Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 409




Chương 409

Nhưng mà nó khác với lần trước.

So với lần trước vẻ mặt đầy khiêu khích, háo hức thì bây giờ trông cô ta có phần chật vật hơn, bằng mắt thường có thể thấy được sự tiều tụy, phờ phạc.

Lần trước lúc vội vàng đến gặp cô ấy, mặc dù đang đổ mồ hôi vì thời tiết nóng nực, lớp trang điểm của cô ta cũng bị nhòe đi, nhưng mà vẫn có thể thấy được sự xinh đẹp tinh tế của cô ta.

Bây giờ cô ta mặc một bộ quần áo lỏng lẻo, rộng thùng thình, không có kiểu dáng gì, cũng không trang điểm, nhìn giống như là trang điểm đơn giản, mặt mày tái mét, đôi môi nhợt nhạt, bọng mắt thâm đen, giống như là mấy ngày nay không được ngủ ngon, nhìn hết sức mệt mỏi.

Lúc Sở Minh Nguyệt bị cô ta chặn lại, cô ấy cũng không thể nhận ra được.

“Ngô Tiêu Thi, cô tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?”

Ngô Tiêu Thi ngước mắt lên nhìn cô ấy, nhìn thấy sắc mặt cô ấy rạng rỡ, dù trong thời tiết nóng nực như thế này, nhưng mà cô ấy vẫn rất nhẹ nhàng thoải mái, rất có khí chất của tiên nữ, trong mắt cô ta tràn đầy sự không cam lòng.

Cô ta nhận nhịn rất lâu mới mở miệng nói: “Sau khi cô và Châu Hữu Thiên chia tay, tôi cũng không ở cùng anh ấy”

Cô ta nói xong, liếc nhìn biểu cảm của Sở Minh Nguyệt, muốn nhìn xem trong mắt của cô ấy có cảm xúc gì.

Nhưng mà không có, bất kì cảm xúc gì cũng không có, Sở Minh Nguyệt rất bình tĩnh, còn có một chút lạnh nhạt, thờ ơ.

“Việc này tôi không quan tâm, tôi đã chia tay rồi, việc của Châu Hữu Thiên không có liên quan gì đến tôi, hai người có ở cùng nhau hay không, tôi không có hứng thú.

Sở Minh Nguyệt nói xong, trên mặt có một chút không kiên nhẫn, cô ấy nhận được tin nhắn của Bạch Hoài An, vốn dĩ lúc này muốn mau chóng trở về.

Tối hôm qua cô ấy có làm một vài món ăn tráng miệng cất ở trong tủ lạnh, còn muốn để cho Bạch Hoài An ăn thử, bây giờ Ngô Tiêu Thi ngăn cản cô ấy lại, chỉ là muốn nói với cô ấy những lời này sao? Thật sự là lãng phí thời gian.

Ngô Tiêu Thi có một chút sốt ruột nhìn chăm chằm vào cô ấy, nghiêng người về phía trước nói: “Tại sao một chút cảm xúc cô cũng không có, tôi và Châu Hữu Thiên không ở cùng một chỗ, trong lòng của anh ấy còn có cô, hơn nữa, rất nhiều việc trước đây cô nhìn thấy đều là tôi tính kế Châu Hữu Thiên..

“ì điều này có thể nói rõ ràng cái gì chứ? Rốt cuộc cô muốn nói cái gì thì trực tiếp nói, tôi không có thời gian rảnh rỗi để cùng cô nói chuyện dài dòng.”

Sở Minh Nguyệt không kiên nhẫn ngắt lời của cô ta, mặt mày nhăn lại, ngón tay cầm túi xách của cô, có ý tứ nếu cô ta không nói vào vấn đề chính thì cô ấy sẽ rời đi.

Lúc này Ngô Tiêu Thi mới vội vàng nói: “Tại sao cô không quay lại với Châu Hữu Thiên? Tôi đã giải thích rồi, rất nhiều sự việc trước kia đều là vì tôi tính kế với anh ấy, mới khiến cho cô hiểu lầm, nếu như đã là hiểu lầm thì hiện tại tôi đã nói hết chân tướng sự việc cho cô rồi, không phải cô nên đi tìm anh ấy hay sao?”

Sở Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng ni “Không phải là trước kia cô cũng đã nói rồi hay sao, tôi và Châu Hữu Thiên không hợp nhau. Lại nói, hôm nay anh ấy có thể bị cô tính kế, ngày mai cũng có thể bị một cô gái khác tính kế, tôi không rảnh rỗi cũng không có tinh thần và sức lực để đi đối phó với những việc rắc rối cứ kéo dài lặp đi lặp lại này, có ai không có chuyện gì lại thích đi tìm khổ đâu: Ngô Tiêu Thi không thể tin tưởng được liếc nhìn Sở Minh Nguyệt, nghe cô ấy nói ra những lời vô tình như thế, cô ta lẩm bẩm nói: “Không phải là cô yêu thích Châu Hữu Thiên hay sao?”

