Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 182




Chương 182: Dạy dỗ bà cụ cực phẩm

Bà cụ không hiểu chuyện gì, vẫn ngồi trên ghế, lập tức vội vàng đứng lên muốn kéo tay của Bạch Hoài An: “Con, con muốn làm gì?”

Ngón tay Bạch Hoài An cầm chốt cửa, cười lạnh, nhìn bà cụ nói: “Làm cái gì? Đương nhiên là đi vào nôn ra, lời của bà nói làm tôi buồn nôn. Tôi vẫn luôn nghi ngờ, bà vô liêm sỉ như vậy, tại sao có thể sinh ra bố tôi ưu tú, lương thiện như vậy?”

Bà cụ nghĩ một chút mới biết là Bạch Hoài An đang mắng bà. Sắc mặt hiền lành của bà cụ ngay lập tức không thấy đâu nữa, cay nghiệt âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Hoài An: “Con tiện nhân này, đừng không biết tốt xấu, mày không phải muốn căn nhà sao? Đó chính là của bố mày làm việc nhiều năm tích góp mua được, bên trong tất cả đều là hồi ức của một nhà ba người nhà mày, mày chẳng lẽ không muốn sao?”

Sắc mặt của Bạch Hoài An thay đổi một chút.

Trong lòng bà cụ cười lạnh, bà cụ đã nắm chắc điểm yếu này của Bạch Hoài An, dù con bé này miệng lưỡi bén nhọn, hai vợ chồng Bạch Quang Nhật vẫn là nơi mềm mại nhất trong lòng của cô. Bà ta không tin Bạch Hoài An có thể nhìn không đòi lại căn nhà.

Bạch Hoài An nhìn chằm chằm bà cụ, trong mắt hận đến đỏ lên, thật lâu sau đột nhiên buông lỏng sắc mặt, chậm rãi cười: “Bà cụ, bà đang uy hiếp tôi sao? Rất đáng tiếc, tôi ghét nhất là uy hiếp”

Cô buông chốt cửa ra, quay người tựa lên ván cửa, nhìn bà cụ: “Tôi đột nhiên nhớ tới một việc, sau này tôi muốn lấy Hoắc Tùng Quân, coi như không trở về nhà ngủ, nhà của anh ấy nhiều như vậy, tôi ngủ chỗ nào chẳng được, tại sao tôi phải cố chấp lấy căn nhà của bố mẹ tôi?”

“Nhưng mà đó là bố mày cực khổ.”

“Đúng, đấy là bố tôi cực khổ mới mua được nhà, cũng là mẹ dùng thời gian trang trí tỉ mỉ.” Bạch Hoài An nói tiếp, cô vừa nói, trong đầu nghĩ đến căn nhà trước kia của cô, trong mắt tràn ngập hoài niệm.

“Nhưng mà căn nhà bị các người chiếm mất bốn năm, đồ dùng, trang trí bên trong, còn có sắp xếp đồ đạc chắc là đã bị đổi đi toàn bộ. Những đồ của bố mẹ tôi có lẽ cũng đã bị các người vứt đi, chỉ còn lại một căn nhà trống đồ vật để tôi nhớ tới cũng không có, tôi còn muốn căn nhà mà các người đã ở để làm gì?”

Cô bật cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ còn muốn nhìn căn nhà, để nhớ tới sự vô liêm sỉ của các người sao?”

Bà cụ ngơ ra, há to miệng, cổ họng khô khốc, rất lâu sau mới nói được một câu: “Mày, mày không biết tốt xấu.”

“Đừng nói câu này, tốt xấu tôi vẫn biết, tôi còn biết người đứng trước mặt tôi, cũng không phải loại tốt đẹp gì”

Bạch Hoài An lạnh lùng nói ra câu này, làm cho bà cụ tức giận không nhẹ. Bà cụ vuốt lồng ngực của mình, đảo mắt vòng vòng, đột nhiên nói: “Vậy, nếu mày không thích căn nhà đấy, vậy tìm thời gian, tạo và bác của mày sẽ bán căn nhà đi, trước đó có người đến tìm chúng tạo, muốn dùng căn nhà làm nhà kho, chúng tạo nghĩ đây là căn nhà trước đây của các người, vẫn luôn do dự, hiện tại mày nói vậy, chúng tạo không còn gánh nặng, có thể bán đi rồi.”

