Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 312




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 312: Đánh mất đồ

Khoảng một giờ đồng hồ sau, bố Phương, mẹ Phương dẫn cậu con trai nhỏ về nhà.

Vừa vào đến cửa, mẹ Phương đã có cảm giác có điều gì đó không đúng lắm. Đồ đạc trong nhà hầu như đều là do bà ta sắp xếp nên trước khi ra ngoài, bà ta là người nhớ rõ trật tự đồ đạc trong nhà nhất. Nhưng vừa bước vào cửa là bà ta đã thấy cách bày trí trong nhà có vẻ không đúng lắm.

“Hình như có trộm thì phải ông ạ” Mẹ Phương cảnh giác kéo góc áo của bố Phương rồi nhỏ giọng nói.

Nghe mẹ Phương nói thế thì rốt cuộc bố Phương cũng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm: “Lúc chúng ta khỏi nhà thì cửa phòng ngủ đóng mà, nhưng giờ…”

Cửa phòng ngủ nhà họ đang mở toang.

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi vội vàng xông vào phòng ngủ bởi phần lớn số tiền trong nhà đều cất ở đây.

Vừa vào phòng ngủ, mặt mẹ Phương đã xị xuống: “Trời ơi, đúng là có trộm thật mà.

Căn phòng vốn chỉnh tề giờ lại trở nên loạn bậy, hầu như chăn gối đều bị vứt xuống sàn, tủ quần áo cũng có dấu vết đã bị mở ra.

“Mau tìm xem thẻ ngân hàng và những vật quan trọng còn ở chỗ cũ hay không đi”

Bố Phương nói xong thì lập tức đi vào trong bắt đầu kiểm tra và kết quả sau đó khiến mặt mày hai người không khỏi trở nên u ám.

Tất cả mọi thứ đã không còn ở chỗ cũ nữa, đống thẻ ngân hàng của họ bị quét đi gần hết, không ít dây chuyền và đồ trang sức của mẹ Phương cũng bị khoét sạch.

“Báo cảnh sát đi, nói là nhà chúng ta bị trộm đột nhập”

Ánh mắt bố Phương trở nên nghiêm túc còn mẹ Phương thì giận đến mức cả người cũng run lên.

Kẻ trộm này từ đâu xông vào mà trộm đi gần hết số tiền của nhà họ, nếu không tìm được kẻ đó thì e là họ sẽ phải sống một cuộc khá chật vật trong một khoảng thời gian sắp tới.

“Được, để tôi gọi điện báo cảnh sát luôn” Mẹ Phương nói rồi chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát nhưng đột nhiên thấy con trai út đang đứng ở cửa.

Chắc chắn cô ta đã về nhà.

Phương Ly đã quá quen thuộc nơi mà họ cất giấu thẻ ngân hàng.

Vừa suy đoán đến đó thì sắc mặt hai người càng trở nên khó coi. Mẹ Phương lặng lẳng đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía bố Phương bằng vẻ luống cuống: “Làm sao bây giờ ông nó ơi?”

Không thể báo cảnh sát được rồi. Mặc dù Phương Ly đã bị đuổi ra khỏi nhà nhưng dù gì cô ta cũng là con cả của hai người, đã từng là đứa con mà hai người yêu thương nhất. Là người làm bố làm mẹ, hai người không thể tự tay giao con gái mình cho cảnh sát thêm lần nữa được.

“Nhà hàng xóm về sớm hơn nhà chúng ta một chút, bà sang đó nói bóng nói gió thử xem thế nào”

Mẹ Phương nghe vậy thì lấy cớ đi tặng đồ, đến gần nhà hàng xóm thì nói mấy câu. Vậy là người hàng xóm đó quên hết những lời Phương Ly đã dặn mà kể lại cho mẹ Phương nghe.

