Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 346




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 346

 

Xem xong album, Bạch Hoài An liền thật cẩn thận đem tấm hình kia của Hoắc Tùng Quân cẩn thận cất vào ví tiền của mình, trước khi đóng ví tiền lại cô còn không ngừng ngắm nghía rất lâu và sờ sờ nó nữa.

 

Sau đó cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Chờ ngày mai em sẽ đem tấm hình này đóng khung phóng lớn lên sau đó treo nó lên và đặt trong phòng ngủ của chúng ta”

 

Hoắc Tùng Quân nghe cô hào hứng nói thế bèn hơi sửng sốt một chút, khi nghĩ đến cái kia hình ảnh kia thì hai bên tai anh đã đỏ ửng lên: “Hay là thôi đi”

 

Quá xấu hổ mà.

 

Bạch Hoài An: “Rất đẹp mà”

 

Hoắc Tùng Quân thật sự không muốn mình vừa tiến phòng ngủ liền nhìn thấy tấm hình phóng lớn của mình ở phía đối diện nên ôm lấy vai Bạch Hoài An và trâm giọng nói: “Phòng ngủ của chúng ta sau này sẽ treo ảnh kết hôn, tấm hình này em cứ để trong ví tiền đi, chỉ có em và một em có thể nhìn thấy, chỉ thuộc về mình em mà thôi”

 

Lời này đã chọc trúng trái tim của Bạch Hoài An, đôi mắt cô sáng rỡ lên và liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chỉ thuộc về em thôi”

 

Cô vừa nói vừa nhìn ví tiền của mình sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó nên quay đầu lấy ví tiền của Hoắc Tùng Quân ra xem: “Em muốn nhìn xem trong ví tiền của anh có để hình gì hay không?”

 

Trong ví tiền của ông nội Hoắc chính là để tấm hình người con trai lớn đã mất của ông.

 

Trong ví tiền của Hoắc Tùng Quân có khi nào cũng để tấm hình nào hay không đây.

 

Lúc cô lấy ví tiền thì Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không có sự phòng bị, thấy cô muốn mở ra nên anh vội vàng giữ tay cô lại, khuôn mặt điển trai đỏ ửng lên: “Hoài An, không có gì đâu, bên trong không có thứ gì cả”

 

Bạch Hoài An hơi khựng lại, khi thấy bộ dạng của anh bèn nói: “Cái gì cũng không có thì sao anh phải gấp gáp làm gì chứ? Ngăn cản em mở ví tiền của anh ra, chẳng lẽ bên trong có cái gì đó không cho ngưới ta thấy được sao”

 

Hoắc Tùng Quân đỏ hết cả hai tai: “Không, không phải, cái gì đều không có!”

 

Bộ dạng chột dạ của anh ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của Bạch Hoài An, cô bình thản liếc Hoắc Tùng Quân một cái rồi đột nhiên nói: “Không phải hình chụp người yêu cũ đấy chứ, hay là mối tình đầu, nữ thần anh từng yêu thầm đấy chứ?”

 

Cô càng nói trong lòng càng hoài nghi, đặc biệt là chuyện Sở Minh Nguyệt nói về mối tình đầu của Châu Hữu Thiên, cô chỉ cần tưởng tượng đến việc Hoắc Tùng Quân ngoại trừ đối xử tốt với cô còn đối tốt với một người phụ nữ khác, thậm chí đem ảnh chụp của cô ta để vào trong ví tiền liền cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi tức giận.

 

“Em nói cái gì thế hả” Hoắc Tùng Quân tức giận lấy ngón tay gõ gõ lên trán của cô: “Anh đối với em tốt như vậy mà em còn hoài nghi anh sao, em đúng là không có lương tâm mà”

 

“Vậy cho em nhìn xem!” Bạch Hoài An nhìn Hoắc Tùng Quân bằng đôi mắt xinh đẹp đầy cố chấp.

 

Hoắc Tùng Quân còn chưa nói lời nào thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay trực tiếp đoạt lấy ví tiền của anh; “Tùng Quân, vậy con hãy cho mọi người xem thử, mọi người đều rất muốn biết ngươi trong ví tiền của con rốt cuộc ẩn giấu cái gì mà khiến một người có tâm lý vững vàng như con cũng phải chột dạ”

 

Mẹ Hoắc cầm cái ví tiền và cười khanh khách đứng đối diện với hai người.

 

Hoắc Tùng Quân cùng Bạch Hoài An đồng thời ngẩng đầu lên bèn mới phát hiện không biết từ khi nào ba người ông nội Hoắc đã tiến đến gần rồi.

 

Hai người vừa nãy nói chuyện quá nhập tâm nên căn bản không chú ý tới động tĩnh của họ.

 

“Mẹ, mẹ đừng thêm phiền phức nữa” Hoắc Tùng Quân vừa định lấy cái ví tiền thì mẹ Hoắc liền tay mắt lanh lẹ đem cái ví tiền đặt trong lòng bàn tay của ông nội Hoắc.

 

 

Bên trong đúng là có kẹp một tấm hình, bốn người nhìn tấm hình kia, đầu tiên là sửng sốt, đột nhiên đồng thời cười ra tiếng.

 

Hai tai Hoắc Tùng Quân càng ngày càng đỏ ửng lên, cả khuôn mặt nóng bừng cả lên.

 

“Đừng cười!”

 

Anh trầm giọng hét lên một tiếng, anh cảm thấy vừa thẹn thùng lại bực mình.

 

Bố Hoắc tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh: “Tùng Quân, bố vẫn luôn cảm thấy trên người của con không có gì tình người nào.

 

cả nhưng không ngờ tới con còn có một mặt như thế”

 

Hoắc Tùng Quân quay đầu qua nhìn ông ấy một cái với thần sắc lạnh lùng.

 

Nhưng bố Hoắc lại không chút sợ sệt mà càng thêm thoải mái cười giỡn: “Con thật khiến bố mở rộng tầm mắt đấy”