Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 253




Chương 253: Bản ghi âm bất ngờ

Giám đốc của phòng quan hệ công chúng chỉ tay vào màn hình với vẻ mặt nhăn nhó.

An Bích Hà nhìn thấy vẻ mặt của anh ta liền biết được chắn chắn có chuyện gì đó xảy ra mà không thể kiểm soát được.

Giám đốc phòng quan hệ công chúng của An Thị, trình độ chuyên môn sâu, thủ đoạn cũng không Tồi, đã từng xử lý rất nhiều tin xấu nói về công ty. Mấy ngày hôm nay công ty luôn xảy ra vấn đề, anh ta không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, bây giờ trên gương mặt đó vẫn có sự.

điềm tĩnh nhưng An Bích Hà có thể nhìn ra trong mắt anh ta có sự hoảng loạn lo lăng.

Trong lòng cô ta hồi hộp, bước tới “Bộ phận chúng tôi luôn theo dõi tin tức ở trên mạng xem có tin tức xấu gì nói về An Thị không, mấy ngày này liên tục có những tin tức xấu, dù chỉ là một vụ lùm xùm nhỏ nhưng vừa rồi một người đàn ông tên V đột nhiên phát ra một đoạn ghi âm, nói giám đốc An bị nghỉ là có âm mưu mưu sát..

Lúc anh ta nói ra lời này, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đây không phải vấn đề về tổn hại danh tiếng, nếu như làm ầm chuyện này lên rất có thể ông ta sẽ phải ngồi tù Mưu sát?

An Bích Hà nghe thấy từ này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc lại Bọn họ cùng nhau tạo ra một công ty lớn như vậy, An Vu Khang cho dù là gián tiếp hay trực tiếp cũng đều từng cướp đi mạng người rồi, cô ta không rõ rốt cuộc là đang nhắc đến chuyện nào.

Giám đốc của phòng quan hệ công chúng mở đoạn băng ghi âm lên, bởi vì đang mở loa ngoài cho nên trong chốc lát giọng nói say rượu của An Vu Khang truyền ra khắp văn phòng.

An Bích Hà nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt bắt đầu trở nên nhợt nhạt, ngón tay run lên.

Nếu là chuyện này thì chắc là chuyện của bố Bạch Hoài An.

Tin tức này được phát tán ra bên ngoài, thì đã chắc chẵn răng đãng sau chuyện này chắc chắn là âm mưu của Bạch Hoài An hoặc là Hoắc Tùng Quân.

Quan trọng hơn là, đoạn ghi âm này không chỉ đẩy An Vu Khang lên trước đầu sóng ngọn gió mà còn có cả cô ta.

Bởi vì ngay từ đầu chính là do cô ta say rượu rồi lái xe gây ra, nếu giải quyết không tốt, ngay cả cô ta cũng phải cùng chịu tội với ông ta “Nhanh, mau đi liên hệ với công nhân của họ, mau đi gỡ tin tức trên FaceBook xuống, mau” An Bích Hà bắt đầu run lên, mắt không ngừng chớp chớp, vô cùng hoảng loạn.

“Không được, từ khi bắt đầu biết được đoạn ghi âm này chúng tôi đã cố gắng liên hệ với bọn họ, nhưng vẫn luôn không có sự phản hồi nào, số tiền bồi thường của chúng ta cũng có hạn nhưng tôi cũng đã đưa ra mức cao nhất nhưng không một ai trong số bọn họ phản hồi lại, bọn họ giống như chưa từng nghe thấy những gì chúng tôi nói vậy”

An Bích Hà nghe thấy lời này, cả người thất thần, ngồi sập xuống ghế, cảm thấy choáng váng Nhất định là Hoắc Kỳ, nhất định là Hoắc Kỳ đã chỉ thị.

“Đoạn ghi âm này hiện đang rất nổi trên mạng, chúng tôi không thể nào khống chế được nữa”

Giọng nói của An Vụ Khang trong đoạn ghi âm kia rất rõ ràng, nội dung trong đoạn ghi âm cũng tiết lộ ông ta là giám đốc của An Thị, nếu như không hề có dấu hiệu giả mạo, khả năng rất cao là đang điều tra.

An Bích Hà nghe được lời này, cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa mà nhắm mắt lại.

