Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 144




Chương 144: Chất vấn sự thật năm đó

Lúc mới đầu mẹ Hoắc vẫn chưa phản ứng lại ông cụ đang nói cái gì, đợi sau khi phản ứng lại, vô thức hô lên: “Cái gì, bố đi thăm Bạch Hoài An sao?”

“Hô to lên như vậy làm gì, chó cũng bị con gọi tỉnh rồi” Ông cụ bịt tai, nhìn mẹ Hoắc.

Vẻ mặt mẹ Hoắc ngượng ngùng: “Bố, bố đi thăm cô ta làm cái gì chứ? Bạch Hoài An và Tùng Quân nhà chúng ta vẫn chưa đầu vào đâu cả. Cô ta không có gia giáo gì cả, nếu như đụng trúng bố thì phải làm sao?”

“Làm sao, bây giờ ông già tôi đây muốn đi đâu, cũng phải báo cáo với cô sao?” Mặt ông cụ Hoắc tràn đầy uy nghiêm, vẻ mặt có chút không vui.

Lúc chiều nhìn thấy Hoài An dịu dàng hiểu lễ nghĩa như vậy, bây giờ lại thấy Vu Hà Lan coi thường Hoài An, giọng điệu ghét bỏ, cũng đã thể nghiệm được tâm trạng của Hoắc Tùng Quân.

Chẳng trách mấy năm nay Tùng Quân càng ngày càng lạnh nhạt với mẹ mình, khi người này chua ngoa lên, thật sự khiến người khác không thể chịu nổi.

Con người mẹ Hoắc là loại hình mềm nắn rắn buông, thấy ông cụ tức giận, lập tức không dám nói nữa, nhưng trong lòng lại chửi mắng Bạch Hoài An cả nghìn lần.

Khi Hoắc Tùng Quân lái xe trở về, gương mặt đẹp trai của anh tràn đầy âm u, lông mày nhíu chặt, con người màu nhàn sắc bén.

Anh trực tiếp đến một quán cà phê thuộc nhà họ Hoắc, nói mấy câu với người quản lý cửa hàng, không lâu sau đó, người trong cửa hàng đều trống không.

Hoắc Tùng Quân ngồi vào chỗ, gọi điện thoại cho An Bích Hà.

An Bích Hà vừa mới tắm xong, nghe thấy tiếng chuông, cho rằng là điện thoại của Ngô Thành Nam, khi chuẩn bị đi qua nghe, phát hiện người gọi vậy mà lại là Hoắc Tùng Quân.

Sao có thể, lúc này, sao Hoắc Tùng Quân có thể gọi điện thoại cho cô ta chứ?

An Bích Hà lại nhìn bầu trời đêm bên ngoài, tâm trạng có chút kích động.

Mặc dù bây giờ cô ta đã ở bên Ngô Thành Nam rồi, nhưng Hoắc Tùng Quân vẫn là ánh sáng duy nhất trong lòng cô ta, vốn dĩ cho rằng quan hệ của hai người sẽ như nước với lửa, sau này sẽ không có điểm cắt nữa.

Không ngờ Hoắc Tùng Quân vẫn mà lại gọi điện cho cô ta vào buổi tối.

An Bích Hà thanh thanh cổ họng, cẩn thận nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào: “Tùng Quân?”

“Là tôi”

Hoắc Tùng Quân đáp lại một tiếng, ánh mắt thờ ờ chán ghét, nhưng giọng nói lại không nghe ra chút cảm xúc nào: “Bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn gặp cô”

“Có, có”

An Bích Hà vô thức gấp gáp đáp lại, nhưng nói xong lại cảm thấy mình quá gấp gáp, lúc này với chậm lại, kiềm chế nói: “Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, em..”

“Nếu như cô không có thời gian thì bỏ đi” Không ngờ Hoắc Tùng Quân lại dứt khoát từ chối như vậy.

An Bích Hà không quan tâm đến dè dặt nữa, nghiến răng nói: “Em có thời gian, anh tìm em có việc gì?”

“Đến quán cà phê Milan ở phố Hàn Lâm, tôi ở đây đợi cô” Hoắc Tùng Quân nói xong thì trực tiếp cúp máy.

An Bích Hà phấn khích đến mặt đỏ bừng, nhìn mái tóc ướt của mình trong gương, vội vàng bắt đầu sấy tóc, mặc quần áo trang điểm.

