Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 130




Chương 130: Không xứng

An Bích Hà nghe thấy vậy, trực tiếp nằm rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Lưu Lệ Viện hủy hoại cô ta thì không nói, vậy mà còn phát tán tin này ra ngoài.

Như vậy, đừng nói nhà họ Hoắc không cần cô ta nữa, cho dù những gia tộc khác cũng sẽ không cần một người phụ nữ không sinh đẻ được.

Những người cô ta có thể lựa chọn, e rằng chỉ còn lại những người có mưu đồ với nhà họ An, hoàn toàn không phải là người gì tốt.

“Cô thật ác, cô thật là ác” An Bích Hà lẩm bẩm, ngẩng đầu dùng ánh mắt căm hận nhìn Lưu Lệ Viện.

Lưu Lệ Viện cười: “Tôi ác sao? So với cô, tôi cảm thấy tôi không hề độc ác chút nào cả”

Nói xong Lưu Lệ Viên cũng không thèm nhìn dáng vẻ thảm hại của An Bích Hà trên mặt đấy, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

An Bích Hà ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, rõ ràng đã là mùa xuân rồi, nhưng cô ta cảm thấy rất lạnh, gió lạnh thấu xương, từng trận từng trận lạnh thấu xương.

Mẹ An cầm đồ vừa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy An Bích Hà ngồi trên đấy, vẻ mặt ngẩn ra, vội vàng ném đồ đi chạy vào.

“Bích Hà, con sao vậy? Sao lại ngồi trên đất? Lạnh như thế mà, mau đứng dậy đi.”

Mẹ An nói xong thì nắm cánh tay An Bích Hà kéo cô ta dậy.

Cuối cùng An Bích Hà cũng có phản ứng, nghiêng đầu nhìn mẹ An, đột nhiên hung dữ đẩy me An ra.

Mẹ An không phòng bị, trực tiếp bị An Bích Hà đẩy lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa đụng vào bàn.

“Con, con làm sao vậy?”

Mẹ An kinh ngạc nhìn An Bích Hà, không hiểu tại sao cô ta lại tức giận như vậy.

“Tại sao, tại sao mẹ lại không nói cho con biết rằng con không thể sinh con chứ?”

Mắt An Bích Hà đỏ hoe, trừng mẹ An, giống như đang phát tiết cơn tức giận trong lòng vậy, giọng nói khàn đặc gào lên.

Mẹ An ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ai, ai nói cho con biết? Con đừng nghe người khác ăn nói lung tung. Con không sao, con không hề có việc gì cả”.

An Bích Hà từ trên đất bò lên, vẻ mặt âm lạnh nhìn bà ta: “Vậy mẹ lấy bệnh án của con ra đây, để con xem”

Mẹ An mím môi, không nói gì, khóe miệng An Bích Hà giật giật, trực tiếp lao về phía cửa: “Mẹ không nói, con trực tiếp đi hỏi bác sĩ, bác sĩ sẽ nói cho con biết.”

“An Bích Hà”

Mẹ An xông qua, ngăn cô ta lại, rối rắm một lúc lâu cuối cùng cũng nói ra: “Đúng, quả thật bác sĩ kiểm tra ra cơ thể của con có chút không đúng”

Mẹ An nhìn sắc mặt An Bích Hà thay đổi, dáng vẻ lung lay sắp đổ, đau lòng, vội vàng tiến lên trước đỡ cô ta: “Bích Hà, đừng sợ, đừng sợ, có thể trị khỏi. Bây giờ y học đã phát triển như vậy, nhất định có thể trị khỏi. Mẹ sẽ dẫn con đi khám bệnh, ra nước ngoài chữa trị, nhất định sẽ trị khỏi được cho con”.

An Bích Hà bị mẹ An ôm, nghe thấy giọng điệu không được mạch lạc của bà ta, ngón tay nắm chặt lấy quần áo sau lưng mẹ An, khóc to.

