Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 369




Giấc ngủ này kéo dài đến mười một giờ trưa, Bạch Hoài An mệt mỏi tỉnh lại, toàn thân giống như bị xe tải cán qua, vừa đau vừa nhức, một hồi lâu cũng không giảm bớt.

Cô chỉ động nhẹ một chút thì nơi riêng tư đã truyền đến một trận đau xót.

Bạch Hoài An nghiến chặt răng, trong lòng rất hối hận, tối hôm qua trong lúc nhất thời không nên mềm lòng để cho Hoắc Tùng Quân muốn làm gì thì làm, bây giờ người chịu khổ chỉ có thể là mình.

“Bé ngoan, em tỉnh rồi sao?” Một giọng nói sảng khoái truyền đến từ phía cửa.

Bạch Hoài An vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy HoắcTùng Quân có tinh thần rất sung mã, làn da trắng lạnh đều hiện lên vẻ sáng bóng, khuôn mặt sâu sắc và đẹp trai, anh đang đứng ở cửa, phảng phất giống như một bức tranh.

Đôi mắt của cô đầy vẻ oán hận, giọng nói anh ách, không được tự nhiên: “Tùng Quân, em không dậy nổi, khó chịu lắm” HoắcTùng Quân vội vàng chạy đến, đỡ cô dậy, rồi từ từ dùng những ngón tay mạnh mẽ ấn ấn ở trên vai cô, rất nhanh đã giúp Bạch Hoài An cảm thấy đỡ hơn.

“Xin lỗi, là anh không khống chế tốt bản thân” Anh rất hiếm khi vì việc này mà cảm thấy có lỗi, ôm lấy cô và võ vỗ nhẹ vào sống lưng của cô: “Sau này sẽ không như vậy nữa” “Anh thề đi!” Bạch Hoài An vùi mình vào trong lòng ngực anh, rầu rĩ mà nói.

Tối hôm qua cô thật quá thảm, cả người giống như một cái bánh rán, bị lật qua lật lại. Rõ ràng người dùng sức chính là Hoắc Tùng Quân, nhưng cuối cùng người chịu thiệt thòi lại chính là mình.

Ngược lại, Hoắc Tùng Quân lại giống như một lão quái vật thu thập âm khí để bồi bổ dương khí.

Vừa nghe phải thề thì trong nháy mắt Hoắc Tùng Quân lại không hề hé răng, ngượng ngùng ho nhẹ một chút.

Anh cũng không thể bảo đảm về chính mình, dù sao thì Bạch Hoài An rất có sức hấp dẫn đối với anh, anh đã biết được mùi vị của xương tủy, nếu không phải lo lắng về cơ thể của cô thì cũng sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

“Hoài An, anh cảm thấy thể lực của em có thể không tốt lắm. Sau này không bận rộn nữa thì hãy chạy bộ với anh. Chiều nay anh sẽ sửa phòng trống ở trong nhà thành phòng tập thể dục, chúng ta sẽ cùng nhau tập luyện.” Hoắc Tùng Quân nâng khuôn mặt như trăng thanh gió mát lên, nói một cách trịnh trọng.

Bạch Hoài An đấm vào ngực anh một cái, khuôn mặt ngập tràn sự oán hận.

Cái tên đàn ông chó má này!

Trong lúc vô ý cô liếc nhìn điện thoại di động bên cạnh, đã hơn mười một giờ trưa, Bạch Hoài An vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng chuẩn bị xuống giường: “Không kịp giờ rồi, em phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu không sẽ bị trễ chuyến bay” “Vẫn còn kịp” Hoắc Tùng Quân đỡ lấy cô: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, em đi rửa mặt xong là có thể ăn, đợi lát nữa anh sẽ đưa em đi, nơi này cách sân bay cũng không xa, chỉ khoảng hai mươi phút thôi, không phải mười hai giờ em mới lên máy.

bay sao, vẫn tới kịp” Thời gian đều đã tính toán kỹ càng, Hoắc Tùng Quân còn để tâm hơn so với cô.

Nhưng Bạch Hoài An vẫn không yên tâm về anh, người đàn ông chó má này có tâm tư rất thâm sâu. Anh hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này, cố ý để cô lên máy bay trễ, sau đó dẫn đến việc phải hủy bỏ chuyến đi.

Đối với mặt này, Bạch Hoài An cực kỳ cảnh giác với anh.

Rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc, Hoắc Tùng Quân lái xe đưa cô đi, khi đến sân bay thì thời gian vừa kịp lúc.

Cách Lệ Tâm cũng đã tới rồi.

Hoắc Tùng Quân dẫn cô đến chào hỏi, Cách Lệ Tâm nhìn thấy bên cạnh cô có hai vali đựng đồ rất lớn, cô ta trợn mắt há hốc mồm: “Hoài An, sao cô mang nhiều đồ như vậy?” Cách Lệ Tâm và tính cả trợ lý bên cạnh của cô ta thì cũng chỉ có hai vali nhỏ.

