Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 304




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 304: Thử thêm một lần nữa

Sở Minh Nguyệt nghe câu hỏi này của Bạch Hoài An thì hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, trả lời thật lòng: “Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó, tớ thích anh ấy là chuyện không thể nghi ngờ. Hơn nữa, đây không phải lỗi của anh ấy, là vấn đề của tớ”

“Cuộc sống bình thường của Châu Hữu Thiên chính là như vậy, sự tồn tại của tớ đang gò bó anh ấy, tớ muốn quá nhiều thứ. Điều mà Châu Hữu Thiên hấp dẫn tớ nhất chính là sự thoải mái và cởi mở của anh ấy. Nhưng mà những thứ đó lại là thứ khiến tớ nhức đầu nhất”

Bạch Hoài An nhìn khuôn mặt không có cảm xúc Sở Minh Nguyệt thì thở dài trong lòng.

Bây giờ Minh Nguyệt quá lý trí, cô ấy đang nói về chuyện tình cảm của chính bản thân cô ấy mà lại có thể lý trí, tỉnh táo đến mức không bình thường như thế, nhưng nghe cô ấy nói thì lại khiến Bạch Hoài An đau lòng xót xa.

Sở Minh Nguyệt thế này giống như lúc hai người mới quen nhau thời còn đi học vậy cũng lo lắng này kia, vừa nhạy cảm vừa tự ti, cô ấy luôn nghĩ tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy, tự đặt mình xuống vị trí thấp nhất.

“Minh Nguyệt, trước mặt tớ, cậu không cần cậy mạnh như thế”

Bạch Hoài An nhẹ nhàng nói, vươn tay ra nắm chặt tay cô ấy, bàn tay cô ấy rất lạnh.

Nhiệt độ cơ thể của cô ấy vốn đã thấp, không ngờ tay Sở Minh Nguyệt còn lạnh hơn.

Bạch Hoài An vươn cả hai tay ra, cẩn thận từng li từng tí một nắm trọn tay cô ấy lại.

Sở Minh Nguyệt ngây người nhìn Bạch Hoài An không biết phải làm sao, nước mắt rơi xuống.

Cô ấy muốn lau đi nhưng tay bị Bạch Hoài An nắm thế kia nên đành mặc kệ cho nước mắt chảy xuống.

Dưới ánh mắt lo lắng của Bạch Hoài An, Sở Minh Nguyệt hơi nghẹn ngào nhưng lại cố gắng mỉm cười: “Tớ không muốn khóc, nước mắt tự chảy xuống, tớ không muốn khóc…”

“Ừ, tớ biết, không sao hết, có bão cát ấy mà” Vành mắt Bạch Hoài An cũng ươn ướt, mùi cay cay, cùng rơi nước mắt với Sở Minh Nguyệt: “Cậu xem, tớ cũng vậy, tớ cũng không muốn khóc”

Hai người cứ ngây ngốc ngồi đấy, trên gương mặt nở nụ cười gượng gạo cứng đờ nhưng nước mắt vẫn cứ rơi mãi, khung cảnh vô cùng kỳ quái, nhưng lại khiến người ta thấy mà đau lòng.

Một lúc lâu sau, cảm xúc của hai cô gái đã thả lỏng hơn rất nhiều, Sở Minh Nguyệt lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mình, chớp chớp đôi mắt vẫn còn ửng hồng, cười nói: “Bây giờ tớ không định chia tay, tớ nỗ lực hơn nữa, cố gắng thích ứng với cuộc sống của Châu Hữu Thiên, cũng cố gắng để anh ấy hiểu thứ tớ mong muốn. Nếu như, nếu như thực sự không được nữa thì tớ sẽ suy nghĩ thêm về việc chia tay anh ấy”

Bạch Hoài An gật đầu, thực ra thì cô không muốn Sở Minh Nguyệt và Châu Hữu Thiên ở bên nhau.

Nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của riêng Sở Minh Nguyệt, cô chỉ có thể ở bên cô ấy, nhưng không thể nhúng tay vào quá nhiều.

Điều này cũng là do Hoắc Tùng Quân nhắc nhở cô trước khi cô gặp Sở Minh Nguyệt.

“Đúng rồi, trước khi tớ gọi điện cho cậu thì tớ còn gặp phải một chuyện này nữa” Sở Minh Nguyệt thấy bầu không khí giữa hai người hơi trầm nên vội vàng chuyển đề tài.

Bạch Hoài An cũng phối hợp tỏ vẻ hào hứng tò mò.

Sở Minh Nguyệt kể lại chuyện cô ấy gặp Trần Thanh Minh xong thì sắc mặt Bạch Hoài An thay đổi ngay lập tức.

“Người phụ nữ cậu nói có phải dáng cao gầy, khuôn mặt sắc sảo, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ không?”

Sở Minh Nguyệt nghĩ lại rồi gật đầu.

Sắc mặt Bạch Hoài An càng tệ hơn: “Đó là Phương Ly, cô ta dám làm chuyện đó với Trần Thanh Minh, cô ta không muốn sống nữa mài”

“Người đó là ai? Cô ta còn nói cô ta là bạn gái của Trần Thanh Minh”

“Bạn gái gì chứ, hoàn toàn không phải” Bạch Hoài An tức giận: “Cô ta là một kẻ biến thái, cuồng theo dõi người khác, trước kia, ngày nào cô ta cũng gọi điện thoại quấy rầy Trần Thanh Minh.”