Sau khi khóc xong, An Bích Hà hít hít mũi, vẻ mặt hung ác: “Mẹ, lý do cơ thể con thay đổi thành thế này là do Lưu Lệ Viện, còn có đồ khốn Chung Khách Ngọc nữa, cô ta hợp tác với Lưu Lệ Viện, muốn trả thù con. Mẹ ơi, mẹ phải trả thù cho con, mẹ nói với bố, để bố trả thù cho con”

Cô ta phải diệt nhà họ Lưu, giẫm đạp đồ tiện nhẫn Lưu Lệ Viện và Chung Khách Ngọc kia dưới chân.

Hai người phụ nữ đã hại cô ta thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, cô ta phải giết chết hai đồ khốn đó.

Mẹ An nhìn dáng vẻ điên cuồng của con gái mình, trong lòng cũng dâng lên hận ý: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ trả thù cho con”

Lưu Lệ Viện quả thật đã truyền tin này ra ngoài, lúc này tất cả mọi người trong giới đều biết được chuyện này, đều vô cùng kinh ngạc.

Những người trước kia bị An Bích Hà hãm hại đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy ác giả ác báo, cuối cùng An Bích Hà cũng bị báo ứng rồi.

Hoắc Tùng Quân về nhà họ Hoắc, thấy ông cụ Hoắc và bố mẹ đang ngồi trong phòng khách, hỏi: “Gấp gáp tìm con về làm gì vậy?”

Mẹ Hoắc nhìn con trai, nhíu mày, do dự một chút, vẫn hỏi: “Bích Hà, con bé, con bé biến thành như vậy, có phải con cũng nhúng tay không?”.

Khi bà ấy nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên chính là trong chuyện này chắc chắn có sự góp sức của Hoắc Tùng Quân, đây là một loại trực giác.

Hoắc Tùng Quân nới lỏng cà vạt, vẻ mặt lạnh lùng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Bố Hoắc nghiêng đầu nhìn mẹ Hoắc: “Tùng Quân sao con có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Không phải đã điều tra ra, là do con gái nhà họ Lưu làm sao?”

Mẹ Hoắc mím môi, không để ý đến bố Hoắc, kiên trì nhìn Hoắc Tùng Quân: “Con thành thật nói cho mọi người biết, trong đây có thủ đoạn của con không? Chúng ta đều là người một nhà, con không cần phải giấu chúng ta”.

Động tác của Hoắc Tùng Quân dừng lại, khóe miệng nhếch lên: “Con quả thật không hề nhúng tay”

Anh chẳng qua chỉ là thả ra chút tin tức, khích Lưu Lệ Viện có hận ý với An Bích Hà mà thôi.

Mẹ Hoắc nghe thấy vậy, mặc dù trong lòng không tin, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ thở dài: “Nếu như An Bích Hà đã không thể mang thai, thì hôn sự lúc trước hủy rồi cũng tốt, sẽ không chậm trễ chuyện của con trai chúng ta”

Nhà họ Hoắc bọn họ tuyệt đối sẽ không cần một người phụ nữ không thể sinh con.

Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên sự mỉa mai.

Trước kia đối tốt với An Bích Hà như vậy, giống như con gái ruột vậy, nghe thấy cô ta không thể sinh con, nói từ bỏ là từ bỏ.

Người mẹ này của anh thật sự rất thực tế mà.

“Tùng Quân, qua đây, qua đây”

Khi bọn họ nói chuyện, ông cụ Hoắc vẫn luôn xem video trong máy tính bảng, lúc này vẻ mặt cao hưng, vẫy tay với Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân đi qua, nhìn vào màn hình, bên trong là video thi đấu của Bạch Hoài An, khóe miệng anh lập tức nở nụ cười dịu dàng, với vừa rồi giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

“Ông nội, ông đang xem video thi đấu của Hoài An sao?”

“Đúng vậy, ông xem một lèo hết luôn. Thật sự rất tốt. Cô bé này, nhìn rất có linh khí, còn rất xinh đẹp.”

Ông cụ Hoắc không ngừng khen ngợi Bạch Hoài An, vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Bao giờ cháu mới lừa được nhành cỏ non nớt này về vậy, Hoắc trâu già”

Hoắc Tùng Quân: “…”

Anh vẫn thật sự không thích ông cụ Hoặc gọi mình là “trâu già”, mặc dù anh lớn hơn Hoài An. một chút, nhưng cũng không lớn hơn nhiều lắm, không đến mức trâu già gặm cỏ non chứ.