Trong tâm trí của cô ta bây giờ đang lập đi lập lại lời mà mẹ cô ta đã nói vơi cô ta hôm nay, nếu như đến lúc thật sự cần thiết, hãy đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu của An Vu Khang.

Đoạn ghi âm này rõ ràng nhân lúc An Vu Khang không có sự đề phòng nào mà ghi âm lại.

An Vu Khang từ trước tới giờ khi uống rượu sẽ không bao giờ ra ngoài, nhưng trong khoảng thời gian này, ông ta luôn ở cùng với Sở Hân, nên rất có thể đoạn ghi âm này là do Sở Hân nhân lúc ông ta uống say rồi ghi âm lại Đây là tai họa do ông ta gây ra, đương nhiên sẽ do ông ta chịu trách nhiệm.

Hơn nữa lúc đó cô ta vì vụ tai nạn xe hơi mà trở thành người thực vật, cô ta đã năm trong viện suốt ba năm, một người thực vật làm sao có thể lên kế hoạch cho việc đó được chứ, chuyện này không hề liên quan đến cô ta, tất cả đều là lỗi của An Vu Khang.

Đúng, chính là như vậy.

An Bích Hà không ngừng an ủi bản thân rồi lại nghĩ đến lời mẹ dặn, trong lòng cô ta không hề có chút áy náy nào, ngược lại còn càng thêm phần quyết tâm.

“Chuyện này nếu chúng ta không lo được nữa thì thôi không lo nữa, mọi chuyện cứ đợi đến khi bố tôi về rồi tính tiếp”

Cô ta nói xong, mệt mỏi bước ra khỏi phòng quay về phòng làm việc. Cách rất xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng ồn áo trong phòng quan hệ công chúng, cũng không biết là bọn họ đang bàn tán cái gì.

An Bích Hà bây giờ không có thời gian quan tâm đến bọn họ, bây giờ cô ta đang bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để minh oan cho bản thân, cô ta lái xe trong lúc say rượu, nhưng cái chết của Bạch Quang Nhật không liên quan gì đến cô ta, là do An Vụ Khang sai người đến giết ông ấy.

Cô ta chỉ có thể đền tiền mà thôi, bây giờ Khinh Hà có chút lợi nhuận thì lại dùng cho việc bồi thường, phần còn lại sẽ vào tay An Vu Khang.

Lúc này ở nhà học Bạch.

Bạch Hoài An ngôi trước máy tính, cô nhìn thấy số lượng chia sẻ đoạn ghi âm đó ngày càng cao, số người bình luận cũng rất nhiều, có người trực tiếp gi n trụ sở công an thành phố yêu cầu bọn họ lập tức điều tra trả lại công bằng cho nạn nhân.

Cô vừa nhìn nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nhiều năm như vậy, cuối cùng chân tướng cái chết của bố cô mọi người đều biết rồi, sự oan khuất cũng được rửa sạch, những người của An Thị cũng sẽ bị báo ứng mà thôi.

Bạch Hoài An vô cùng xúc động, bàn tay gõ bàn phím cũng bắt đầu run lên.

Quý Tiêu Châu gọi điện cho cô, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại rồi mới nghe điện thoại nói: “Anh Quý, lần này lại phiền đến anh rồi “Cô nói gì vậy, chú Bạch là ân nhân của tôi, chú ấy gặp chuyện oan ức, bị người khác hãm hại, lúc đi cũng không thể yên lòng, đương nhiên tôi có nghĩa vụ phải rửa sạch nỗi oan ức cho chú ấy” Giọng nói của Quý Tiêu Châu rất nghiêm túc, sau đó Bạch Hoài An nói: “Anh yên tâm đi, lần này chúng tôi nhất định sẽ thành công, những người của An Thị sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Khóe mắt của Bạch Hoài An ươn ướt, khóe miệng cong lên như đang muốn cười: “Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ lật đố An Thị thành công”

Cô cùng với Quý Tiêu Châu thảo luận chút chuyện sau đó cúp điện thoại.

‘Vừa cúp điện thoại thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi, có người tới sao?

Bạch Hoài An nghi ngờ đứng dậy, cô cẩn thận nhìn qua khe hở ở cửa, bây giờ cô đang sống một mình nên rất sợ sẽ gặp phải chuyện không hay.

Từ khe hở cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, Bạch Hoài An sửng sốt.

