Châu Hữu Thiên hoàn toàn không biết rằng Ngô Tiêu Thi vẫn còn có đủ can đảm để đến gặp Sơ Minh Nguyệt.
Anh ta cả ngày đều có chút vô tri vô giác, lúc chuẩn bị tan ca, Lâm Bách Vĩ rất ít khi tìm anh ta và Hoắc Tùng Quân cùng uống rượu.
Châu Hữu Thiên thành thật nói chuyện Lâm Bách Vĩ mời anh ta đi uống rượu, nói cho Sở Minh Nguyệt biết.
Sở Minh Nguyệt vô cùng bất lực trả lời: “Anh không cần phải cái gì cũng nói với em, em không muốn giới hạn cuộc sống của anh” Do dự một chút, Châu Hữu Thiên vẫn đi.
Mấy người bọn họ đã rất lâu không tụ tập rồi, chưa kể Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ cũng không phải là bạn bè không tốt gì.
Trong phòng riêng quen thuộc, ba người đàn ông ngồi cùng nhau, Lâm Bách Vĩ nhìn Hoắc Tùng Quân, rồi lại nhìn Châu Hữu Thiên, thở dài một tiếng: “Các cậu làm sao vậy, một người hốc hác người kia còn hốc hác hơn” Anh ta nói chỉ tay vào Hoắc Tùng Quân: “Bộ dạng của cậu sao giống như mấy ngày không ngủ rồi vậy.” Đẹp trai vẫn là đẹp trai, chỉ là trên mặt có một chút mệt mỏi, làn da của Hoắc Tùng Quân trắng bệch lạnh lẽo, quầng thâm đen dưới mắt nhìn có chút rõ ràng, còn có tia máu đỏ trong mắt.
Hoäắc Tùng Quân hít sâu một hơi sâu, giọng nói uể oải: “Quả thật là mấy ngày nay đều ngủ không ngon, gần đây lại còn bị mất ngủ nữa” Từ lần trước Bạch Hoài An liên hệ với anh, đã là cách đây một tuần trước rồi, anh không thể nghĩ về điều đó, cảm giác bên tai lúc nào cũng xuất hiện ảo giác.
Lâm Bách Vĩ quay đầu sang nhìn Châu Hữu Thiên, người bên này so với Hoắc Tùng Quân vẫn là chẳng ra sao cả, không chỉ lộ rõ sự mệt mỏi trên khuôn mặt, tâm trạng cả người cũng vô cùng phiền muộn, so với trước đây nhe nanh múa vuốt, bộ dạng oán trời oán đất này hoàn toàn khác nhau.
“Còn cậu, anh Châu, cậu không phải lúc nào cũng có tấm lòng rộng lớn, vạn sự không cần lo lắng sao? Làm thế nào mà biến thành như thế này rồi?” Bộ dạng này của anh ta, quả thực rất hiếm thấy, trước đây suốt cả hai đêm, nhìn cũng không nhếch nhác như vậy.
Châu Hữu Thiên uống cạn một chén rượu, khóe mắt ửng hồng, thở dài nhìn Lâm Bách Vĩ: “Anh Lâm, tình cảm là một thứ, thật khiến người ta khó hiểu” Lâm Bách Vĩ bị lời nói này của anh ta, làm cho giật mình một cái, trên người da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Thằng nhóc nhà cậu giả bộ sâu lắng làm cái gì!” Anh ta “Từ khi nào trở cậu nên buồn nôn đẩy đẩy Châu Hữu Thiên: như vậy, anh Châu của chúng ta, không phải vẫn luôn được mệnh danh là, ở giữa trăm bông hoa, những chiếc lá không thể chạm vào sao? Tại sao vẫn còn vì tình yêu mà phiền não vậy?” Hoắc Tùng Quân nghe vậy, trái lại hiếm khi lướt nhìn Châu Hữu Thiên bằng ánh mắt bố thí, mở lời nói: “Cậu với Sở Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy?” Ngay sau khi nói điều này, Châu Hữu Thiên liền bị sặc rượu, ho lên dữ dội.
Lâm Bách Vĩ nhanh chóng giúp anh ta xoa xoa lưng, quay đầu nhìn thẳng về phía HoắcTùng Quân: “Cậu biết tình hình bên trong là gì sao?” Mấy ngày hôm nay anh ta bận với em trai còn cả chuyện của công ty, cũng không cùng hai vị thiếu gia nói chút chuyện riêng nào, có chút không theo kịp tiết tấu của bọn họ.
