Chương 366
Ông cụ Ngô hỏi xong những câu này, cứ nhìn chăm chằm Hoắc Tùng Quân, muốn nhìn thấy cảm giác chột dạ hoặc là cái gì khác từ mặt anh.
Nhưng mà không hề có, khuôn mặt Hoắc Tùng Quân vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười với ông ta, bình tĩnh hỏi rằng: “Lời ấy của ông Ngô là sao, ông có chứng cứ gì không?” Ông cụ Ngô dĩ nhiên không có chứng cứ gì, nhưng Hoắc Tùng Quân cũng bình tĩnh quá rồi.
Mặt ông ta u ám, vô cùng không vui: “Sau khi bị thương Thành Nam nói với ông, nói phanh xe có vấn đề, sau đó ông bảo người kiểm tra camera, hỏi dò người giữ xe, nhưng không có bất kì vấn đề gì” Hoắc Tùng Quân nghe thế thả lỏng tay: “Vậy cháu chỉ có thể nói vận khí của cậu Ngô quá kém” “Nhưng mà cháu không cảm thấy quá đúng lúc rồi sao? Camera lại hư vào đúng ngày hôm đó, người giữ xe cũng xảy ra sơ suất, tất cả trùng hợp này đều vào đúng một ngày, ông cảm thấy nếu không phải Ngô Thành Nam đen đủi, thì chính là có người động tay động châ Ông cụ Ngô nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, trước giờ cháu rất thông minh, cháu nói xem, nếu như không phải cháu, còn có thể là ai động tay động chân?” Hoắc Tùng Quân rũ mi, yên lặng rất lâu, đột nhiên ngước mặt lên, cười nhẹ với ông cụ Ngô: “Không sai, là cháu động tay vào.” Lời thừa nhận này, khiến Triệu Khôi Vĩ hoảng sợ, khẩn trường nhìn tổng giám đốc Hoắc nhà mình.
Đây, tổng giám đốc Hoắc sao lại dễ dàng thừa nhận như thế? Không phải ông cụ Ngô không có chứng cứ sao? Chỉ cần tổng giám đốc Hoắc không thừa nhận, ông ta cũng không có cách nào, vì sao lại thoải mái thừa nhận thế!
Ông cụ Ngô cũng sửng sốt, nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt nặng nề nhìn Hoắc Tùng Quân: “Cháu thừa nhận cháu động tay vào?” “Đích thật là cháu không sai, điều này có gì không thể thừa nhận đâu” Hoắc Tùng Quân thờ ơ nói, nét mặt bình thản, thậm chí không nhìn ra được có chút áy náy nào, hình như anh không cảm thấy có gì sai.
Trong lòng ông cụ Ngô tuôn trào phẫn nộ: “Hoắc Tùng Quân, chân của Thành Nam nhà tôi đã tàn tật rồi, một đứa trẻ có lòng tự trọng cao như nó, cháu bảo nó sau này làm sao gặp người khác! Cháu thật độc ác, nhà họ Hoắc sao có thể nuôi ra một người tâm tư nham hiểm như cháu!” Vừa dứt lời, Hoắc Tùng Quân đã lạnh lùng ngước mắt lên nhìn ông ta, sự lạnh lùng trong mắt dường như có thể khiến cả phòng khách tràn ngập băng tuyết, lạnh đến thấu xương.
“Ông cụ Ngô, ông nói những lời này thật là buồn cười” Hoắc Tùng Quân cười lạnh lùng: “Thứ anh ta muốn là mạng của cháu, cháu lấy đi một chân của anh ta thì sao?” Ông cụ Ngô bị những lời này chọc tức không nhẹ, cả buổi mới phát ra tiếng lại: “Nhà họ Hoắc mấy người đưa ra yêu cầu như thế, Thành Nam nhà chúng tôi cũng đã xin lỗi cháu, còn tuyên bố trên mạng, còn tuyên bố trong hai năm không thể nhúng tay vào chuyện công ty, mấy người sao có thể không tuân thủ lời hứa!” “Những câu này, ông à, nhà họ Hoắc quả thực đưa ra ba yêu cầu với mấy người không sai, nhưng mà đưa ra lời hứa hồi nào?” Khóe miệng Hoắc Tùng Quân hơi cong: “Nhà họ Hoắc không tố cáo Ngô Thành Nam với cảnh sát, không để anh ta vào tù vì chuyện này, nhưng mà khi nào nói, tôi sẽ không trả thù lại? Bởi vì tôi không gặp nguy hiểm, Ngô Thành Nam anh ta nhẹ nhàng xin lỗi cái là xong?” “Nếu như nhà họ Hoắc chúng tôi thật sự muốn so đo, ông tưởng rằng Ngô Thành Nam chỉ đơn giản xin lỗi, hai năm không nhúng tay vào chuyện công ty? Anh ta ngồi tù không chỉ hai năm thôi đâu!” Câu này có lý có căn cứ, ngay cả trợ lý bên cạnh ông cụ Ngô đều nhận thức theo bản năng.
