Chương 119: Đến hồi kết thúc
“Không phải anh nói những trang phục này đều do anh thiết kế sao? Nào, nói thử xem, hoa văn này có ý gì?”
Bạch Hoài An cười vô cùng dịu dàng và ngọt ngào, cả khuôn mặt trắng nõn như ngọc dưới máy quay, đặc biệt xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng xinh đẹp như vậy, Trần Duy Khánh lại nhìn đến nỗi cả người ớn lạnh.
“Cái này… tôi không nhớ rõ, nhiều hoa văn như vậy, sao tôi có thể nhớ rõ hết được chứ? Tôi.” Trần Duy Khánh lắp ba lắp bắp, có chút không biết phải làm thế nào.
Bạch Hoài An cười: “Đừng căng thẳng, nhiều hoa văn như vậy, không nhớ được cũng là bình thường thôi.”
Trần Duy Khánh còn chưa kịp thở phào, đã thấy ban kéo một người mẫu khác, chỉ vào một hoa văn khác ở chỗ dính vào với nhau hỏi: “Cái này thì sao?”
“Còn có cái này”
“Cái này”
Cô nói xong, dịu dàng nhìn về phía Trần Duy Khánh: “Những hoa văn này, anh có thể nói ra ý nghĩ của bọn nó không? Lần lượt là hoa văn của dân tộc nào?”
Mồ hôi trên mặt Trần Duy Khánh càng ngày càng nhiều, từng hạt một rơi xuống.
Sắc mặt tái nhợt, miệng mở ra khép lại, giọng nói lắp ba lắp bắp, nhưng không nói ra được một từ nào.
Đứng trên sân khấu, giống như bị động kinh vậy, không ngừng run rẩy.
Đôi mắt hoa đào của Bạch Hoài An cong lên, ngạc nhiên lại giả vờ che miệng mình: “Không phải chứ, không phải chứ? Không phải anh nói những trang phục này đều do anh thiết kế, đích thân chạy đến khắp các dân tộc, vất vả tạo ra tác phẩm sao? Tại sao một cái cũng không nói được vậy?”
Trần Duy Khánh bị chế nhạo như vậy, cộng thêm ánh mắt của khán giả và giám khảo, còn có các ống kính đều chĩa vào người mình, nhất thời hoảng loạn.
Đây là trực tiếp đấy, bây giờ có lẽ cũng có hàng nghìn người đang quan sát mình, nếu như thật sự bị gán cho đạo nhái, thì mọi cố gắng trước đây của mình sẽ đều bị hủy hoại hết, cả đời này đều sẽ bị chỉ chỏ.
“Xin lỗi, tôi có chút căng thẳng, nhất thời thật sự không nghĩ ra”
Trần Duy Khánh nói, trực tiếp đá quả bóng về hướng khác Bạch Hoài An: “Nếu như cô cũng nói bản thiết kế này là do cô tạo ra, thì cô có thể nói ra được không?”
“Tất nhiên có thể rồi” Bạch Hoài An cười.
Sau đó vô cùng tự tin nói hết toàn bộ ý nghĩa, đến từ dân tộc nào của các hoa văn mà mình đã chỉ.
Không chỉ như vậy, những trang phục khác cũng vậy, còn có đặc điểm thiết kế, những chi tiết nhỏ trong đó, ẩn chứa những ý nghĩa riêng, đều nói ra hết.
Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An được ánh đèn chiếu vào trên sân khấu, ăn nói đĩnh đạc, tự tin hào phóng, đôi mắt màu nhạt chuyên chú, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Trong lòng dấy lên một cỗ tự hào và kiêu hãnh. Nếu như không phải đúng dịp, anh thật sự rất muốn ở trước mắt bao nhiêu người này, bao nhiêu người ngồi trước tivi xem trực tiếp, nói đây là người con gái mà anh thích, người vợ sau này của anh, là mẹ của con anh.
Triệu Khôi Vĩ cũng nghe đến say sưa hứng thú, lúc này tổ biên chương trình còn kèm theo đoạn nhạc rất nhiệt huyết, vô cùng cuồng nhiệt, nhất thời Triệu Khôi Vĩ đều nổi hết da gà.
Quay đầu lại trong vô thức, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Tổng giám đốc Hoắc nhà mình, trên mặt tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều, da gà của Triệu Khôi Vĩ lập tức rơi xuống.
Trời ơi, Tổng giám đốc Hoắc buồn nôn như vậy, thật sự rất hiếm gặp.
Tay rất ngứa, muốn chụp mất bức, chia sẻ trong nhóm của công ty, chỉ có một mình anh được nhìn thấy thì thật sự quá đáng tiếc rồi.
Hoắc Tùng Quân cảm nhận được bên cạnh có một ánh mắt kỳ lạ, quay đầu sang, khi nhìn về phía Triệu Khôi Vĩ, trên mặt hồi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ: “Cậu làm cái gì vậy?”
“Không, không làm gì cả” Triệu Khôi Vĩ rất sợ hãi quay đầu, không dám có bất kỳ ý nghĩ kỳ quái nào nữa.
Bạch Hoài An nói xong, Ngô Giai Như dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, đến cả giám khảo và trợ thủ của Cách Lệ Tâm cũng vô cùng tán thưởng vỗ tay.
Trần Duy Khánh thấy đại thế của mình đã xong rồi, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, vô cùng nhếch nhác.
Gương mặt Trần Duy Khánh tràn đầy ảo não, toàn thân đầy tuyệt vọng, Trần Duy Khánh biết, sau này mình rất khó để lăn lộn trong giới nữa.