Bạch Hoài An liếc Hoắc Tùng Quân bên cạnh một cái, gương mặt ửng đỏ: “Tôi đi ra ngoài một thời gian dài, anh ấy không yên tâm nên cứ một hai bắt tôi phải mang theo nhiều.

đồ như vậy” Cách Lệ Tâm nhìn bên cạnh cô, vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh. Gương mặt của cô ta vì kích động mà ửng đỏ, nói nhỏ ở bên tai Bạch Hoài An: “Bạn trai cô thật yêu cô, thật là lãng mạn” Tuy răng Bạch Hoài An có chút thẹn thùng, nhưng vẫn gật đầu một cách rất tự hào.

Cô biết bây trời trên đời này, không ai yêu cô bằng Hoắc Tùng Quân.

“Chúng ta đi đổi vé máy bay đi” Cách Lệ Tâm nhìn đồng hồ rồi nhắc nhỏ, chỉ chỉ Hoắc Tùng Quân đứng ở bên cạnh: “Cô có muốn tranh thủ thời gian để tạm biệt không” “Không cần, chúng ta mau..” Bạch Hoài An còn chưa nói xong thì Hoắc Tùng Quân đã ôm chặt lấy cô, hôn Bạch Hoài An ở ngay trước mặt Cách Lệ Tâm.

Cách Lệ Tâm ở bên cạnh vô thức huýt sáo một cái, kích động thốt lên bằng tiếng mẹ đẻ của mình, giọng nói tràn đầy sự kinh ngạc và cảm thán.

Một lúc lâu sau, Hoắc Tùng Quân mới buông Bạch Hoài An ra, hơi thở không hề có một chút rối loạn: “Sau khi đến nơi thì nhớ gọi điện cho anh” Bạch Hoài An đỏ mặt, gật đầu, ôm chặt lấy eo của anh, vốn dĩ trước đó còn không có quá nhiều cảm xúc xa cách, bị một cái hôn và ôm này của anh làm cho cảm xúc đó đột nhiên xuất hiện, trong lòng cô tràn đầy sự không nỡ.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, trong lòng cô ê ẩm chua xót, sống mũi cũng hồng hồng.

Trong khoảng thời gian này bọn họ rất ít khi tách ra. Lúc trước khi bận rộn, Bạch Hoài An cũng mấy ngày không về nhà, nhưng cô biết chỉ cần cô muốn gặp thì Hoắc Tùng Quân có thể đến trong vòng nửa tiếng, chỉ cần buổi tối về đến nhà là có thể nhìn thấy anh.

Nhưng bây giờ cô sắp xa quê hương để đi nước ngoài, chuyến đi này phải mất ba tháng, cô không thể ôm anh, hôn anh, cũng không thể vùi vào lòng ngực của anh để làm nũng, gặp phải chuyện gì cũng phải tự mình gánh vác.

Chỉ cần nghĩ đến như vậy thì đôi mắt của Bạch Hoài An đã đỏ hoe và ẩm ướt.

Nhìn thấy như vậy thì Hoắc Tùng Quân cũng cực kỳ đau lòng, trong lúc nhất thời anh rất muốn nói với cô là đừng đi nữa, ở lại đi.

Nhưng anh lại không thể nói nên lời, bởi vì anh biết cơ hội lần này đối với Bạch Hoài An quan trọng như thế nào.

Thông báo về chuyến bay vang lên, Bạch Hoài An điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lau khô nước mắt: “Tùng Quân, em đi đây, ba tháng nữa gặp lại, em sẽ rất nhớ anh” Để xoa dịu bầu không khí, cô giả bộ bày ra bộ dạng hung dữ: “Ba tháng này anh phải yên phận một chút cho em, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không thì em sẽ không cần anh nữa!”

HoắcTùng Quân cúi đầu cười một tiếng, nhéo má cô: “Lời này anh nên nói với em mới đúng, em đừng tưởng rằng không có anh thì có thể đi du hí nhân gian, rồi tìm một anh đẹp trai nào đó. Nếu như để anh biết được thì coi chừng anh đánh cái mông của em” Bạch Hoài An cảm thấy xấu hổ khi nghe thấy anh nói cái gì mà “Du hí nhân gian”, cô nghe thấy Cách Lệ Tâm gọi mình thì vội vàng xách vali bước lên hai bước.

Quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, Hoắc Tùng Quân vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Trong lòng Bạch Hoài An khẽ động, đột nhiên lao đến, dừng sức nhảy lên, Hoắc Tùng Quân cũng phối hợp mà ôm lấy đùi của cô.

Cô ôm lấy cổ của Hoắc Tùng Quân, hôn mạnh anh mấy cái rồi mới nhảy xuống. Vẫy tai rồi kéo hành lý của mình đi làm làm thủ tục vận chuyển.

Mãi cho đến khi hình bóng của cô biến mất thì Hoắc Tùng Quân mới rũ mi xuống, sờ sờ khóe môi của mình, thở dài.

Cô chỉ vừa mới đi mà sao anh lại nhớ cô đến như vậy.