Ông cụ Ngô cả buổi trời không nghĩ ra câu nào phản bác, đĩ nhiên bị chọc giận không nhẹ.
Nhưng mà Hoắc Tùng Quân cũng không hùng hổ dọa người lắm, nhanh chóng thu lại khí thế, đưa tay rót cho ông cụ Ngô ly trà: “Ông uống ngụm trà cho bớt giận, đích thực cháu động tay không sai, nhưng nếu như không phải Ngô Thành Nam nửa đường nổi lên ý định không đứng đắn, cũng có thể thuận lợi đến mục đích rồi, nhưng cố tình, anh ta muốn mượn tai nạn xe ở lại thành phố An Lạc, xảy ra vấn đề, cũng chỉ có thể trách ý đồ anh ta quá nhiều” Ông cụ Ngô nghe xong câu này, rất muốn hất ly trà trước mặt lên mặt anh.
Cái gì gọi là cưỡng từ đoạt lý, chính là đây! Nhưng mà ông cụ Ngô không nói được câu phản bác nào, chuyện này quả thật là Ngô Thành Nam sai trước.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Tùng Quân, ông ta hừ lạnh nói: “Bất kể thế nào, một chân Thành Nam nhà chúng tôi đã tàn tật rồi, xin lỗi cũng nói rồi, vậy hai năm không được nhúng tay vào chuyện công ty gì đó, yêu cầu này hủy bỏ!” Phải biết rằng Hoắc Tùng Quân ăn mềm không ăn cứng, ông ta nói, giọng điệu chậm lại một chút: “Hai năm biến số quá lớn, tuổi ông lớn rồi, sức lực có hạn, còn không biết có thể kéo dài nổi hai năm không. Tùng Quân, nể mặt ông cũng nhìn cháu lớn lên, cháu thối lui một bước, sau này ông nhất định sẽ dạy dỗ tốt Thành Nam, sẽ không để nó đối nghịch với cháu nữa, được không?” Ông cụ Ngô đang cầu xin anh, vì Ngô Thành Nam cầu xin anh.
HoắcTùng Quân nghĩ đến cuốn sách giám định trong ngăn tủ, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Thật lâu sau, mới thở dài: “Cũng không phải không được, nhưng mà tính cách Ngô Thành Nam ngay trước đó, cháu không dám bảo đảm ông có thể dạy dỗ anh ta cho tốt, thì ông nên chuẩn bị tâm lý đi” Lúc anh nói những lời này, thâm ý sâu xa, cũng là đang nhắc nhở ông cụ Ngô.
Nhưng ông cụ Ngô không nghe ra được, nghe thấy Hoắc Tùng Quân thở dài, trong lòng tràn đầy kinh ngạc: “Ông sẽ cố gắng dạy dỗ nó.” Sau đó nói thêm mấy câu, ông cụ Ngô liền ra về.
Hoắc Tùng Quân nhìn ly trà đối diện, thật lâu sau mới thở dài.
Triệu Khôi Vĩ kìm nén vài lời đã lâu, cuối cùng cũng được hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, tại sao giám đốc phải thừa nhận, bọn họ không có chứng cứ, cho dù nghi ngờ giám đốc cũng không có cách nào” “Ông cụ Ngô đang thăm dò tôi. Tôi thừa nhận tất cả cũng đang thăm dò thái độ của ông ta với Ngô Thành Nam” Sắc mặt Hoắc Tùng Quân nặng nề, quả nhiên đúng như anh nghĩ, cảm tình của ông cụ Ngô với Ngô Thành Nam càng sâu đậm hơn so với anh tưởng tượng. Ông cụ Ngô nhìn anh trưởng thành, anh cũng nghe không ít chuyện về ông cụ Ngô từ ông nội.
Ông ta tự tôn tự kiêu như thế, trước nay chưa từng cúi đầu với người khác, vậy mà lại vì Ngô Thành Nam năm lần bảy lượt cúi đầu với tiểu bối như anh.
Lúc này lấy kết quả giám định, sẽ không đạt được hiệu quả tốt nhất.
