Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 402




Chương 402

Hoắc Tùng Quân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Hoài An, cúi người hôn cô một cái, sau đó cầm nhật ký đi vào phòng ngủ.

Bạch Hoài An đi phía sau anh như một cái đuôi nhỏ. Nhìn anh cẩn thận giúp mình sắp xếp chồng nhật ký lên bàn đầu giường, cô đứng ở một bên cười híp mắt, thì thào nói: “Sau này chúng ta có thể cùng nhau xem, coi như là kể chuyện trước khi đi ngủ”

Cuốn nhật ký của bố rất sinh động và thú vị, nó có thể biến những câu chuyện hàng ngày trở nên vô cùng sống động, chỉ xem một lát liền bật cười, có thể đọc như một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Hoắc Tùng Quân lau bụi trên các góc của từng cuốn nhật ký, một số cuốn đã hơi ố vàng vì để lâu.

Anh cúi người, từng ngón tay thon dài làm việc vô cùng nghiêm túc.

Bạch Hoài An nhìn có chút mê mấn.

Cơ thể của Hoắc Tùng Quân thực sự là được ông trời ưu ái, nhìn đâu cũng thấy rất hoàn hảo, ngón tay cũng rất đẹp.

Nghĩ tới đây, đầu óc cô lại mơ màng, nhớ đến đêm qua, chính đôi tay này đã đốt lên từng đám lửa trên người cô, trên mặt nhất thời nóng tới bốc hơi.

Hoắc Tùng Quân xếp nhật ký xong xuôi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai má Bạch Hoài An đã đỏ bừng, ngây ngốc nhìn anh.

Cô quá dễ hiểu, trong nháy mắt Hoắc Tùng Quân đã biết cô đang nghĩ gì, anh lắc đầu cười, uốn cong ngón tay gõ lên trán cô.

Bạch Hoài An đau đớn ôm lấy trán, từ trong hồi ức tỉnh lại.

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hoắc Tùng Quân, nhất thời có chút chột dạ cùng ngượng ngùng: “Anh, anh làm gì vậy!”

Hoắc Tùng Quân khẽ cười một tiếng, nghiêng người đi tới, khuôn mặt tuấn tú ở ngay trước mắt cô, sau khi phóng đại tầm nhìn, lời nói của anh càng thêm lực công kích: “Trong cái đầu nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy? Có phải đang nghĩ đến thứ gì biến thái không?”

Bạch Hoài An vừa nghe lời này, miệng đã bắt đầu lắp bắp: “Anh, anh đừng ngậm máu phun người, người làm mấy chuyện trêu ghẹo là anh, lần nào em cũng bị động hết!”

Hoắc Tùng Quân chỉ yên lặng nhìn cô ngụy biện.

Bạch Hoài An không nói tiếp được nữa, xấu hổ nhào vào lòng anh như một quả đạn pháo nhỏ, cô vùi mặt vào ngực anh mà cọ cọ: “Hoắc Tùng Quân, sao anh lại xấu xa như vậy? Anh xem em là trò cười à!

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân nở một nụ cười, anh ôm lấy eo cô: “Ừm, là anh, là anh làm hết”

Bạch Hoài An hừ lạnh một tiếng, trong lòng vừa thả lỏng đã thấy Hoắc Tùng Quân cúi người, thì thầm bên tai của cô: “Vậy em có muốn làm mấy chuyện đó cùng anh không?”

Cô còn chưa trả lời, cả người đã bị Hoắc Tùng Quân kéo lên giường.

“Em còn chưa ăn cơm mà…”

Chưa kịp nói xong đã bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. Một lúc sau, giọng Hoắc Tùng Quân đã khàn đi, anh cười khế: “Nghe nói vận động sau ăn còn vui hơn, chúng ta thử xem sao.”

Sắc trời bên ngoài từ từ tối dần lại, trong phòng nóng rực, còn vầng trăng bên ngoài đã ngại ngùng trốn đi đâu mất.

Sáng sớm hôm sau, khi Hoắc Tùng Quân đi làm, Bạch Hoài An vẫn chưa thức dậy.

