Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 248




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 248: Chó cắn chó

“Đến bây giờ cô mới biết sao? Ngu xuẩn!”

Phương Ly đắc ý nâng cằm, thừa nhận lời của cô ta.

Mắt An Bích Hà như muốn nứt ra, cặp mắt đỏ hồng như tích máu: “Sao cô có thể làm ra loại chuyện này, tôi tự thấy mình đối xử với cô cũng không tệ…”

“Cô đừng ở trước mặt tôi nói mấy lời như vậy” Phương Ly không kiên nhẫn phất phất tay áo: “Lúc nào cũng ở trước mặt tôi bày ra vẻ ban phát ơn huệ này, cô cũng chỉ lợi dụng tôi mà thôi, chẳng qua là muốn khoe khoang tự đắc trước mặt tôi, còn hỏi tại sao tôi có thể làm ra chuyện này…”

Phương Ly nói xong, nở nụ cười kỳ quái “Tôi cũng là người đã từng phạm tội, trước kia khi thu nhận tôi cô cũng nên nghĩ đến, nếu tôi có thể làm lộ bản thiết kế của Bạch Hoài An thì vì sao không thể tiết lộ thiết kế của các cô?

Nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình này của cô ta, An Bích Hà tức giận đến nỗi ngón tay cũng nói: “Cô, cô làm cách nào biết được bản thiết kế?”

“Chuyện này thì có gì khó, cô vừa nghe thấy chuyện của Bạch Hoài An đã sợ đến mức linh hồn cũng bay mất, làm sao còn lo đến chuyện bản thiết kế.

Phương Ly vừa nói xong, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng An Bích Hà lập tức nhớ.

đến, lúc trước cô ta chạy đến phòng làm việc của mình, nói cho mình biết kết cục của người nhà họ Bạch. Lúc ấy hình như cô ta đang thiết kế một bản thảo ở đó….

Vẻ mặt An Bích Hà cứng đờ, sắc mặt khó coi, bản thiết kế này, thật sự do chính tay cô ta làm lộ ra ngoài…

Vẻ mặt cô ta không tốt nhìn về phía Phương Ly, cười lạnh nói: “Phương Ly, cô rất đắc ý nhỉ, bây giờ còn đang ở An thị, cô cho rằng cô nói ra chuyện này thì còn có thể ra ngoài sao?” Nói xong, cô ta lập tức gọi bảo vệ, giọng nói vô cùng lớn, muốn bọn họ bắt Phương Ly lại.

Phương Ly nghe cô †a gọi người lại đây, trên mặt không một chút khẩn trương mà ngược lại còn thích thú nhìn về phía An Bích Hà.

Bảo vệ đến rất nhanh, An Bích Hà chỉ vào Phương Ly nói: “Chính cô ta đã làm lộ bản thiết kế, mau báo cảnh sát đi, tôi muốn cô ta phải trả giá” Sau đó nhướn mày, cười lạnh nhìn Phương Ly: “Nếu hôm nay cô đồng ý giúp tôi, tôi sẽ xử lý chuyện của cô thật nhẹ nhàng, cô cũng là người thông minh, chắc hẳn nên biết phải làm gì”

Phương Ly cười nhẹ, nhìn về phía sau cô ta, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, trong mắt chứa đầy nước: “Giám đốc An, cô không thể đối xử với tôi như vậy, các nhà thiết kế lão làng đều đã bị cô ép phải rời đi, mà sức lực một mình tôi cũng có hạn, việc cấp bách này tôi không thể trợ giúp, xin cô hãy phê duyệt đơn xin nghỉ việc của tôi đi”

Vẻ mặt cô ta thay đổi cực nhanh, An Bích Hà còn chưa kịp phản ứng đã nghe phía sau truyền đến một tiếng quát to: “An Bích Hà, con còn không chịu để yên sao!”

An Bích Hà sững sờ quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tức giận của An Vu Khang. Hai mắt ông ta tràn đầy lửa giận, cơ mặt vặn vẹo trông cực kỳ đáng sợ: “Các nhà thiết kế đều đã bị con đuổi đi hết chỉ còn lại một người, sao con vấn làm mấy trò quỷ này, con không thể yên tĩnh một chút sao?”

“Không phải…Bố, chính miệng cô ta đã thừa nhận bản thiết kế do cô ta trộm mất, cô ta thừa dịp con không chú ý, ghi lại các bản thiết kế, sau đó tiết lộ cho các công ty khác.. bố phải tin con!” An Bích Hà cố gắng giải thích nhưng nét mặt của An Vũ Khang vẫn không hề dịu lại.

Phương Ly cúi đầu khẽ nhếch khoé môi, đến khi ngẩng lên lần nữa, trên mặt đã ngập tràn vẻ ấm ức: “Sao cô có thể nói như vậy, tôi được cô cố ý gọi tới đây, chẳng lẽ cô còn không tin vào ánh mắt của bản thân sao? Thời điểm tôi bắt đầu vào làm, bản thiết kế đã ở trong tay cô rồi, tôi còn chưa từng cầm qua, còn không có cơ hội tiếp xúc”

Cô ta vẫn dùng lý do ban đầu để chối tội khiến An Bích Hà nghẹn họng, không nói nên lời. Lúc đầu An Bích Hà cũng vì thời gian vào làm của cô ta mà không hề nghi ngờ cô ta, nhưng hiện tại bỗng nhiên lại có cảm giác bê đá đập chân mình, trong lòng vô cùng uất ức.