“Đúng rồi, Phương Ly nhà bà quay về rồi đấy, tôi còn chào.

hỏi con bé nữa cơ. Nhưng mà trông sắc mặt nó tái nhợt lắm, chắc mấy ngày nay sống không được tốt. Ông bà cũng đừng nổi nóng với bọn trẻ nữa, đợi thêm một thời gian rồi cho con bé quay về ăn một bữa cơm. Làm gì có người một nhà nào lại trở mặt thành thù chỉ sau một đêm được đâu cơ chứ!”

Mẹ Phương quay về trong tình trạng choáng váng, bà ta gật đầu với bố Phương: “Con bé về thật rồi”

Chẳng mấy chốc mà bầu không khí trong nhà trở nên u ám, ánh mắt của hai người đều nặng trĩu, ngồi trên ghế sô pha không nói lời nào, trông vô cùng đè nén.

Mãi đến khi bụng con trai kêu lên vài tiếng thì hai người mới lấy lại tỉnh thần. Trên mặt cậu bé là vẻ xấu hổ: “Con… Con đói rồi”

Mẹ Phương vội vàng đứng lên rồi nở một nụ cười gượng gạo: “Để mẹ đi nấu cơm”

Nói rồi bà ta đi ngay vào phòng bếp, bố Phương thở dài một hơi rồi quay về phòng ngủ thay quân áo. Phương Ly quay về trộm tiền như thế cũng đủ cho thấy mấy ngày qua cô ta sống khổ cực thế nào, đến hôm nay thì không chịu được nữa.

Lúc thay quần áo, bố Phương sờ sờ túi quần mình theo thói quen nhưng ai ngờ lại không thấy chìa phòng thí nghiệm trong trường mà mình luôn mang theo bên người đâu cả.

Ông ta tìm trong phòng ngủ một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy nên quay về phía phòng bếp gọi vợ: “Bà có thấy chiếc chìa khóa mà tôi hay cầm theo không? Chìa khóa phòng thí nghiệm ở trường đấy”

Giọng nói của mẹ Phương có phần mơ hồ: “Không phải để ở trên bàn trang điểm à?”

Bố Phương tìm trên bàn trang điểm một hồi lâu nhưng không tìm được nên trong lòng bắt đầu bực bội: “Không tìm được, tôi không thấy chiếc chìa khóa đó đâu cả.”

Mẹ Phương lau sạch tay rồi vào phòng tìm cùng ông ta nhưng đúng là không tìm thấy thật.

“Hay là ông đánh rơi lúc ở trường rồi?”

Bố Phương lắc đầu: “Không thể đâu. Tối qua tôi còn cầm chiếc chìa khóa đó về nhà, hôm nay thì không đến phòng thí nghiệm, suốt cả ngày hôm nay tôi cũng không lấy nó ra khỏi túi mà”

“Vậy mai ông đến trường mượn của thầy cô nào rồi đánh một cái chìa mới, mất rồi thì thôi: Câu này của mẹ Phương khiến sự tức giận đang được kiềm chế của bố Phương như trào dâng: “Cái gì gọi là mất rồi thì thôi? Trong phòng thí nghiệm có nhiều thiết bị đắt tiền và nhiều đồ nguy hiểm lắm đấy! Nếu có người nhặt được nó thì không xong đâu.”

Mẹ Phương bị ông ta gầm vào mặt thì sợ hết hồn nên vội vàng trấn an: “Để tôi tìm giúp ông, ông đừng nóng giận”

Cậu con trai nghe thấy tiếng hét giận dữ của bố nên cũng nghe được cả chuyện về chiếc chìa khóa, những ngón tay của cậu bé siết chặt lại với nhau. Đột nhiên trong lòng cậu bé dội lên một dự cảm xấu, nếu chiếc chìa khóa đó bị chị gái cầm đi, với tính cách tùy hứng thích gì làm nấy của chị thì ai biết mọi chuyện sẽ diễn biến kinh khủng đến nhường nào.

Cũng vào tối hôm đó, ở cổng trường cấp ba Thành phố S.

Phương Ly che kín người, ôm thật chặt thứ gì đó vào lòng rồi vội vã rời khỏi trường trước khi bác bảo vệ đóng cổng.

