sáng lên: “Đúng lúc nói có chút khát, đồ uống của con đến rất đúng lúc lắm”

Bà ấy nói xong, nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, đúng lúc nhìn thấy anh đang đứng sát nhẹ nhàng giúp Bạch Hoài An lấy ống hút cắm vào.

Bạch Hoài An hai tay đều cầm đồ, Hoắc Tùng Quân tự mình cầm đồ uống, đến rất gần Bạch Hoài An, nhẹ nhàng giơ tay lên, cho cô ấy uống một hơi.

Nhìn thấy cảnh này, có thể người mẹ ruột này chua ngoa rồi.

Đây vẫn là đứa con tính cách lạnh lùng của bà hay sao? Từ khi nào lại trở lên thân thiết như vậy, từ trước đến này anh ấy chưa bao giờ làm chuyện như này.

Có điều thấy hai người họ ăn ở với nhau thân mật ngọt ngào, mẹ Hoắc uống một ngụm đồ uống trong tay, cũng cảm thấy có thêm vài phần ngọt ngào.

Xem ra tiếp nhận Bạch Hoài An lo cho gia đình, đây là hành động vô cùng đúng đản, bây giờ gia đình bọn họ đang hòa thuận, bản thân con trai cũng có vài phần tình cảm của con người.

Dự tính chẳng bao lâu nữa, nhà bọn họ sẽ có thêm thành viên mới gia nhập.

Hoắc Tùng Quân vừa đút đồ uống cho Bạch Hoài An, vừa nghe cô ấy hăng hái thương lượng với mẹ Hoắc về việc sắp xếp trang trí của mình.

Anh ấy đã lắng nghe rất cẩn thận, luôn thêm một số suy nghĩ và đề xuất của bản thân.

Hoắc Tùng Quân đã điều hành Hoắc Kỳ lâu như vậy, ánh nhìn vô cùng độc đáo, mỗi khi chỉ ra điểm cần cải thiện, Bạch Hoài An mắt lại sáng rực, thậm chí không thèm uống chút đồ uống nào, nhìn anh ta một cách háo hức.

Ánh mắt này của cô ấy, khiến Hoắc Tùng Quân vô cùng thoải mái, vô tình lại nói thêm không ít điều.

Mãi cho đến khi nhìn qua tất cả đã không còn bất kỳ vấn đề gì nữa, Bạch Hoài An mới gấp cuốn sổ tay của mình lại, ôm cánh tay của anh ấy, nói với mẹ Hoắc: “Cô à, kế hoạch của chúng ta đã kiểm tra khá rồi, ngày mai cho người bắt đầu trang trí, sau này tuyển một số nhân viên, cần hoàn thành các chứng chỉ bắt buộc, sau này có thể mở ra kinh doanh”

Mẹ Hoắc gật gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ phấn khích.

Mặc dù cô ấy cũng có sản ngl nhưng bởi vì bản thân không có sở trường quản lý, đều mời quản lý chuyên nghiệp.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy tự mình tham gia với tư cách cá nhân, làm lại từ đầu, bắt đầu từng chút, làm sao có thể không hào hứng cho được.

Hơn nữa bà ấy cũng nhìn qua thấy cảm giác tuyệt vời thiết kế mà Bạch Hoài An mang lại, hoàn toàn tin tưởng vào cô ấy, sau này hai người bọn họ nói không chừng sẽ thực sự có thể tạo len được tên tuổi.

Hoắc Tùng Quân nhếch môi cười nhìn hai người ở phía trước mặt, trong mắt toàn là vẻ dung túng.

Hoắc Kỳ bọn họ có sức lực có vốn, có thể để Bạch Hoài An không cần lo lắng bản thân muốn làm gì thì làm, mấy năm trước đó, anh ấy không thể giúp cô ấy, cả đời sau, anh ấy sẽ dốc hết tất cả, chiều chuộng cô ấy, yêu thương cô ấy.

Giống như là quan sát cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, đi tới trước mặt Bạch Hoài An đột nhiên quay đầu, ánh mắt của Hoắc Tùng Quân, đặc biệt là bên trong tình cảm sâu đậm bên trong, sững sờ trong chốc lát.

Chỉ sau một lúc sững sờ, một nụ cười xinh đẹp nở ra trên khuôn mặt cô ấy, đường nét khuôn mặt xinh đẹp dường như đột nhiên bị điểm bừng sáng lên.