Trải qua điều dưỡng, bây giờ khí sắc của An Bích Hà đã không còn kém như vậy nữa, nhưng vẫn còn kém lúc trước rất nhiều, càng đừng nhắc đến so với Bạch Hoài An, cho nên cô ta nhất định phải cố gắng trang điểm cho thật đẹp.

Hoắc Tùng Quân ngồi đợi ở quán cà phê, đợi rất lâu, An Bích Hà mới chậm chạp đến muộn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Tùng Quân, tim cô ta run nhẹ: “Xin lỗi, em… em đến muộn rồi. Anh… anh vẫn chưa đợi quá lâu đúng không?”.

“Ngồi” Hoắc Tùng Quân chỉ vào vị trí đối diện mình.

An Bích Hà vuốt mái tóc dài, ưu nhã ngồi xuống, cô ta mất nhiều thời gian để trang điểm, mặc dù không thể so được với Bạch Hoài An, nhưng cũng không còn dáng vẻ gầy gò lúc trước nữa, không khỏe mạnh lắm, nhưng cũng có nhiều hơn một phần yếu ớt đáng thương.

An Bích Hà đang chờ đợi lời khen của Hoắc Tùng Quân, nhưng lại nhận ra ánh mắt anh nhìn mình vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào.

“Anh… anh tìm em có việc gì?” An Bích Hà hỏi.

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới lên tiếng: “Năm mười sáu tuổi, chính miệng cô nói cô cứu tôi.”

Nghe thấy anh nhắc đến vấn đề này, trong lòng An Bích Hà kích động, cho rằng Hoắc Tùng Quân cuối cùng cũng đã nhận ra ân tình của cô ta, xua tay, khiêm tốn nói: “Lúc đó em cũng chỉ tiện tay giúp đỡ anh thôi, anh không cần phải đặt trong lòng. Em biết lúc trước em dùng chuyện ân tình uy hiếp anh, khiến anh rất khó chịu, bây giờ em không làm như vậy nữa, em sẽ không uy hiếp anh nữa. Anh yên tâm đi”

Cô ta giả vờ hào phóng, vẻ mặt thẳng thắn vô tư, ăn nói đĩnh đạc với Hoắc Tùng Quân, giống như người năm đó cứu anh thật sự là cô ta vậy.

Người này thật sự không biết xấu hổ mà, mạo nhận công lao của người khác, vậy mà lại làm như đúng rồi như vậy.

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ này của cô ta, cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Mình vậy mà lại bị người này lừa bao nhiêu năm như vậy, mà không nhận ra sự thật, đây đúng là sự sỉ nhục của mình mà.

“An Bích Hà”

Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng và không kiên nhẫn: “Lúc đầu người cứu tôi, thật sự là cô sao?”

Khi Hoắc Tùng Quân vẫn chưa nói câu này, An Bích Hà cho rằng Hoắc Tùng Quân không thể biết được chuyện này, dù sao khi đó, xung quanh đều không có người nào khác, Ngô Thành Nam là một ngoại lệ, nhưng cô ta không tin còn có ngoại lệ khác.

Chỉ cần Ngô Thành Nam không nói ra, người đàn ông trung niên đó không tìm đến nhà họ Hoắc nói ra, thì sẽ không ai biết.

Nhưng Hoắc Tùng Quân lại hỏi như vậy, lời này vừa nói ra, An Bích Hà lập tức ngẩn ra, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay, đến gương mặt không dễ gì mới có chút huyết sắc cũng trở lên tái nhợt.

May mà có phần hồng che đi, An Bích Hà bình tĩnh lại, cười cứng ngắc: “Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy? Tất nhiên là em cứu anh rồi. Lúc đó xung quanh chỉ có hai chúng ta, em cứu anh ra thì ngất đi, chuyện này không phải mọi người đều biết sao?”

Hoắc Tùng Quân cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều biết? Không phải do cô nói, cho nên mọi người mới tin sao? Khi đó chỉ là lời nói một bên của cô”

“Hoắc Tùng Quân”

An Bích Hà đột nhiên cao giọng: “Em biết anh ghét em, nhưng anh cũng không thể bởi vì thanh thản mà nỡ quét sạch ân tình em đã cứu anh chứ?