Nhà họ Bạch.

Trần Thanh Minh lạ giường nên không ngủ được, trong mắt ẩn hiện tơ máu nhưng vẻ mặt thì lại kích động lạ thường.

Đây là lần đầu tiên anh ta ngủ lại ở nhà người khác, chưa quen giường là một chuyện còn chuyện quan trọng hơn thì cô gái mà anh ta thích đang nằm ở ngay phòng bên cạnh, chỉ cách anh ta một bức tường.

Hai người ở chung dưới một mái nhà, cùng hít thở chung một bầu không khí, ngồi ăn chung trên một bàn ăn, một ngày ba bữa, như thế này thì cũng được coi là ở cùng nhau rồi.

Nghĩ đến đây thì hai má Trần Thanh Minh đỏ bừng lên, quấn lấy chăn mà lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng lại bật cười.

Bạch Hoài An đi từ nhà vệ sinh về phòng thì nhìn Hoắc Tùng Quân đang nằm trên giường chờ mình bằng vẻ mặt buồn bực rồi nói: “Vừa nãy đi qua phòng của Trần Thanh Minh, em nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng cười kinh khủng lắm.

Tối rồi anh ta không ngủ mà còn làm gì vậy?”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì trên mặt là vẻ cạn lời.

Tên nhãi này phấn khích hơi quá rồi đấy nhỉ? Không phải chỉ là ở cạnh phòng Sở Minh Nguyệt thôi tr? Nếu được ở cùng một phòng, năm trên cùng một giường thì chẳng lẽ anh ta còn kích động đến mức lăn đùng đùng ra đó luôn à?

“Trước đây Trần Thanh Minh chưa từng trải qua mấy trò yêu đương, có khi còn chưa nắm tay con gái bao giờ ấy chứ”

Hoắc Tùng Quân lặng lẽ nói một câu nhằm ra ám hiệu cho Bạch Hoài An.

Cô vén chăn lên, chui vào lòng Hoắc Tùng Quân rồi ôm lấy eo anh, sau đó ngẩng mặt lên mà hỏi bằng giọng muộn phiền: “Anh nói câu đó với em là sao?”

Hoắc Tùng Quân thấy dáng vẻ mù mịt không biết gì của cô thì chỉ thở dài rồi ôm chặt cô vào lòng: “Không có gì đâu, em ngủ đi”

Tối hôm đó, có người cả đêm không ngủ được nhưng cũng có người ngủ rất ngon, ngay cả giấc mơ cũng chìm trong bong bóng màu hồng.

Sáng hôm sau, bố Phương đến trường học.

Một giáo viên cầm chiếc chìa khóa dự phòng đang đứng ở cửa chờ ông ta, thấy ông ta đến rồi thì ngáp một cái: “Chìa khóa mới của ông này, không phải ông là người lúc nào cũng cẩn thận à? Sao lần này lại làm mất chìa khóa phòng thí nghiệm thế? Tác phong này chẳng giống ông chút nào.”

Bố Phương nhận lấy chiếc chìa khóa đó, trên mặt là vẻ không được tự nhiên cho lắm. Ông ta không muốn người ngoài biết đến những chuyện gièm pha trong nhà nên tiện miệng bựa bừa ra vài câu: “Để tôi đi đánh một cái chìa khóa khác rồi gửi lại cái này cho ông”

Ông ta ở trường học này nhiều năm như vậy rồi, hai ngày trước cũng mới kiểm tra qua một lượt nên vô cùng quen thuộc đồ đạc bên trong phòng thí nghiệm. Nhưng vì số lượng quá lớn nên lúc kiểm tra vẫn có chút trở ngại.

Sau khi kiểm tra một hồi lâu đến khi chuông vào lớp bắt đầu reo, bố Phương mới nhớ ra sáng nay còn có một cuộc họp cần phải tham gia. Thấy đồ đạc không có gì khác biệt nên ông †a mới vội vàng đóng cửa phòng thí nghiệm lại rồi rời đi.