Mấy người đã ra khỏi hành lang có chút tối, ánh mặt trời từ trên bức tường kính chiếu xuyên vào, cả người cô ấy dường như được mạ thêm một lớp vàng, nhìn vô cùng tinh khiết và xinh đẹp.

Cảm khái trong lòng của Hoắc Tùng Quân còn chưa hết, lại nghe thấy Bạch Hoài An vẫy vẫy tay chào anh ấy: “Hoắc Tùng Quân mau đi thôi, cô nói muốn đi dạo bộ, anh cùng đi với bọn tôi đi, đồ đạch anh xách theo luôn nhé.”

Trong lòng suy nghĩ đang trào dâng mãnh liệt đột nhiên dừng lại, biểu cảm của Hoắc Tùng Quân cũng đang sững sờ trên mặt, dở khóc dở cười.

Câu nói của Bạch Hoài An, giống như một nữ thần đột nhiên rơi xuống phàm trần, từ tiên khí lượn lờ nhập vào khói lửa nhân gian.

Có điều Hoắc Tùng Quân cảm thấy vô cùng hài lòng, nhanh bước đến bên cô ấy, đưa bàn tay to lớn ra, nắm lấy lòng bàn tay bé nhỏ mát lạnh của cô ấy.

Bây giờ đã bước vào cái nóng của mùa hè oi ả, thời tiết bên ngoài vô cùng nóng, nhưng trong trung tâm thương mại thì mát lạnh.

Ngay khi mẹ Hoắc bước vào trung tâm thương mại, giống như là nữ hoàng đã bước vào lãnh địa của chính mình, bắt đầu không kiêng nể mua mua mua.

Bạch Hoài An cũng là con gái, thích mua sắm cũng là lẽ tự nhiên, trước đây bởi vì trong lòng tồn tại đại thù của bố mẹ, trong lòng vẫn luôn không có ý nghĩ đi dạo bộ, bây giờ đại thù đã được báo rồi, cả người cô ấy cũng đã buông lỏng được rồi.

Cùng với mẹ Hoắc, giống như là cá gặp biển vậy, không bao lâu sau, trong tay Hoắc Tùng Quân đã đầy những túi lớn túi nhỏ, suýt chút nữa thì không mang theo nổi.

Anh ấy chỉ có thể cùng với bọn họ vừa đi mua sắm, vừa cho người giao đồ đến nhà họ Hoắc.

Mẹ Hoắc từ trước đến giờ chưa bao giờ mua sắm thoải mái như vậy.

Khi còn trẻ, bên cạnh toàn là những chị em như hoa giả, đi dạo mua sắm đều muốn lục với nhau, đủ kiểu so sánh, mỗi lần đi mua sắm, giống như là xảy ra một cuộc chiến.

Bố Hoắc sau khi kết hôn, tính cách của hai bố con Hoắc Tùng Quân và bố Hoắc đều không thể cùng nhau đi dạo bộ, mỗi lần đều cho người trực tiếp mang đồ mới đến nhà họ Hoắc.

Mặc dù trước đây người khác có thể đi trước một bước lấy một khoản tiền mới nhất, nhưng trong trung tâm thương mại này, vui vẻ mua sắm, bà ấy không có hưởng thụ được.

Giờ đây có Bạch Hoài An, mẹ Hoắc tinh thần đi lên, giống như là làm dáng giống búp bê, mua đồ cho cô ấy, mua không biết chán.

Vốn dĩ Bạch Hoài An vẫn còn khá là có tâm trạng, nhưng chạy gần hai giờ đồng hồ, có chút chịu không nổi, cùng Hoắc Tùng Quân, ngồi sụp xuống khu vực nghỉ ngơi, nhìn mẹ Hoắc thử từng bộ từng bộ quần áo một với nụ cười mãn nguyện trên môi.

Hai người nhìn nhau, chỉ biết cười khổ.

Có điều mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy mẹ Hoắc vui vẻ như vậy, cũng cho là đáng.

Hoắc Tùng Quân lấy khăn giấy ra giúp cô ấy lau mồ hôi trên trán, đang chuẩn bị nói nhỏ với cô ấy vài câu, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nữ vui vẻ.

“Thành Nam, quần áo trong cửa hàng này đẹp quá. Cái này, cái này, còn cả cái kia, thiết kế thật độc đáo”