Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 121




Chương 121: Đàn gảy tai trâu

Trần Thanh Minh mỉm cười: “Kỹ năng diễn xuất của cô tệ thật. Đừng có ra vẻ nữa, người do tôi tuyển dụng vào công ty là người như thế nào, lẽ nào tôi còn không rõ sao. Nếu không thì, Phương Ly dựa vào tính cách của cô, cô nghĩ xem, tại sao tôi lại giữ cô ở lại công ty?”

Phương Ly gắt gao cắn môi dưới, tay cuốn chặt lại thành quyền, không nói bất cứ lời này.

Tâm trạng cô ta hiện giờ vô cùng phức tạp.

Trần Thanh Minh là người đàn ông trong lòng của cô ta, anh ta quan tâm đến cô ta, thấu hiểu cô ta, tán thưởng cô ta. Điều này khiến Phương Ly cảm thấy vô cùng vui vẻ, vậy nhưng cô ta lại gây ra chuyện bất lợi cho anh ta, thậm chí suýt chút nữa đã trở thành đại họa.

Phương Ly không dám nhận, bởi vì nếu cô ta nhận thì có nghĩa là cô ta đã tiết lộ bí mật doanh nghiệp, sẽ bị cấu thành tội phạm, sẽ phải đi tù, vì vậy, cô ta không dám.

Toàn thân Phương Ly run rẩy, cô ta cúi thấp đầu, giọng nói như thể bị bóp nghẹn: “Tổng giám đốc Trần, tôi không biết anh đang nói gì. Tôi chưa từng làm chuyện đó, chưa bao giờ”.

“Phương Ly, cô không cần phải lấp liếm nữa, bạn học đại học của cô nhiều như vậy, chỉ cần điều tra một chút là sẽ có kết quả. Hơn nữa, tài khoản ngân hàng của cô lại vừa vặn nhận được một khoản tiền lớn không rõ lai lịch vào đúng lúc này, làm sao có thể không khiến kẻ khác sinh nghi được cơ chứ? Chiều hôm qua cô và An Bích Hà có liên lạc với nhau đúng không? Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai cô, chỉ cần giở một ít thủ đoạn là có thể tra ra được. Bây giờ khoa học công nghệ phát triển như vậy, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cô không thể giấu cái đuôi của mình mãi được đâu.”

Khi Trần Thanh Minh nói những lời này, hai má Phường An Lợi đỏ bừng, anh ta nhìn cô ta với ánh mắt hằn học, dường như sắp lao đến ăn sống nuốt tươi cô ta.

Thấy Phương Ly sống chết không chịu nhận, Trần Thanh Minh không còn đủ nhẫn nại nữa, anh ta đứng lên, nói: “Tôi vốn muốn cùng cô nói chuyện thật hòa nhã, nhưng con người cô lại không biết điều. Được rồi, có chuyện gì thì cô nói với cảnh sát đi.”

“Anh, anh thật sự gọi cảnh sát sao?” Phương Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thanh Minh đầy ngạc nhiên.

Chân mày của Trần Thanh Minh mang theo một tia ủ dột: “Tại sao lại không thể báo cảnh sát? Đây là công ty của tôi, cô rõ ràng biết rằng cuộc thi ngày hôm nay quan trọng như thế nào, vậy mà cô lại vì thù riêng lấy cắp bản thiết kế của Bạch Hoài An, hơn nữa lại còn tiết lộ cho người khác.

Nếu như không phải Bạch Hoài An có sự chuẩn bị từ trước, thì cuộc thi lần này sẽ gây ra biết bao nhiêu tổn thất cho công ty. Lẽ nào cô không biết điều này sao?”

“Tôi..” Phương Ly nhìn anh ta đầy lo lắng, nhưng khi đối diện với gương mặt vô cùng lạnh lùng ấy, cô ta lại không biết phải nói gì cả.

Những gì Bạch Hoài An nói lúc nãy quả thực là đang nhắc nhở cô ta, cho dù cô ta sống chết không chịu nhận thì chỉ cần giở một chút thủ đoạn thì có thể điều tra ra ngay lập tức. Giờ đây mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, kết cục của cô ta cũng đã định sẵn.

“Giám đốc Trần, lẽ nào anh không để ý chút nào đến tình nghĩa giữa hai chúng ta sao, rõ ràng là anh, anh biết rằng tôi thích anh mà.”

Trần Thanh Minh bật cười đầy chế nhạo: “Cô thích tôi? Nếu như có thích tôi thì cô sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, tốt nhất là cô đừng thích tôi, tôi không dám nhận tình cảm của cô đâu.”

“Không, không phải như vậy?