Bà cụ vừa nói vừa chăm chú nhìn Bạch Hoài An, muốn nhìn cô có biểu cảm gì, bà cụ cũng không tin Bạch Hoài An thật sự có thể từ bỏ căn nhà này.

Nhưng mà Bạch Hoài An không chỉ không có tức giận, ngược lại có vẻ vui vẻ!

“Quá tốt rồi, trước đây tôi một mực lo lắng, các người sẽ làm khó tôi, dù là tôi đưa tiền các người cũng sẽ không bán cho tôi, lần này thì tốt rồi, căn nhà đổi chủ lại dễ dàng, chỉ cần có tiền là có thể mua lại căn nhà của bố mẹ tôi về.”

Cô nói, trong mắt còn chứa đầy đắc ý nhìn bà cụ: “Đừng nghĩ tôi không dám, tiền của Hoắc Tùng Quân thừa đủ.”

Lời này trực tiếp nện ở trong đầu bà cụ, nếu như không phải sức khỏe bà cụ không tệ lắm, nhất định bị con tiện nhân này chọc tức đến nôn ra máu.

Bà cụ run rẩy ngồi về ghế một lần nữa. Bà cụ lúc này mới phát hiện, Bạch Hoài An cơ bản mềm không được cứng cũng không xong, chiêu gì cũng giống như là đều không đối phó được với cô, mặc kệ bọn họ nhún nhường hay là uy hiếp, cô không thèm tiếp chiều.

“Ngoài trời đã không còn sớm nữa, bà vẫn nên về sớm một chút đi, đừng để con trai và cháu trai bất hiếu của bà lo lắng. Cô nhìn ngoài cửa sổ một chút, lạnh lùng nói.

Bà cụ có thể đến nơi này, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến bác Bạch và Bạch Quang, chắc chắn là hai người kia xui bà cụ đến đây, đúng là không bằng súc sinh, sao có thể có một chút tấm lòng hiếu thuận nào đối với bà cụ.

Bạch Hoài An muốn đuổi bà cụ đi, nhưng mà bà cụ không biết là thẹn quá giận, hay là chó cùng rất giấu, trực tiếp đặt mông ngồi lên ghế, giống như là bị dính keo cao su, không chịu di chuyển.

“Tao không đi, mày cần phải đồng ý chuyện này với tao, bố mày đã mất, bác của mày chính là con trai duy nhất của tao, hiện tại nó không có công việc, không có cách nào nuôi sống người trong nhà, chẳng lẽ mày muốn nhìn chúng tạo chết đói sao?”

Bà cụ thấy các chiêu đều vô dụng, dứt khoát trực tiếp biến thành dáng vẻ đanh đá lúc trước, ăn vạ trước cửa nhà Bạch Hoài An.

Hiện tại không ít người đều tan làm, tầng này mặc dù chỉ có mấy hộ gia đình, nhưng mà đều ở nhà, nghe thấy bà cụ tru tréo lên, cũng mở hờ cửa nhìn lén.

Nếu là Bạch Hoài An lúc trước, da mặt mỏng, thích sĩ diện, có lẽ sẽ bị bà cụ làm như vậy dọa đến. Nhưng mà Bạch Hoài An hiện tại là người đã chết một lần, đã không sợ cái gì nữa.

Ánh mắt cô lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống bà cụ, mở miệng nói: “Bà lại dùng chiêu này uy hiếp tôi? Vậy sao bà không suy nghĩ, tôi hận cả nhà các người như vậy, nếu các người chết đói, tôi vui còn không kịp.”.

“Không chỉ trơ mắt nhìn đâu, tôi còn muốn xách ghế, lấy hạt dưa đậu phộng ngồi nhìn đấy”

“Con cả của bà bị cách chức, là tôi sai người ta cách chức à? Ông ta nhận hối lộ làm chuyện xấu, nên biết trước được sẽ có kết quả ngày hôm nay, tội nghiệt tự mình tạo ra dựa vào cái gì muốn để đứa cháu gái sớm đã không còn quan hệ này bỏ tiền ra giải quyết, ông ta không sợ mất mặt sao?”