Trần Duy Khánh bị đuổi xuống sân khấu, trước khi đi vẫn còn kêu ngào: “Tôi không ăn cắp bản thiết kế của Bạch Hoài An, tôi không biết ai gửi năm bản thiết kế này vào trong email của tôi Thật đó, các người phải tin tôi. Tôi biết sai rồi, tôi chỉ là bị quỷ ám mà thôi.”
Anh ta vô cùng hoảng loạn, đến thể diện cuối cùng cũng quên bảo vệ, cứ hét lớn như vậy, bị lôi xuống dưới.
Khi Trần Duy Khánh kêu ngào, An Bích Hà nắm chặt tay, tràn đầy căng thẳng, sau khi nghe thấy nội dung, mới thả lỏng một chút, vừa ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt Bạch Hoài An.
Không biết vì sao, đầu cô ta đột nhiên choáng váng, cả người đều có chút ngẩn ngơ.
Không được, đợi cuộc thi ngày mai kết thúc, nhất định phải đến bệnh viện khám xem, cơ thể của cô ta thật sự có chút không đúng.
Trần Duy Khánh bị đuổi xuống, Ngô Vân được thay thế thăng cấp. Khi ba người bước xuống sân khấu, Ngô Vân nhìn Bạch Hoài An, có chút cảm kích: “May mà cô vạch trần Trần Duy Khánh, mới để tôi có cơ hội tiến vào vòng trong Trong ánh mắt Bạch Hoài An có chút xa cách: “Cô không cần phải nói như vậy, Trần Duy Khánh lấy bản thiết kế của tôi, cho dù thế nào tôi cũng phải vạch trần anh ta. Tôi làm như vậy, chủ yếu là vì chính tôi, cô không cần phải đặt trong lòng”
Ngô Vân cười, cô ta biết Bạch Hoài An bởi vì chuyện của An Bích Hà, nên có chút phòng bị với hai chị em bọn họ, cũng là bình thường.
“Cô Bạch, cô yên tâm, cuộc thi tiếp theo hai chị em chúng tôi nhất định sẽ đường đường chính chính thi đấu với cô”
Bạch Hoài An giật giật môi, vẻ mặt không thể tin được.
Hai chị em Ngô Giai Như Ngô Vân, cô ngược lại không có chút thành kiến nào, cũng biết thực lực của bọn họ khinh thường sử dụng các thủ đoạn, nhưng bọn họ là đại diện cho An Thị để tham gia thi đấu.
Cô không thể tin tưởng nổi nhân phẩm của An Bích Hà.
Ngày mai còn phải lấy lại tinh thần để ứng đổi cuộc thi, tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì được.
Sau khi Bạch Hoài An và Ngô Giai Như Ngô Vân tách ra, vừa trở về hậu đài, đã bị Hoắc Tùng Quân lao lên ôm lấy: “Hoài An, chúc mừng em vào vòng trong Anh nói xong, Triệu Khôi Vĩ cung kính đưa một bó hoa đến.
Hoắc Tùng Quân đưa hoa cho Bạch Hoài An.
Đóa hoa này rất to, Bạch Hoài An ôm trong tay, gần như cả nửa người cô đều bị che mất, đến mặt cũng không thấy đâu.
Người đi qua đi lại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều cười.
Bạch Hoài An xấu hổ, gần như vùi cả mặt vào trong bó hoa: “Anh, anh đang làm cái gì vậy chứ? Quá khoa trương rồi. Đây mới là vòng thứ hai, anh, anh quá trình trọng rồi”.
Hoắc Tùng Quân cười, thấy dáng vẻ ôm hoa khó khăn của cô, anh ôm cả người lẫn hoa vào lòng: “Đây có gì mà trịnh trọng chứ, chẳng qua chỉ là mấy bông hoa mà thôi”.
Anh nói xong, nói thầm bên tại Bạch Hoài An: “Đợi em thắng cuộc thi ngày mai, anh sẽ tặng em càng nhiều hoa hơn”
Bạch Hoài An nghe thấy vậy, trong lòng ngọt ngào, cô đối với Hoắc Tùng Quân nhất định là vô cùng hưởng thụ, hai má trắng hồng tươi tắn.
“Bó hoa này có bao nhiêu bông hoa?” Cô thuận miệng hỏi một câu.
Hoắc Tùng Quân cũng thuận miệng trả lời: “999 bông”
“Chẳng trách bó hoa lại to như vậy.” Vẻ mặt Bạch Hoài An bừng tỉnh.
“Nhân viên cửa hàng nói, bó hoa loại này có thể đại biểu cho tâm ý của anh nhất. Cho nên, Hoài An em có cảm nhận được tâm lý của anh không?”
Anh cúi đầu, gương mặt đẹp trai tiến lại gần, Bạch Hoài An bị gương mặt đẹp trai của anh làm cho lóa mắt: “Vậy ngày mai anh chuẩn bị tặng bao nhiêu bông hoa?”
“Một cốp xe có đủ không? Nếu như em thích, anh có thể dùng hoa hồng phủ đầy phòng em”
Bạch Hoài An: “Không cần đâu?
Trần Thanh Minh thấy hai người dính nhau như vậy, thật sự không thể chịu nổi nữa, phá ngang: “Hoài An, cô có muốn về công ty một chuyến không?”
Ánh mắt Bạch Hoài An đột nhiên lạnh xuống: “Tất nhiên muốn”
Phương Ly đó đánh cắp bản thiết kế của cô rồi tiết lộ ra ngoài, đồ khốn này, cũng nên chẩn chỉnh lại rồi.