Phương Ly vô cùng lo lắng: “Tôi chỉ là nhất thời bị lòng tham làm cho mù mắt, tôi đố kỵ với Bạch Hoài An, lần nào cô ấy cũng chèn ép tôi, anh lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy, tôi mới nhất thời sinh lòng đố kỵ, cho nên mới bị An Bắc Hà mê hoặc, gây ra chuyện như vậy. Tôi xin mọi người, hãy tha cho tôi đi. Huống hồ, cuộc thi lần này Bạch Hoài An chẳng phải thành công rồi sao? Những chuyện tôi làm cũng không gây ra tổn thất gì, thậm chí còn tăng thêm danh tiếng cho cô ấy”

Khi nói đến cuối cùng, vẻ mặt Phương Ly vẫn có chút không phục, ánh mắt cô ta nhìn Bạch Hoài An hiện rõ vẻ căm ghét.

Bạch Hoài An bật cười: “Ý của cô là tôi còn phải cảm ơn cô sao?”

Phương Ly nhếch môi: “Đây không phải là sự thật sao? Tuy việc làm của tôi là sai trái, nhưng chẳng phải cô khiến cho cô có được danh tiếng, có được lợi ích sao? Giờ đây cô đã được bộc lộ tài năng trong giới thiết kế, lẽ nào còn không phải là tôi giúp cô?”

“Phương Ly, miệng lưỡi cô khéo thật đấy. À, không đúng, phải là đổi trắng thay đen chứ?”

Bạch Hoài An bật cười đầy mỉa mai: “Vậy nếu như hôm nay tôi không phát hiện ra âm mưu của cô, không chuẩn bị tốt từ trước, vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ có kết cục gì? Trần Bình Thành số 39, tôi số 40, cả hai người bọn tôi đều trưng bày một thiết kế giống hệt nhau, vậy thì kẻ vào sau như tôi sẽ bị chỉ trích là đạo nhái, ăn cắp ý tưởng. Nếu như giám khảo nghiêm khắc một chút, thì tôi chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi. Đến lúc đó, không chỉ tôi mà cả tập đoàn Trần Thị này sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người, đến lúc đó, cô có thể chịu trách nhiệm được không?”

Phương Ly cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Những điều cô nói chỉ là nếu như”, chẳng phải nó vẫn không xảy ra đấy sao?”

Nghe thấy vậy, Bạch Hoài An không muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô ta nữa, vừa phí nước bọt, vừa tốn sức.

“Tổng giám đốc Trần, tôi thấy trong người không khỏe, tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi trước.”

Trần Thanh Minh vội vàng đáp: “Vậy cô mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai là vòng chung kết rồi, đó mới là chuyện quan trọng nhất, sẽ phải tốn rất nhiều công sức, còn những chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”

Bạch Hoài An gật đầu, liếc nhìn Phương Ly rồi xoay người rời đi.

Khi bước ra khỏi cửa công ty, cô liền nhìn thấy cảnh sát đi vào, cô dừng chân lại nhưng rồi lại tiếp tục bước đi không chút do dự.

Phương Ly gây ra chuyện như vậy, rơi vào kết cục như hiện tại cũng không thể trách người khác được, có trách thì trách chính cô ta bụng dạ hẹp hòi, gây chuyện cực đoan.

Rõ ràng người phụ nữ này có một tương lai tươi sáng, vừa xinh đẹp lại tài giỏi, tính tình tuy hơi xấu xa một chút, chỉ cần cô ta không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, thì chắc chắn sẽ có một ngày tài năng của cô ta sẽ được tất cả mọi người biết đến.

Một kẻ có đầu óc nhưng lại hành động ngu dốt, chính là những gì dùng để miêu tả Phương Ly.

Sau khi rời khỏi công ty, Bạch Hoài An đứng bên đường, bực bội thở hổn hển, cô nhìn dòng xe đi qua đi lại trên phố, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp: “Giải quyết xong mọi chuyện chưa?”

Bạch Hoài An quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hoắc tùng Quân, đầu óc trống rỗng một lúc, trả lời theo bản năng: “Anh vẫn chưa đi sao?”

“Anh đứng đợi em ở dưới lầu”

Hoắc Tùng Quân mỉm cười, lấy ra một cây kẹo mút khổng lồ, đưa cho Bạch Hoài An: “Cho em cái này, ăn đồ ngọt sẽ giúp cho tâm tình của tốt hơn.”

Bạch Hoài An nhìn thấy cây kẹo to hơn cả đầu mình, toàn thân ngây ngốc, lên tiếng hỏi: “Anh lấy cái kẹo này ở đâu ra vậy?”