Cô mở cửa ra, người ở ngoài cửa là người cao cao gầy gầy, khuôn mặt vốn ôn nhu tuấn tú bởi vì gầy mà xuất hiện thêm vài phần góc cạnh, cả người toát ra vẻ lạnh lùng sắc bén.

Bạch Hoài An nhìn anh ta rất lâu nhưng cũng không nói chuyện, suýt chút nữa không nhận ra anh ta.

“Lâm, bác sĩ Lâm.”

Cô nói nhỏ nhìn anh ta : “Anh, dạo này anh bị bệnh à? Sao anh lại gây như vậy?”

Lâm Bách Châu chạy đến nhà cô, lúc này anh ta đang thở lên thở xuống, trên trán có vài hạt mồ hôi nhỏ.

Ánh đèn mờ ảo trong phòng, Bạch Hoài An đứng ở ngoài cửa, mặc bộ quần áo ngủ, ánh mắt thanh thoát, mái tóc buông xuống mềm mại, làn da trắng như sứ, nét mặt xinh đẹp toàn thân đều toát lên sự dịu dàng ôn nhu.

Chỉ là hai mắt đỏ ửng lên, trong mắt có chút ướt át, giống như vừa mới khóc vậy.

Lâm Bách Châu nhìn cô, trái tim lập tức quyết định, cũng không biết tại sao, đột nhiên có một cảm xúc thúc đẩy, anh ta dang hai tay trực tiếp ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.

Cánh tay anh ta dùng sức, cho dù là đã gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể hoàn toàn ôm lấy cả người của Bạch Hoài An vào ngực mình Cơ thể của Bạch Hoài An cứng đờ, sửng sốt khi bị anh ta ôm, cả người đều ngẩn ra.

Trong hơi thở đã toát lên sự xa lạ, mang theo một mùi vị lạnh lẽo, vừa mập mờ vừa phức tạp.

Bạch Hoài An không thoải mái lập tức giấy giụa một lúc, nhưng lại không dám đi quá xa, tình trạng bây giờ của Lâm Bách Châu rất không đúng, cả người đều rất kỳ quái, hoàn toàn không giống với người mà cô quen biết.

“Lâm, bác sĩ Lâm, anh buông tôi ra”

Lâm Bách Châu nghe thấy lời của cô, im lặng một lúc lâu, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cô, một lúc sau anh ta nói ra bằng một giọng khàn khàn: “Không buông, anh không buông được”

Anh ta đã rất cố gẳng, rất nỗ lực để buông cô ra, nhưng chỉ cần anh ta nhàn rỗi, đầu óc đều sẽ xuất hiện bóng dáng của Bạch Hoài An, lúc ăn cơm lúc đi ngủ đều có hình bóng của cô.

Lâm Bách Châu cảm giác được bản thân như sắp điên vậy, bị cô tra tấn mà sắp điên rồi.

Tối nay lại bị mất ngủ, muốn lên mạng để chuyển hướng chú ý, nhưng kết quả lại nhìn thấy đám nhà giàu thế hệ thứ hai đang thảo luận chuyện ổn định gia đình, và cũng nghe được đoạn ghi âm đó.

Anh ta biết người mà được nhắc trong đoạn ghi âm đó là bố của Bạch Hoài An, nên đã chạy sang đây ngay trong đêm.

Vừa nhìn thấy mắt của Bạch Hoài An ửng đỏ, cô nhất định là vừa mới khóc cũng may là anh ta chạy tới Lâm Bách Châu ôm cô vào lòng, cảm nhận được cơ thể mềm mại hoàn toàn khác với bản thân, trái tim cuối cùng cũng buông bỏ.

xuống Bạch Hoài An nghe thấy anh ta nói, cô rất bối rối, cô không biết Lâm Bách Châu đang nghĩ cái gì, cả người đều bị anh ta ôm vào lòng, cảm giác rất kỳ lạ, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu.

Loay hoay một lúc cũng không thoát khỏi vòng tay anh ta, Lâm Bách Châu cũng không có ý định buông cô ra Hai người cứ như vậy mà đứng ở ngoài cửa ôm nhau, thật sự kỳ lạ Bạch Hoài An đỏ mặt xấu hổ nói: “Lâm, bác sĩ Lâm…”

“Đừng gọi anh là bác sĩ Lâm” Lâm Bách Châu trực tiếp ngắt lời của cô, giọng nói khàn khàn: “Lúc trước anh đã từng nói với em, hãy gọi anh là Bách Châu.”