Hoắc Tùng Quân khẽ ho nhẹ một tiếng, nhìn Châu Hữu Thiên nói: “Tối qua Sở Minh Nguyệt gọi điện thoại cho tôi, đột nhiên hỏi chuyện của Bạch Hoài An, lúc nói chuyện luôn giấu đầu hở đuôi, giống như muốn thăm dò gì đó, nhưng không hỏi gì cả, nói được hai câu rồi cúp điện thoại” Anh nói nhìn thẳng về hướng Châu Hữu Thiên: “Tối qua cậu lấy tớ làm cớ? Nói đi, tớ cũng muốn biết tối qua các cậu xảy ra chuyện gì, rốt cuộc có liên quan gì đến tớ.” Anh không muốn vì chuyện này, bị Hoài An để ý.
Trong lòng Hoài An, cô bạn thân Sở Minh Nguyệt này tình nghĩa quá nặng rồi.
Châu Hữu Thiên bị Hoắc Tùng Quân nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, cảm thấy áp lực trên người quá lớn, vô thức hét lên một câu: “Anh Hoắc..” “Đừng giấu diếm, nhìn bộ dạng của cậu, áp lực tâm lý hẳn là rất lớn, vừa hay nhân cơ hội trút bỏ một chút đi, nói với chúng tớ tốt hơn là kìm nén rồi tự mình uống rượu giải sầu.” Lâm Bách Vĩ vỗ vỗ vào vai anh ta, thuyết phục, trong mắt toàn là tia sáng bát quái.
Châu Hữu Thiên nghĩ cũng phải, đem chuyện bản thân làm, còn cả vấn đề trước đây của Sở Minh Nguyệt cùng nói ra.
Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Vĩ trầm lặng.
Rất lâu sau, Hoắc Tùng Quân nói: “Châu Hữu Thiên, đây cũng tính là… đáng đời thôi!” Châu Hữu Thiên nghe xong, ngẩng đầu khuôn mặt đều là sự tủi thân.
Lâm Bách Vĩ thở dài một tiếng, đồng cảm nhìn anh ta: “May cậu vẫn là bác sĩ tâm lý, còn yêu qua nhiều bạn gái như vậy, tớ không biết nói cậu là có tấm lòng lớn, hay là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nếu như đổi lại tớ là Sở Minh Nguyệt, tớ thậm chí nửa cơ hội cũng không cho cậu, lập tức chia tay với cậu” Trong lòng Châu Hữu Thiên vô cùng đau khổ: “Tớ thực sự là nghĩ sai thì hỏng hết, nghĩ Ngô Tiêu Thi là người ở thành phố An Lạc, ngước mắt nhìn..” “Đợi đã!” Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời anh ta: “Cho dù cô ấy một mình như vậy, khi đó lúc cậu từ chối cô ấy, nhưng lại nói để cô ấy về quê của mình, là cô ấy khăng khăng ở lại thành phố An Lạc. Đây là sự lựa chọn của cô ấy, cho dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn nào, cũng phải chịu đựng” Giọng anh vô cùng lạnh lùng, lườm Châu Hữu Thiên một cái: “Mà đó là điều tránh nghi ngờ duy nhất cậu có thể làm, nhớ rằng cậu là người đã có bạn gái” Chuyện tình cảm của Châu Hữu Thiên trước đây, anh không nói gì, cũng chưa bao giờ có hứng thú xen vào bất cứ chuyện gì, nhưng lần này thì khác.
Đầu tiên, đối tượng anh ta yêu lần này chính là Sở Minh Nguyệt, là bạn thân của Hoài An.
Quan trọng hơn chính là, lần này anh có thể thấy, Châu Hữu Thiên thực sự động lòng rồi, anh không muốn nhìn thấy Châu Hữu Thiên rơi vào kết cụ như trước đây của mình, không muốn để anh ta phải hối hận.
Nhưng sự thật chứng minh, không phải tất cả bác sĩ tâm lý đều có thể hiểu bạn gái muốn cái gì, yêu qua không ít bạn gái cũng không có nghĩa là biết làm thế nào để đối phó với phụ nữ.
Châu Hữu Thiên lần này thực sự làm điều gì khiến người ta có chút tức giận rồi.