Bạch Hoài An ngồi ở trên máy bay, ngồi thất thần ở bên cạnh Cách Lệ Tâm, cả người nhìn rất ủ rũ.

Cách Lệ Tâm nhìn thấy bộ dạng này của cô thì chống cánh tay, nghiêm đầu nhìn cô rồi cười nói: “Nhớ bạn trai sao?” Tâm trí của Bạch Hoài An bị giọng nói của cô ta kéo về lại, đỏ mặt nhìn cô ta một cái: “Cô đừng nói bậy, không có chuyện đó…” “Nhưng mà mắt của cô toàn là nước mắt” Cách Lệ Tâm vươn tay đưa một tờ khăn giấy.

Bạch Hoài An đưa tay sờ sờ gương mặt của mình, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào mà trên mặt cô đã ướt đảm.

Cô dùng khăn giấy che mặt, ngượng ngùng nói: “Tôi không muốn khóc…” Nhưng nước mắt lại có suy nghĩ của riêng nó.

Cô cũng không phải là một người đặc biết yếu ớt, trước kia cũng thường xuyên xa cách với người nhà và bạn bè. Có lế trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoắc.

Tùng Quân, cho nên khi đột nhiên rời đi sẽ cảm thấy có một chút không thích ứng được.

Cách Lệ Tâm vỗ vỗ vào lưng cô, xúc động nói: “Trước kia tôi không tin vào tình yêu, nhưng bây giờ muốn tin tưởng một chút. Nhìn các thấy các người tôi cũng muốn nói chuyện yêu đương” Khi cô ta nói chuyện luôn luôn nói rất thẳng thừng, chớp chớp mắt với Bạch Hoài An: “Kỹ thuật hôn của bạn trai cô quả thật không tồi. Còn cô nữa… Tôi cũng không ngờ cô lại nhiệt tình như vậy: Một câu này đã làm vơi đi rất nhiều nỗi buồn của Bạch Hoài An.

Đôi mắt của cô đỏ bừng, cười một cách ngượng ngùng và bất đắc dĩ, cô là người luôn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không ngờ ở trước mặt đám đông lại có hành động nhiệt tình như vậy.

“Chỉ là rời đi ba tháng, sao lại có thể làm giống như là sinh ly tử” Bạch Hoài An cười cười, nỉ non một tiếng.

Cô mở túi xách của mình ra, chuẩn bị chuyển điện thoại di động sang chế độ máy bay, kết quả nhìn thấy trong túi xách của mình có đến mấy cái điện thoại, sắc mặt cô tối sầm lại.

Cách Lê Tâm nhìn thấy sắc mặt của cô không ổn nên nghiêng người qua, liền nhìn thấy trong túi xách của cô có tận mấy cái điện thoại, cô ta đột nhiên phụt một cái rồi bật cười, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Bạn trai của cô…

Xem ra đối với cô rất không yên tâm” Xem ra năm ngày trước Bạch Hoài An đã để lại bóng ma trong lòng Hoắc Tùng Quân, lần này bọn họ cách nhau hơn hai mươi phút đi máy bay, Hoắc Tùng Quân đã nghĩ kỹ hết cho cô rồi.

Bạch Hoài An thở dài.

Đây cũng coi như là một gánh nặng ngọt ngào đi.

Gô lại cúi đầu lục lọi trong túi xách, hành lý của mình đều do Hoắc Tùng Quân thu dọn và chuẩn bị, cô còn chưa kịp kiểm tra thì đã bị anh kéo vào trong phòng tắm, bây giờ mới có thời gian để nhìn một chút.

Vừa nhìn vào thì cũng không đến nổi nào, cô lại tìm được một cái hộp nhỏ.

Bên trong là một bộ trang sức nhỏ, là bộ sản phẩm được làm từ ngọc trai. Đôi bông tai ngọc trai nhỏ và tỉnh xảo, còn có vòng cổ ngọc trai, lắc tay và trâm cài áo.

Phía trên còn có một tờ giấy ghi chú của Hoắc Tùng Quân.

Hóa ra bộ trang sức này không phải là loại trang sức bình thường, là anh đã đặc biệt thuê người làm ra, là loại trang sức có chức năng định vị và gọi điện.

Lần trước khi cô và Hoắc Tùng Quân gặp nạn, rơi vào trong một rừng cây hoang vu, thiếu chút nữa đã bỏ mạng. Lúc đó Bạch Hoài An liền thuận miệng oán giận chức năng định vị trên đồng hồ của bọn họ không tốt, không có tín hiệu, không thể gọi điện, còn không bằng cái đồng hồ điện thoại đeo tay.

Không ngờ Hoắc Tùng Quân thật sự đã để trong lòng, sau khi trở về liền cho người nghiên cứ và chế tạo thêm một lần nữa, cuối cùng đã làm ra trước khi Bạch Hoài An rời đi.

Anh thật sự sợ hãi khi không có mình ở bên cạnh, Bạch Hoài An ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm và bị người khác bắt nạt.