Bà cụ vẫn cứng đầu nói: “Nếu như không phải tại mày lên mạng tố cáo bác của mày, nó cũng sẽ không trở thành như thế này.”

“Thế giới không có bức tường nào không lọt gió, bà cụ, bà cho rằng tôi không đi báo cáo, con trai cả của bà sẽ không sao sao? Theo tôi được biết, con trai bà đắc tội không ít người, có không ít người nắm được bằng chứng ông ta nhận hối lộ, chờ lúc ông ta phạm sai lầm lớn thì tố cáo đấy”

Cô cảm thấy đôi lúc bà cụ có khi thật ngây thơ, chỉ cần là việc liên quan đến con trai cả của bà, đầu óc sẽ giống như là bị chó ăn mất vậy, rất hồ đồ.

“Hiện giờ tôi tố cáo sớm, các người chỉ cần tiêu ít tiền là có tể xử lý chuyện này, nếu như chờ lúc con trai cả của bà phạm phải sai lầm càng lớn, chỉ sợ không phải tiền là có thể giải quyết được đầu, ngồi tù đã xem như là nhẹ. Bà cụ, bà nên cảm ơn tôi đã cứu con bà mới đúng.”

Bạch Hoài An ôm ngực, cúi đầu nhìn bà cụ già, khuôn mặt vô cùng dịu dàng xinh đẹp giờ phút này có vẻ hơi lạnh lùng, cao không thể với tới.

Bà cụ há mồm nhìn cô, tức giận đến mức môi run rẩy, nhưng một câu phản bác cũng nói không nên lời. Đầu óc của bà cụ đã sớm rối loạn, rõ ràng là do Bạch Hoài An hại con cả, vì cái gì từ miệng nó lại biến thành nó cứu con cả của bà cụ. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nhưng mà nghĩ đến mục đích của mình, bà cụ cũng chỉ cúi đầu, vịn cây gậy, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Không được, tạo không đi, nếu mày không đồng ý tao cũng không sống nổi, chết cũng muốn chết trước cửa nhà mày”

Chiều này Bạch Hoài An không tiếp, bà cụ bị người chiều quen, cô không tin bà cụ có thể đợi được bao lâu. Nghĩ đến đây, Bạch Hoài An không để ý đến bà cụ nữa, xoay người nằm lấy chốt cửa, cười lạnh: “Bà thích chờ thì chờ, không biết bà còn có đam mê này đấy, dùng tiền của bố tôi, ở nhà của bố tôi, mấy năm nay sống quá tốt, muốn thử nghiệm một chút cuộc sống khó khăn à? Vậy tôi sẽ không quấy rầy bà”.

Cô chuẩn bị đi vào nhà, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bà cụ nói: “Đúng rồi, quên nói cho bà, nhà này không phải Hoắc Tùng Quân mua cho tôi, là tự tôi thuê, bà thích đợi thì đợi, đến lúc nào đấy tôi mà dọn nhà, nếu bà bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cũng đừng nói tên của tôi, tôi sợ mất mặt”

Nói xong trực tiếp mở cửa, nhanh chóng đi vào, một lần nữa khóa lại. Cửa vừa đóng lại, đã nghe thấy bà cụ mắng ầm lên ngoài cửa, cũng không biết học được ở đâu, mắng rất khó nghe. Còn cầm gậy gõ cửa rầm rầm, Bạch Hoài An còn sợ bà ta đập hư cửa, cô còn phải bồi tiền cho chủ nhà.

Nhưng mà bà cụ dù sao cũng lớn tuổi, rất nhanh đã không còn nhiều sức, bên ngoài rất nhanh đã không có động tĩnh gì nữa.

Bạch Hoài An ngồi ở phòng khách nhắm mắt suy nghĩ, cho đến mãi khi bên ngoài đã thật sự yên tĩnh trở lại, cô mới lặng lẽ nhìn ra cửa. Đã không thấy bóng dáng của bà cụ, chỉ còn cái ghế trơ trọi lẻ loi ở đấy. Cô tặc lưỡi hai tiếng, tính cách bà cụ ham món lợi nhỏ như vậy, vậy mà không trộm lấy đi cái ghế của cô, thật đúng là lạ lùng.