Lâm Bách Vĩ nhìn bộ dạng chán nản của Châu Hữu Thiên, võ vỗ vai anh ta: “Thiên à, vụ tai nạn xe cộ, tớ sẽ không nói gì, nhưng là cậu cùng cô ta tìm phòng, để cô ta ở lại công ty của cậu làm việc, không có cách nào có thể nói nổi. Đổi lại cách suy nghĩ một chút, nếu như có một người đàn ông thích Sở Minh Nguyệt, Sở Minh Nguyệt còn để anh ta chói lóa bên cạnh mình mỗi ngày, thuê phòng cùng anh ta, cậu có thể chịu được không?” Châu Hữu Thiên chỉ vừa nghĩ đến cảnh đó, Sở Minh Nguyệt với người đàn ông khác cười nói vui vẻ, hận không thể bóp vỡ ly rượu trong tay.
“Nhẫn nhịn không được” Anh ta căn bản không dám nghĩ tới bộ dạng của Sở Minh Nguyệt khi ở cùng người đàn ông khác.
Lâm Bách Vĩ cười: “Như vậy còn chưa đủ đâu, cậu dựa vào cái gì cảm thấy Sở Minh Nguyệt người ta có thể chịu đựng được? Con gái người ta suy nghĩ nhạy cảm, càng không thể chịu đựng được” Hoắc Tùng Quân nghe hai người nói chuyện, trầm mặc uống chút rượu.
Anh không dám nói cho bọn họ biết, trong lòng Trần Thanh Minh đối với Sở Minh Nguyệt là ham muốn, còn chuyện nhà họ Bạch mặt dạn mày dày.
Vì vậy Hoắc Tùng Quân chỉ ý vị sâu xa nói với Châu Hữu Thiên: “Cậu ở đây tốt nhất nỗ lực thêm chút nữa, nếu không nhất định sẽ hối hận, loại phụ nữ như Sở Minh Nguyệt, vốn không thiếu người thích.
Châu Hữu Thiên thần sắc nghiêm nghị, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, để che đậy chỉ có thể uống một ngụm rượu.
Hoắc Tùng Quân bên cạnh nhận được tin nhắn của Bạch Hoài An, là bức ảnh thanh tú cô ấy tự chụp hậu trường.
Cô ấy trang điểm tỉnh tế, làn da trắng ngần, ngũ quan đẹp khác thường, dưới ánh đèn sáng ngời nở nụ cười vô cùng long lanh, vẻ mặt hào hứng.
Bề ngoài mặc dù có chút mệt mỏi, xem ra cũng gầy đi rất nhiều, nhưng có thể thấy cô ấy rất dạt dào nhưng ngày vừa qua, dù sao đây cũng là giấc mơ cô ấy mơ ước.
HoắcTùng Quân vẻ mặt dịu dàng lại, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn lờ mờ thần sắc dịu dàng, ngũ quan của anh ấy vô cùng thanh tú, mũi cao môi mỏng, đôi mắt màu hổ phách trong ánh nhìn như là lấp đầy các vì sao.
Thấy bộ dạng này làm răng của Lâm Bách Vĩ bị đau.
Anh ta nhìn Hoắc Tùng Quân bên trái dịu dàng phơi phới, nhìn Châu Hữu Thiên bên phải đang kết giao với sự chán nản, lại nghĩ đến bộ dạng tiều tụy nhếch nhác khoảng thời gian trước đây anh em nhà họ Bạch, thở dài một hơi.
Anh ta cả đời này không muốn tiếp xúc với tình yêu, quá tốn thời gian, quá khủng khiếp.
Hoắc Tùng Quân quay lại thông tin của Bạch Hoài An, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn Lâm Bách Vĩ: “Lâm Bách Châu gần đây sao rí “Vết thương sau lưng đã bình phục rồi, trạng thái tinh thần cũng đã giống như trước, bệnh viện bên đó tạm thời không đến, thời gian này em ấy đi du lịch, tớ cũng rất lâu rồi không gặp em ấy, có điều mỗi ngày cũng có nói chuyện với tớ, nghe nói trạng thái không tồi” Lâm Bách Vĩ nói đến đây, biểu cảm trên khuôn mặt thả lỏng rất nhiều, xem ra anh em họ thực sự buông bỏ rồi, việc còn lại chính là vấn đề thời gian.
Hoắc Tùng Quân lắng nghe, lông mày chau lại, cảm giác có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được.