“Cô vừa mới tự mình thừa nhận, cô nhân lúc tôi không chú ý, đi vào phòng làm việc của tôi, thấy tôi còn chưa kịp sắp xếp lại bản thảo thiết kí “Tôi nói khi nào chứ? Cô có bằng chứng không?” Vẻ mặt Phương Ly đầy vô tội, thấy cô †a mở miệng nhưng không nói được câu nào, trong lòng vô cùng đắc ý. Sau đó cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía An Vu Khang đẳng sau An Bích Hà, khuất nhục nói: “Các đồng nghiệp thiết kế lão làng đều vì sự nghỉ ngờ của tổng giám đốc An mà bỏ đi, cô ấy ép tôi, bắt tôi tạo ra một loạt thiết kế trước đêm nay, khối lượng công việc lớn như vậy, tôi cũng chỉ đành có ng có lực. Cô ấy lại nói tôi tiết lộ ty hiếp tôi… Tổng giám đốc An, tôi thật sự không làm nổi nữa, xin ngài cho tôi đi đi”

An Vu Khang đã đến bờ vực bùng nổ, hung hăng trừng mắt nhìn An Bích Hà, nhận đơn xin nghỉ việc trong tay Phương Ly, lập tức phê duyệt. Sau đó, ông ta hoà nhã nói với Phương Ly: “Thật sự xin lỗi, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, Bích Hà cũng rất sốt ruột nên mới làm ra chuyện này với cô, tôi thay mặt nó xin lỗi cô”

Phương ly vội vàng ra vẻ được yêu thương mà lo sợ: “Tổng giám đốc An, ngài làm tôi ngại quá. Quên đi, chuyện này tôi không so đo nữa, dù sao cô ấy cũng đã từng giúp đỡ tôi trong lúc cùng đường”

An Bích Hà nhìn cô ta ra vẻ rộng rãi, tức đến lồng ngực phập phồng, gương mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Phương Ly, trong mắt tràn đầy nỗi hận.

Phương Ly cười lạnh một tiếng: “Vẫn là câu nói kia, đưa ra chứng cứ, đừng tùy tiện vu khống người khác. Tôi đã làm cái gì chứ?

Phòng làm việc của cô có camera sao? Có bản lĩnh thì cô lấy ra làm chứng đi, ghi âm, máy quay cũng được, đáng tiếc cô không đưa ra được, dù sao thì tôi cũng không làm chuyện này” Cô ta nói xong nhún vai, khóe mắt lông mày đều mang theo đắc ý: “Còn muốn công bố ra ngoài à, chờ An thị các cô có thể trụ vững được hãng nói sau”

Phương Ly cười mỉa hai tiếng, vỗ mạnh vào bả vai cô ta rồi rời đi.

An Bích Hà nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, vẻ mặt điên cuồng nhưng lại chẳng có lấy một biện pháp.

Cô ta đúng là không có ghi âm, camera trong phòng làm việc cũng bị hỏng mấy ngày trước, nhưng bởi vì cô ta thường ở trong phòng làm việc trù tính mấy chuyện bí mật không thể công khai, nên cũng không cho người đến sửa, ngược lại, lại tự hại chính mình.

An Bích Hà ấm ức đi đến phòng làm việc của An Vu Khang, vừa thấy ông ta đã oan ức.

nói: “Bố, bố không tin con sao, cô ta thật sự đã tiết lộ bản thiết kế, chỉ cần báo cảnh sát điều tra, nói không chừng..” Còn chưa nói xong đã bị một cái tát trực tiếp ngắt lời.

An Bích Hà cảm thấy trên mặt đau nhức nóng rát, ngây ngốc sững sờ tại chỗ: “Bố, bố đánh con…

“Con nhìn xem con đã làm ra chuyện gì, bố không nên đánh con saol” An Vu Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con lấy tài chính của ngành khác để làm ra sản phẩm mới Khinh Hà, sản phẩm mới có vấn đề, con không nghĩ cách giải quyết thì thôi mà trước tiên lại nghi ngờ nhà thiết kế, khiến tất cả nhà thiết kế của văn phòng đều tức giận bỏ đi, mọi người bỏ đi hết rồi, con làm sao còn có cơ hội trở mình!”

Ông ta vừa quát xong, đầu cũng có chút choáng váng: “Cho dù nhà thiết kế kia thật sự có làm lộ bản thiết kế thì con cũng đâu có bằng chứng, không thế làm bừa như vậy được. Có chuyện con doạ chạy mấy nhà thiết kế ở phía trước, con làm sao còn sức thuyết phục, còn không phải sẽ bị cô ta trả đũa sao.

Cho dù không cúp máy thì lúc nói chuyện cũng ẩn ý từ chối, bọn họ chỉ sợ là đang nhìn chằm chằm vào hướng đi của Hoắc Kỳ. Nhưng Hoắc Kỳ sao có thể không ra tay với An thị, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Trong lòng An Bích Hà cũng khẩn trương theo, chẳng lẽ lần này, An thị thật sự trốn không thoát?