Lúc đã ăn mặc chỉnh tề để chuẩn bị rời đi, anh còn nói vào tai Bạch Hoài An: “Chiều nay anh sẽ về sớm, ngày mai là thứ bảy, chúng ta sẽ về nhà họ Hoắc ở hai ngày, sáng mai đưa em đến nghĩa trang”

Bạch Hoài An vẫn đang ngủ say sưa, vô thức gật đầu.

Hoắc Tùng Quân mỉm cười, xoa xoa tóc cô rồi mới đến công ty.

Sáng nay, sóng yên biển lặng, mọi thứ vẫn như cũ. Nhưng gần đến trưa, Triệu Khôi Vĩ đột nhiên xông vào phòng làm việc của Hoắc Tùng Quân.

Thậm chí còn quên gõ cửa.

Thấy anh ta vội vàng hoảng hốt như vậy, Hoắc Tùng Quân cau mày: “Triệu Khôi Vĩ, xảy ra chuyện gì?”

Triệu Khôi Vĩ chạy đến khô cả miệng, nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Một người tự xưng là ân nhân của anh đang ở đây”

“Vậy sao?” Sắc mặt Hoắc Tùng Quân lạnh đi: “Trước kia không phải có nhiều người cũng nói là ân nhân của tôi sao, có gì kinh ngạc chứ”

“Tổng giám đốc Hoắc, lần này thì khác” Triệu Khôi Vĩ nhanh chóng giải thích: “Người của chúng ta đã hỏi ông ta rất nhiều câu hỏi, ông ta đều trả lời được hết, tất cả chỉ tiết đều trùng khớp. Nếu không nhầm thì lần này rất có thể là thật ạ”

Nghe vậy, Hoắc Tùng Quân liền bật dậy, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ: cả các câu hỏi đều đúng?”

“Vâng, ông ta có thể trả lời khớp với tất cả thông tin mà chúng ta đã điều tra trước đó.”

Vừa nghe vậy, Hoắc Tùng Quân lập tức trở nên hứng thú: “Tôi sẽ đi gặp ông ta một lát”

Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài văn phòng, Triệu Khôi Vĩ cũng vội vã đi theo sau.

Khi đến phòng khách, Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn người bên trong.

Người đàn ông kia trông ít nhất cũng đã bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt nho nhã, nét mặt cương nghị, tuy đang ngồi nhưng có thể thấy thân hình ông ta khá cao lớn. Mặc một bộ đồ tây, dáng ngồi thẳng tắp, trông cũng rất ra dáng.

Hoắc Tùng Quân đã có sẵn dự tính trong lòng, bước vào phòng tiếp khách.

Diệp Văn Bình bị hỏi một tràng, khi nhìn thấy người kia vội vã bước ra ngoài thì trong lòng trở nên đắc ý, có lẽ đã nắm được tám chín phần rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Văn Bình nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa muốn hỏi kết quả ra sao thì đã thấy người bước vào không phải là trợ lý vừa phỏng vấn.

Mà là một người đàn ông trẻ tuổi, khí chất lạnh lùng.

Người đàn ông rất cao lớn, bộ vest đơn giản nhưng tràn đầy khí chất, có thể cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi, trông vô cùng mạnh mẽ.

Ngoại hình của cậu ta đặc biệt nổi bật, đôi mắt hờ hững và sâu thảm, sống mũi cao, làn da trắng như tuyết, đôi môi mỏng, trông vô cùng lạnh lùng.

Người này chắc là Hoắc Tùng Quân rồi!

Tim Diệp Văn Bình chợt nảy lên, ông ta đột nhiên có chút lo lắng.

Chẳng trách cậu Ngô lại đố ky với người này như vậy, chỉ cần cậu ta đứng đó liếc nhẹ một cái đã khiến ông ta cảm thấy trong lòng bồn chồn rồi.

Sau vài tháng huấn luyện đặc biệt này, cho dù Ngô Thành Nam nổi giận trước mặt, ông ta cũng sẽ không căng thẳng như vậy.

Nhưng Hoắc Tùng Quân chỉ dùng một ánh mắt đã khiến ông ta thấp thỏm không yên.