“Vừa rồi có một cô bé và bà đi bán cái này, nên anh mới mua một cây cho em”.

“Cây kẹo này lớn quá, có lẽ tôi ăn suốt một tháng cũng không hết mất.” Bạch Hoài An cầm lấy cây kẹo, cúi đầu nói.

Khi Hoắc Tùng Quân đưa cây kẹo này cho cô không hề nghĩ đến điều đó, nghe thấy cô nói vậy, anh liền nhíu mày một chút, rồi nói một cách nghiêm túc: “Vậy thì chúng ta cùng ăn”.

Bạch Hoài An thấy anh nói những lời không phù hợp với ngoại hình và thân phận của mình, không nhịn được liền bật cười khúc khích: “Cho dù cả hai chúng ta ăn cũng không hết, để tôi đem nó về làm vật trang trí trong phòng đi”

Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, Hoắc Tùng Quân đột nhiên vườn bàn tay lớn ra, nắm lấy cằm cô.

“Anh, anh làm gì vậy?” Bạch Hoài An vô cùng sững sờ, tim đập thình thịch.

Hoắc Tùng Cân cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn, ôm ấp thật chặt, một lúc lâu sau mới buông ra, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Lúc nãy nhìn thấy em trên sân khấu diễn thuyết, anh liền muốn hôn em đến mức toàn thân nóng rực, vô cùng khó chịu”

Một tiếng nổ âm vang lên, vành tai Bạch Hoài An đỏ ửng: “Anh, anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”

Từ bao giờ Hoắc Tùng Quân học được cách nói những lời đường mật như vậy chứ, thật là, khiến trái tim người ta không thể chịu nổi.

“Anh đưa em về” Hồn xong, Hoắc Tùng Quân lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, một cậu chủ lạnh lùng cao ngạo.

Bạch Hoài An gật đầu, mặt đỏ bừng bước lên xe.

Hai người hành động vô cùng thân mật, toàn bộ tâm tư của Bạch Hoài An đều đặt trên người Hoắc Tùng Quân, không hề để ý Phương Ly đang bị cảnh sát kéo ra khỏi công ty.

Gương mặt cô ta nhăn nhó đầy tức giận, liều mạng giãy dụa, miệng không ngừng hét lên cái tên “Trần Thanh Minh”, lại còn kêu gào nguyền rủa Bạch Hoài An sẽ không được chết tử tế.

Ngay sau khi bị ép vào trong xe cảnh sát, Phương Ly quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An, tình cảm hôn lên môi cô ấy một nụ hôn, gương mặt cô ta càng thêm gớm ghiếc.

Tại sao Bạch Hoài An luôn gặp may mắn, cho dù là chuyện tình cảm hay là sự nghiệp đều vô cùng thuận lợi, không gặp bất cứ trắc trở gì, vì vậy Phương Ly không can tâm, không bao giờ can tâm.

Hoắc Tùng Quân lái xe đưa Bạch Hoài An về nhà, anh lấy một bó 999 bông hoa hồng từ cốp xe ra, đưa cho cô: “Cái này em cũng cầm về đi.”

Bó hoa này vô cùng rực rỡ, khi anh lấy nó ra, những xung quanh đều hướng mắt về phía bọn họ.

Bạch Hoài An cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nhận lấy bó hoa rồi nói: “Em, em lên lầu đây. Anh, anh cũng mau quay về đi, lái xe cẩn thận”.

Nói xong cơ thể nhỏ bé liền mang theo bó hoa to lớn, vội vàng chạy vào hành lang.

Hoắc Tùng Quân nhìn bóng lưng vội vã của cô, khóe môi cong lên, tự lẩm bẩm một mình: “Nhìn thế nào vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu, ngắm mãi mà vẫn thấy không đủ”.

Thật muốn mang em về nhà, mỗi ngày đều được ngắm thỏa thích.

Sau khi Hoắc Tùng Quân lái xe đi, lại một chiếc xe khác chạy đến chung cư của Bạch Hoài An.

Lâm Bách Châu bước xuống xe, cầm theo một bó hoa tươi, nhìn vào cửa sổ xe, chỉnh đốn quần áo một chút, nở một nụ cười dịu dàng trên môi.

Bạch Hoài An vừa về đến nhà, trên tay ôm một bó hoa lớn, đang định đặt nó xuống thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Một tay cô chật vật ôm bó hoa, một tay mở cửa, miệng còn cằn nhằn: “Hoắc Tùng Quân, anh xem xem anh.”

Nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô đột nhiên im bặt: “Lâm Bách Châu, là anh sao?”