Sau khi cô ta cao giọng nói xong những lời này, thì thấp giọng, oan ức nói: “Bây giờ em không dùng ân tình để uy hiếp anh, sao anh còn tuyệt tình như vậy chứ? Đến cả chuyện em làm vì anh cũng phủ nhận. Em biết anh thích Bạch Hoài An, nhưng anh cũng không thể làm đến bước đường này chứ?”

“Hoắc Tùng Quân, lúc trước anh không phải là người như vậy, sao anh có thể vì một người phụ nữ mà đối xử với em như vậy chứ? Đối với… đối với ân nhân của anh như vậy chứ?”

Mắt An Bích Hà đỏ hoe, ánh mắt không cam lòng nhìn Hoắc Tùng Quân, tràn đầy nhục nhã: “Nếu như anh thật sự không muốn nhận nhân tình này, thì ngày mai em sẽ để An Thị công bố, nói trước kia em không hề cứu anh, mọi ân tình của chúng ta sẽ đều xóa bỏ hết”

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ oan ức nhục nhã của An Bích Hà, sắc mặt không hề thay đổi.

An Bích Hà này thật sự là cao thủ diễn trò mà, không vào làng giải trí đúng là đáng tiếc. Nếu như nơi này có người khác, không biết nội tình, nói không chừng thật sự bị An Bích Hà lừa, cảm thấy cô ta đáng thương, cảm thấy mình đáng ghét.

Đáng tiếc, quán cà phê này không có khách, đến cả nhân viên cũng đều là của mình.

Cả quán cà phê này đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nức nở của An Bích Hà, thì không có tiếng gì cả.

“An Bích Hà, cô có thể thu lại nước mắt của cô được rồi đấy, bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn không hoài nghi chuyện này, cô cho rằng tại sao hôm nay tôi lại tìm cô để chất vấn?”

Trong ánh mắt lạnh lùng của anh có sự mỉa mai.

An Bích Hà ngẩng ra, nắm chặt tay: “Lẽ nào không phải bởi vì Bạch Hoài An sao? Anh vì muốn để Bạch Hoài An danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Hoắc, không muốn để người khác nói gì, cho nên mới phủ nhận ân tình của em trước. Dù sao đính hôn lúc trước của chúng ta, chính là vì anh muốn bồi đắp ân tình của em”

Cô ta cong miệng: “Anh không cần phải làm như vậy, bây giờ em thật sự không có ý nghĩ gì với anh, em có người thích em rồi”

Hoắc Tùng Quân thấy cô ta nói như vậy, còn đổ chuyện này lên người Hoài An, sự chán ghét trong mặt càng đậm hơn.

“Đừng có chuyện gì cũng lôi Hoài An vào, ở đây không có chuyện của cô ấy. Nhà họ Hoắc đã tìm được nhân viên khách sạn năm đó rồi, người đó chính miệng thừa nhận, lúc đó đã chứng kiến toàn bộ cảnh chúng ta được cứu ra ngoài. Lúc đó là một người đàn ông trung niên đã cứu chúng ta ra ngoài, sau đó bởi vì có chuyện gáp phải rời đi, là cô mạo nhận công lao của người đó.”

Hoắc Tùng Quân nói rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm An Bích Hà, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt cô ta hoảng loạn.

An Bích Hà thật sự hoảng rồi, cô ta không ngờ ngoại trừ Ngô Thành Nam, vậy mà lại thật sự có người nhìn thấy cảnh tượng năm đó. Chẳng trách Hoắc Tùng Quân lại tìm đến mình, hóa ra thật sự tìm được nhân chứng rồi.

Cô ta nói dối, chuyện năm đó, đến cả bố mẹ mình cô ta cũng giấu, luôn làm công tác tư tưởng cho mình, thời gian lâu dần, đến cả cô ta cũng tin rằng mình là ân nhân cứu mạng của Hoắc Tùng Quân.

Dựa vào cái ơn cứu mạng này, khiến Hoắc Tùng Quân thu dọn không ít đống hỗn độn của mình, còn uy hiếp anh không ít lần, nếu như thật sự thừa nhận rồi.

Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

An Bích Hà nuốt nước bọt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nhìn Hoắc Tùng Quân, trịnh trọng nói: “Hoắc Tùng Quân, anh bị lừa rồi.”