Triệu Khôi Vĩ nghe Hoắc Tùng Quân nói, hiểu được dụng ý của anh: “Vậy tại sao giám đốc còn đáp ứng cho Ngô Thành Nam quay về nhà họ Ngô bây giờ, rõ ràng sau hai năm, Ngô Thành Nam năm giữ nhà họ Ngô đã khó rồi.” “Ông cụ Ngô thân thể cường tráng, thời gian hai năm vẫn không đổ được, trước khi ông ta qua đời, ông ta nhất định sẽ trải sẵn đường cho Ngô Thành Nam, đừng nói hai năm, cho dù năm năm, mười năm, chỉ cần ông cụ Ngô còn, Ngô Thành Nam vẫn sẽ là người thừa kế duy nhất” Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân căng thẳng lên: “Dã tâm của Ngô Thành Nam lớn, vào công ty lần nữa, ắt sẽ tranh quyền đoạt thế với Trần Bách Nhã, tôi nghe nói gần anh ta rất bất mãn với ông cụ” Anh nói rồi cười nhẹ một cái, thái độ của Ngô Thành Nam với ông cụ Ngô đã không còn ngoan ngoãn hiếu kính như trước rồi, nếu như bây giờ về nhà họ Ngô, cũng không thể toàn tâm toàn ý dựa vào ông cụ, rất có thể vì quyền thế, làm ra chuyện khiến ông cụ thất vọng.
Quan hệ của hai người bất hòa, ông cụ không ôm hy vọng với anh nữa, thời điểm này mới là thời điểm tung ra kết quả xét nghiệm.
“Triệu Khôi Vĩ, cậu bảo người đi điều tra chuyện cậu cả nhà họ Ngô đi khỏi nhà họ Ngô, điều tra tỉ mỉ một chút, đừng bỏ qua tin tức nào” Nếu như anh có thể tìm được cậu chủ chân chính của nhà họ Ngô, phần thắng của Ngô Thành Nam sẽ ít đi một chút, đến lúc đó đối phó với anh ta đơn giản rồi.
Sau khi ông cụ Ngô rời khỏi nhà họ Hoắc, trực tiếp lên xe đến biệt thự của Ngô Thành Nam.
Vừa vào cổng đã cảm thấy không khí vô cùng áp lực.
Thì ra bởi vì nhà họ Ngô chặt chẽ cẩn thận, người hầu đều thận trọng, không khí áp lực hơn nhà bình thường rất nhiều, nhưng sau khi vào biệt thự, ngay cả ông cụ cũng cảm thấy hít thở cũng có chút không thoải mái.
Giống như biệt thự này bị mây đen bao phủ, trên mặt người hầu tới lui toàn sự chết lặng, giống như cái xác không hồn vậy, khiến người khác nhìn vào cảm thấy khó chịu.
Lúc này Ngô Thành Nam mặt không có biểu cảm gì nhìn văn kiện công ty đưa đến, mặc dù không thể nhúng tay vào chuyện công ty, nhưng anh ta cũng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, nghe ngóng tình hình hiện tại.
Đang xem chăm chú, đột nhiên nghe bên tai có tiếng bước chân, anh ta vừa quay đầu, thì nhìn thấy ông cụ được người khác dìu tới đây.
Vội vàng hoảng hốt nhét đồ ra sau lưng, vẻ u ám trên mặt rút bớt đi, toàn thân cực kỳ khẩn trương, trong lòng thấp thỏm bất an nhìn ông cụ: “Ông nội, ông, sao ông lại đến đây?” Ông cụ Ngô nhìn tay anh ta, giọng nghiêm túc: “Trong tay con cầm thứ gì đó, lấy ra đây” Ngô Thành Nam căn môi, khuôn mặt thoáng hiện lên một chút không cam tâm.
Dưới cái nhìn bức bách của ông cụ Ngô, mới lấy đồ ra.
Ông cụ Ngô nhận lấy lật xem, là các loại hạng mục gần đây của công ty, còn có tình hình tiến triển.
Ngô Thành Nam vội vàng giải thích: “Ông nội, cháu không có nhúng tay vào chuyện công ty, chỉ là cháu, quan tâm, để ý chuyện công ty quá, dù sao trước đây cháu nỗ lực nhiều như: thế, cháu muốn biết hạng mục cháu tâm huyết nỗ lực tiến hành thế nào rồi…
Anh ta nói năng lộn xộn cố giải thích.
Ông cụ phẩy tay: “Ông không có ý trách cháu” Câu này làm cho Ngô Thành Nam sững sờ: “Ông nội?” “Ngày mai cháu về công ty đi” Ông cụ nói câu này, Ngô Thành Nam hoàn toàn ngây người: “Không phải, không phải trong hai năm không thể nhúng tay vào việc công ty sao?” “Ông tìm Hoắc Tùng Quân bàn luận rồi, ngày mai cháu có thể về công ty” Ông cụ nhẹ nhàng nói vài câu, không nói chuyện mình cầu xin Hoắc Tùng Quân ra, trước giờ ông ta luôn sĩ diện, nhất là ở trước mặt tiểu bối.