Mẹ Hoắc nghe thấy ông cụ Hoắc nói như vậy, biết ông cụ Hoắc đã bị Hoắc Tùng Quân thuyết phục, không nhịn được nói: “Tùng Quân, mặc dù bây giờ An Bích Hà không đủ tư cách để làm con dâu nhà họ Hoắc, nhưng Bạch Hoài An, con nghĩ về gia thế của con, rồi lại nghĩ về gia thế của nó, con thật sự cảm thấy xứng sao?”

Bầu không khí hài hòa của ông cháu, bị một câu nói này của bà ta phá hoại.

Hoắc Tùng Quân nhàn nhạt nâng mắt nhìn mẹ Hoắc: “Con là đàn ông, cô ấy là phụ nữ, có cái gì không xứng chứ?”

Mẹ Hoắc tức giận, sắc mặt tái nhợt, đứa con trai này, luôn đối chọi với bà, rõ ràng mọi chuyện bà làm đều và tốt cho nó.

“Con biết ý của mẹ mà. Bạch Hoài An chỉ là một cô nhi, nó không xứng với con, không xứng với nhà họ Hoắc chúng ta”

Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân có chút không kiên nhẫn, lại là bài ca này, tại sao cứ luôn nói về gia thế của Hoài An vậy chứ?

“Bây giờ Đại Thanh đã bị diệt vong rồi, nhà chúng ta cũng không phải có hoàng vị cần phải thừa kế. Cho dù gia thế của Hoài An kém một chút thì làm sao? Con thích con người cô ấy, cũng không phải là thích gia thế của cô ấy. Cho dù cô ấy là một kẻ ăn mày, con cũng sẽ lấy cô ấy”

Mẹ Hoắc còn muốn nói cái gì đó, thì đã bị ông cụ Hoặc trực tiếp ngắt lời: “Hà Lan, con đừng quên, lúc đầu khi con gả cho con trai bố, gia thế nhà họ Đinh cũng không ra làm sao cả. Không phải bố không hề ngăn cản con vào cửa sao? Bố thấy con ở nhà họ Hoắc lâu rồi, quên mất hoàn toàn hoàn cảnh trước kia của mình rồi”

Sắc mặt mẹ Hoắc thay đổi, ngón tay nắm chặt lại, cúi đầu, cuối cùng không dám nói gì nữa.

Lúc đầu lý do bà ấy có thể gả cho người chồng bây giờ, cũng do bà ấy dùng một số thủ đoạn, nếu như chỉ nói về gia thế, gia thế nhà họ Đinh quả thật kém xe nhà họ Hoắc.

Ông cụ Hoắc xuất mã quả nhiên không ai có thể địch lại, một câu nói là có thể xử lý được mẹ Hoắc.

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân nhếch lên, cười với ông cụ Hoắc, ông cụ hừ lạnh một tiếng, nói khẩu hình với anh một từ “cỏ non”.

Nụ cười Hoắc Tùng Quân cứng đờ trên mặt.

Anh bất lực cười cười, mình rất muốn lừa Hoài An về nhà, nhưng quan trọng là phải có sự đồng ý của Hoài An mới được.

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên khựng lại, nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu, nhìn ba người, mở miệng: “Quên mất không nói chuyện này với mọi người, bây giờ Hoài An đã trở thành bạn gái của con rồi”

Mẹ Hoắc đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Hoắc Tùng Quân.

Trong lòng bà ấy vẫn còn hi vọng, nếu như Bạch Hoài An không đồng ý với Hoắc Tùng Quân, cho dù Hoắc Tùng Quân có thích Bạch Hoài An, hai người cũng không có khả năng.

Nhưng bây giờ Hoắc Tùng Quân vậy mà lại nói với bọn họ, Bạch Hoài An tiếp nhận anh rồi, chuyện này khiến mẹ Hoắc ngạc nhiên.