Bạch Hoài An kể hết mấy chuyện xấu mà Phương Ly từng làm cho cô ấy nghe, Sở Minh Nguyệt ngạc nhiên, còn hơi vui mừng: “May là tớ lo chuyện bao đồng, nếu không thì Trần Thanh Minh có khi lại gặp phiền phức rồi Bạch Hoài An nghe cô ấy cảm thán thì nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên vẻ mặt cô có hơi mất tự nhiên, lén lút nhìn cô ấy, muốn nói gì đó lại thôi.

Sở Minh Nguyệt thấy ánh mắt kỳ lạ của cô thì cười khẽ ng: “Có lời gì cứ việc nói thẳng”

Lúc này Bạch Hoài An mới ấp a ấp úng nói: “Trần Thanh Minh bị Phương Ly cho uống loại thuốc đó, có gì đó với cậu không… Ờ, chính là, cậu biết mà, uống vào thì không còn ý thức gì nữa, chỉ có dục vọng, hai cậu, nam nữ ở riêng với nhau…”

Sở Minh Nguyệt nghe vậy thì mang tai đỏ bừng lên, cô ấy nhớ lại lúc trong thang máy, trong nhà, Trần Thanh Minh vô thức thực hiện mấy hành động ám muội, mặt cô ấy cũng dân đỏ lên.

Nhưng để Bạch Hoài An không hiểu lầm nên cô ấy vội vã lắc đầu: “Không, không có gì hết, cậu nghĩ đi đâu đó, chỗ đó cách nhà anh ta rất gần, tớ nhanh chóng đưa anh ta về nhà, rồi nhốt anh ta vào nhà tắm, anh ta tắm nước lạnh xong là tỉnh táo lại ngay”

Bạch Hoài An thở phào một hơi, không biết cô đang vui mừng hay thất vọng.

Nếu như Sở Minh Nguyệt thành đôi với Trần Thanh Minh thật thì cũng coi là một chuyện tốt, Châu Hữu Thiên không đáng tin chút nào, nhưng Trần Thanh Minh thì chắc chắn đáng tin, hơn nữa nề nếp gia đình anh ta cũng rất tốt, lần trước người ta còn đặt điều kiện với người nhà là có thể chọn người mình thích để kết hôn nữa đó.

Anh ta quả là một chỗ dựa không thể tốt hơn.

Nhưng mà nhìn Sở Minh Nguyệt thì hình như cô ấy không có ý gì với Trần Thanh Minh cả, nên cô cũng không tiện nói gì thêm.

Hai người ngồi với nhau, nói rất nhiều chuyện, Bạch Hoài An kể với cô ấy chuyện nhà họ Hoắc, Sở Minh Nguyệt nghe cô nói chuyện, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều.

Mãi đến rạng sáng, hai người mới ra khỏi quán.

“Thức cả một buổi tối, tớ buồn ngủ quá, tớ cảm thấy da mình còn vừa khô vừa sạm. Tớ đưa cậu về nhà trước rồi về ngủ một giấc thật ngon mới được”

Sở Minh Nguyệt sờ mặt mình, lại nhìn Bạch Hoài An đứng bên cạnh.

Mặc dù Bạch Hoài An buồn ngủ nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đẹp khó mà tin nổi, làn da vẫn sáng mịn như thường.

Cô ấy không nhịn được xoa bóp mặt cô: “Đều là người mà sao ông trời lại chiều chuộng cậu thế nhỉ Hoài An bé bỏng”

Bạch Hoài An mơ màng nhìn cô ấy, não phản ứng hơi chậm.

Sở Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, vừa thương vừa buồn cười, kéo cô lên xe: “Tớ đưa cậu về nhà”

Lúc hai người lên xe, vì họ đều mệt mỏi rồi nên không phát hiện ra có một người phụ nữ đứng đó không xa đang nhìn hai người họ với ánh mắt lạnh lùng u ám.

Người phụ nữ đó chính là Phương Ly.

Sau khi bị Sở Minh Nguyệt làm ngất, Phương Ly bị nhân viên khách sạn đưa vào một căn phòng.

Khi cô ta tỉnh lại thì đã qua mấy tiếng rồi, cô ta chạy vọt thẳng ra khỏi phòng thì thấy Trần Thanh Minh và người phụ nữ kia đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu rồi.

“Em không về thì anh không ngủ được” Hoắc Tùng Quân nói xong thì xoa huyệt thái dương, đặt máy tính lên bàn, bước từng bước dài ra ôm cô vào lòng rồi tựa cằm lên vai cô: “Sao bây giờ em mới về hả?”

Hoắc Tùng Quân bị mất ngủ, gần đây Bạch Hoài An xoa bóp cho anh nên anh ôm cô ngủ, tình trạng bệnh đã thuyên giảm hơn rất nhiều, đã có thể đi ngủ như người bình thường.

Nhưng giờ này cô mới trở về, Hoắc Tùng Quân phóng đại ra, nhíu mày, vẻ mặt đau khổ: “Anh muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, bây gi Quả nhiên, anh vừa nói dứt lời thì Bạch Hoài An cuống lên, vội vã kéo anh về phòng ngủ, ấn anh nằm xuống giường.

Sau đó cô vội vàng đi vào phòng rửa tay, dùng nước nóng làm ấm tay rồi quay lại phòng ngủ, xoa bóp đầu cho Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân thấy cô lo lắng, luống cuống như thế thì hơi chột dạ, vẻ mặt không thoải mái: “Không cần phiền phức như vậy đâu, anh chỉ cần ôm em là có thể ngủ tiếp được”