“Dù yêu thích nhiều thế nào, thì cũng đều bị những chuyện hiểu lầm làm biến mất”

Sở Minh Nguyệt nói xong, ánh mắt sáng như đuốc liếc nhìn Ngô Tiêu Thi nói: “Hôm nay cô rất không bình thường, trước đây ở trước mặt tôi thề thốt rằng Châu Hữu Thiên là của cô, một ngày nào có cô sẽ cướp anh ấy đi, hiện tại tôi đã rút lui, chủ động chia tay anh ấy, vì sao mà cô không quấn chặt lấy mà ngược lại còn muốn động viên tôi làm hòa với anh ấy, rốt cuộc cô có mục đích gì?”

Ngô Tiêu Thi nghe như vậy, mấp máy môi, không trả lời câu hỏi của cô ấy ngay lập tức, ngược lại cô ta còn hỏi lại như là để xác nhận: “Thật sự cô và Châu Hữu Thiên không có khả năng quay lại với nhau hay sao?”

Mặc dù Sở Minh Nguyệt rất không kiên nhẫn, nhưng mà nhìn cô ta chăm chú trông mong nhìn cô ấy, cô ấy vẫn nhịn xuống tính cách của mình mà gật đầu nói: “Không có khả năng, tôi sẽ không quay lại với Châu Hữu Thiên, mãi mãi sẽ không quay lại”

Ngô Tiêu Thi nghe cô ấy nói như vậy thì tinh thần suy sụp cúi đầu xuống, giống như là chịu một sự đả kích mạnh.

Một lúc lâu sau cô ta mới lại nói: “Tôi rời thành phố An Lạc không phải là tự nguyện, tôi bị Châu Hữu Thiên ép buộc rời đi.”

Sở Minh Nguyệt sững sờ một chút, chẳng lẽ cô ta chật vật như vậy, cả người đều lộ ra cảm giác tiều tụy, phờ phạc.

Ngô Tiêu Thi không nhìn Sở Minh Nguyệt, nói một mình giống như: đang dốc bầu tâm sự.

Hiện tại cô ta cũng cần một người để nói chuyện, có một số chuyện cô ta đã giữ thật lâu ở trong lòng, cô ta lại không có bạn bè ở thành phố An Lạc, vốn dĩ không có cách nào để tâm sự với người khác được.

“Trước kia tôi mặt dày mày dạn ở lại thành phố An Lạc là bởi vì Châu Hữu Thiên, tôi hối hận vì đã chia tay anh ấy sau khi tốt nghiệp đại học, lúc đó tôi cảm thấy tôi không giữ được anh ấy, nên tôi lựa chọn chia tay. Tôi ở lại quên của mình, tuần tự từng bước yêu đương, suýt chút nữa là đã kết hôn, nhưng mà bởi vì vấn đề sính lễ mà hôn ước thất bại”

“Lúc đó tôi mới cảm thấy tiền bạc rất quan trọng, tôi nghĩ đến Châu Hữu Thiên, mặc dù gia đình của anh ấy có thể sẽ không chấp nhận những người có thân phận như tôi, nhưng mà chỉ cần Châu Hữu Thiên yêu thích tôi thì tôi sẽ không phải lo lắng buồn phiền về vật chất. Tôi phát hiện khuôn mặt những người bạn gái trước đây của anh ấy đều có bóng dáng của tôi, tôi tự cho rằng trong lòng Châu Hữu Thiên còn có tôi vì thế tôi quyết định nghỉ việc ở quê nhà bên kia, đi đến thành phố An Lạc xa lạ”

“Nhưng tôi không ngờ rằng vậy mà anh ấy đã có bạn gái mới, hơn nữa chính miệng anh ấy đã thừa nhận, yêu thích cô nhiều hơn tôi”

Lúc Ngô Tiêu Thi nói câu này, đột nhiên ngấng đầu lên nhìn Sớ Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt đang lắng nghe câu chuyện của cô ta, đột nhiên bị ánh mắt của cô ta nhìn như vậy làm cho giật mình.

Ngô Tiêu Thi nhìn chằm chằm vào cô ấy, vẻ mặt phức tạp nói: “Kể từ khi biết đến sự tồn tại của cô, tôi liền tìm mọi cách để hỏi thăm về cô, thật sự cô lớn lên rất xinh đẹp, công việc tốt, cũng rất biết cách kiếm tiền, mọi thứ đều tốt hơn tôi một chút, chẳng trách mà Châu Hữu Thiên sẽ yêu thích cô. Tôi lợi dụng những thứ mình học được làm ra những việc phá hoại tình cảm của người khác, tôi đã dùng rất nhiều các cách thức khác nhau, thật không dễ dàng gì mới làm cho hai người chia tay…

Lúc cô ta nói, trên mặt mang đầy vẻ tự tỉ: “Tôi cho rằng hai người chia tay thì tôi có thể cùng anh ấy ở cùng một chỗ, trước đây thật sự tôi cảm thấy, anh ấy có thiện cảm đối với tôi, tôi cho rẵng cho dù trong thời gian ngắn anh ấy không thể quên được.