Diệp Văn Bình nhớ tới vô số lần diễn tập trước đó, vội vàng đứng lên, kích động nhìn Hoắc Tùng Quân: “Cậu nhóc, cậu là đứa bé đó, cậu là cậu nhóc tôi đã cứu!”

Nghe vậy, lông mày Hoắc Tùng Quân khẽ nhúc nhích, anh làm ra vẻ kinh ngạc: “Ông vẫn còn nhớ tới tôi sao? Đã hơn mười năm rồi, không ngờ ông còn nhớ rõ như vậy”

Diệp Văn Bình thầm cười lạnh, người này đang thăm dò ông ta.

Ông ta lập tức gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm: “Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, cậu, cậu giống hệt như mười năm trước, mắt mũi, khuôn mặt đều không thay đổi. Đã đẹp trai hơn trước rồi, khí chất cũng rất tốt, vừa rồi tôi còn không nhận ra”

Câu nói cuối cùng của ông ta đã giải thích cho lý do vì sao lúc mới gặp Hoắc Tùng Quân, ông ta lại ngẩn ngơ không nói gì.

Hoắc Tùng Quân mỉm cười: “Cảm ơn đã khen”

Anh ngồi đối diện với Diệp Văn Bình, nét mặt ôn hòa hơn rất nhiều, trông cũng bớt lạnh lùng và xa cách hơn lúc vừa bước vào.

Trong lòng Diệp Văn Bình cũng dần thả lỏng.

Nhìn bộ dạng hòa nhã của tổng giám đốc Hoắc nhà mình, Triệu Khôi Vĩ bất giác rùng mình. Giám đốc lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khi gặp vài người thì mới lộ ra vẻ dịu dàng.

Việc anh tỏ thái độ ôn hòa trước mặt người này cũng chỉ có thể có một nguyên nhân, chính là làm cho người này lơ là, thả lỏng cảnh giác.

“Ông Diệp, đúng chứ? Ông có thể nói rõ hơn về tình hình lúc đó được không?” Hoắc Tùng Quân giải thích: “Bởi vì mấy ngày nay có quá nhiều người tới nhà họ Hoắc tự xưng là ân nhân của tôi. Để đề phòng, chúng tôi cần phải thực hiện các đối chiếu nghiêm ngặt, tránh việc vàng thau lẫn lộn”

Bốn chữ “vàng thau lẫn lộn” còn cố ý nhấn mạnh, dường như có ý tứ gì đó.

Diệp Văn Bình có chút bất an, Hoắc Tùng Quân nói bốn chữ cuối cùng với giọng điệu kỳ lạ, có lẽ anh đã phát hiện ra điều gì đó.

Trong lòng hoảng loạn, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh, ông ta giả vờ nhớ lại: “Tôi không phải người thành phố An Lạc. Hôm đó, đúng lúc tôi có mặt ở đây trong một chuyến công tác và tình cờ đi ngang qua khách sạn đó. Nghe thấy có ai đó nói bên vẫn có người, tôi cũng không nghĩ nhiều mà lao vào trong”

“Trận cháy đó rất lớn, tôi vào để cứu người nhưng tìm mãi mà không thấy ai. Sau đó, tôi vô tình phát hiện ra cậu và một bé gái nằm dưới đất nên đã cõng hai người ra”.

Diệp Văn Bình vừa nói vừa gãi đầu, ngại ngùng nói: “Tôi không biết các cậu đã tìm mình suốt mấy năm nay. Sau khi xong việc, tôi liền trở về nhà, cũng không để ý tới mấy chuyện này nên mới không tìm đến để nói rõ tình hình”

Điều này nghe cũng có lý, mọi thứ đều trùng khớp.

Là người bên ngoài, camera giám sát đã bị thiêu rụi, muốn điều tra ra cũng không dễ dàng gì. Sau khi làm việc xong liền rời khỏi đây, không để lại manh mối, các nhân chứng cũng mới được tìm thấy sau nhiều năm.

Ông ta nói như vậy đúng là không có vấn đề gì.

Hoắc Tùng Quân tiếp tục hỏi: “Vậy thì tại sao sau nhiều năm như vậy, ông lại đột nhiên tới đây? Làm sao ông biết tôi đang tìm ân nhân cứu mạng?”