cô thì chỉ cần thời gian trôi qua, anh ấy sẽ quên cô đi sau đó chấp nhận tôi”

“Nhưng mà tôi không ngờ rằng, vậy mà những việc trước kia tôi làm đã bị anh ấy biết được”

Ngô Tiêu Thi nói đến đây thì dừng lại một chút, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi nói: “Bình thường trên mặt của Châu Hữu Thiên luôn nở nụ cười, cũng rất dễ nói chuyện, ngoài tính tình cởi mở, còn rất dễ dàng mê hoặc người khác. Từ trước đến nay tôi không ngờ rằng khi chọc giận anh ấy lại đáng sợ đến như vậy. Anh ấy trực tiếp cấm vận tôi, làm tôi thật sự không thể tìm được công việc ở thành phố An Lạc, thậm chí ngay cả chỗ ở cũng không có, đi đến khách sạn đều bị từ chối, cô có biết những ngày vừa qua tôi sống như thế nào không?”

Cô ta nói xong túm lấy quần áo ở trên người, ánh mắt tiều tụy không chịu được, nói: “Tôi thật giống như là một con chuột ở dưới cống ngầm, không có chỗ để ở lại, tiền ở trên người cũng mất, hành lý tài sản cũng không thấy đâu. Bộ quần áo này của tôi cũng đã mặc mấy ngày”

Ngô Tiêu Thi càng nói càng b‹ Lúc cô ta rời khỏi nhà là bí mật lẻn ra khỏi nhà, đến bây giờ đã trở thành bộ dạng như thế này, cũng không dám quay về xin bố mẹ giúp đỡ.

Ngô Tiêu Thi cảm thấy chưa bao giờ chật vật như vậy ở trong cuộc đời mình.

Sở Minh Nguyệt nghe xong, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp nói: “Chẳng trách cô lại động viên tôi quay trở về với Châu Hữu Thiên, không phải là cô cảm thấy là chỉ cần chúng tôi quay trở lại với nhau thì anh ấy sẽ không nhắm vào cô nữa, cũng sẽ không chèn ép cô nữa chứ?”

“Lẽ nào không phải như vậy sao?” Ánh mắt của Ngô Tiêu Thi nghi hoặc hỏi: “Sở dĩ anh ấy chèn ép tôi như thế này suy cho cùng cũng là bởi vì những việc làm của tôi khiến cho hai người chia tay, chỉ lần tôi làm hai người quay trở lại với nhau một lần nữa thì anh ấy sẽ không chèn ép tôi nữa”

Vẻ mặt cô ta nói có một chút kích động, nhìn Sở Minh Nguyệt cầu Xin nói: “Cô hãy quay lại với anh ấy đi, sau này tôi chắc chắn sẽ tránh xa, không xuất hiện ở trước mặt của hai người, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của hai người nữa”

Hiện tại Ngô Tiêu Thi muốn vượt qua, cô ta không dám tiếp cận Châu Hữu Thiên nữa, người này giống như một con chó điên, cảm xúc tâm tình không ổn định, bình thường trông giống như một con hổ biết cười, chỉnh đốn người khác không lưu lại một chút tình cảm nào.

Bọn họ còn từng là bạn học với nhau, trước đây còn có tình cảm với nhau, còn là mối tình đầu, Châu Hữu Thiên có thể làm mọi thứ, ép cô ta đến mức không có đường để đi.

Sở Minh Nguyệt “chậc chậc” hai tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn cô ta nói: “Những cách thức mà cô sử dụng khiến người ta rất buồn nôn, điều này tôi thừa nhận, nhưng mà Châu Hữu Thiên chèn ép cô như vậy không phải chỉ bởi vì cô khiến cho chúng tôi chia tay, điều quan trọng hơn là cô dám tính kế anh ấy. Cho dù chúng tôi có quay trở về với nhau, cô nghĩ thử xem, anh ấy có thể vì đem lại niềm vui cho tôi mà càng điên cưồng nhắm vào cô hay không?”

Ngô Tiêu Thi ngơ ngác nhìn cô ấy, há hốc miệng, một lúc lâu cũng không nói được câu nào.

Sở Minh Nguyệt không để ý đến biểu cảm kinh ngạc của cô ta, chiếc căm trắng như ngọc khẽ nâng lên nói: “Hơn nữa cô cầu xin tôi cũng không có tác dụng, tôi nói sẽ không quay lại với nhau thì sẽ là không quay lại.”

Sau khi nói xong, cô ấy phát hiện Ngô Tiêu Thi không trả lời, mà nhìn phía sau lưng cô ấy, cơ thể khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Một bên nhìn thấy Châu Hữu Thiên trên trán đầy mồ hôi, hơi thở có một chút rối loạn, đứng sau lưng cô ấy, lúc này nhìn cô ấy với ánh mắt đầy phức tạp.