Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 98: Giải thích hiểu lầm




Lễ Premiere của phim “2033” được tổ chức ở nhà hát lớn nhất của thành phố C. Đêm đó, ngoài tất cả diễn viên của bộ phim lên sân khấu ra, còn có một số ngôi sao, nhân vật nổi tiếng của địa phương và trên trăm fan được chọn ngẫu nhiên.

Tưởng Tịch là diễn viên chính của bộ phim, thế cho nên là một trong những người được chú ý lớn nhất của phim. Bởi vậy chiều hôm nay, vừa hơn hai giờ là cô đã bị Vương Mộng kéo đi làm tóc.

Lễ phục đã sớm được chọn, kiểu dáng mùa xuân mới của Givenchy vừa được đưa ra thị trường – áo đầm ngắn không vai màu xanh lam, mới được chuyển về bằng máy bay vào hai ngày trước. Bởi vì màu sắc của bộ lễ phục nhạt hơn bộ màu đỏ Tưởng Tịch đã mặc vào buổi Liên hoan phim, cho nên Tưởng Tịch có vẻ nhỏ hơn vài tuổi so với thực tế.

“Cô Tưởng, trước kia cô hay đi theo đường lối thành thục.” Thợ tạo hình rất không đành lòng làm hỏng mái tóc dài đen bóng của Tưởng Tịch, liền đề nghị nói: “Không thì lần này theo phong cách trẻ trung đi.”

Vương Mộng ở kế bên gật gù đồng ý. “Chị chưa từng đi theo phong cách trẻ trung, không bằng thử xem, nếu không được thì sửa lại, dù sao vẫn đủ thời gian.”

Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của hai người bọn họ, Tưởng Tịch đành phải cười gật đầu.

…..

Lễ Premiere bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, Tưởng Tịch đến trước một tiếng. Không phải là lần đầu tiên nhà hát tổ chức lễ Premiere, mọi việc đều rất đúng thời gian đã định. Lúc Tưởng Tịch đến, trước cửa nhà hát đã trải xong thảm đỏ, mấy chục thước tường ký tên ở bên ngoài cũng đã đặt xong, hai người MC đang phỏng vấn nhà sản xuất phim, hơi có chút tư thế như thảm đỏ của lễ Liên hoan phim.

Vương Mộng không có cách nào đi theo cô, Tưởng Tịch ngồi ở trong xe đã ngừng vài giây, rồi mở cửa xe bước ra.

Hai bên thảm đỏ là phóng viên và một số fan, bị nhân viên bảo an chắn lại, chờ sau khi minh tinh đi qua thì bọn họ mới có thể đi vào.

Tưởng Tịch mang theo nụ cười bước trên thảm đỏ, nhận lấy tiếng hò hét của phóng viên và fan ở hai bên.

Cô đi không chậm, nhưng người sau lưng nhanh, cho nên cô mới vừa nhận phỏng vấn của người MC xong thì người sau lưng liền đối diện với cô.

Nhiều ngày không gặp, Tần Thành có chút thay đổi. Tây trang màu đen hoàn mỹ thể hiện thân mình cao ngất rắn chắc của anh, một đôi mắt phượng gợi tình, khoé môi nhếch lên ba phần cười như có như không, ôn hoà hơn hai phần so với lúc trước, cảm giác gần gũi hơn một chút.

Tưởng Tịch cười, liếc mắt nhìn anh một cái, rồi chuyển hướng ánh mắt về phía bạn gái bên cạnh anh. Ừ, người thật nhìn đẹp hơn so với trong ảnh, khí chất cũng tốt, chẳng trách phóng viên ghép đôi cô ta với Tần Thành.

Trai tài gái sắc, thật không tồi.

Cô khẽ gật đầu, xoay người phóng khoáng rời đi.

“Tần Thành, tôi thấy sao cái vị kia nhà anh chẳng hề để ý gì cả vậy? Thế nào? Không bằng chúng ta thật sự tới luôn?” Người phụ nữ nhìn bóng dáng đã đi xa của Tưởng Tịch, huýt sáo cười vui sướng khi người gặp hoạ.

“Cô có nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tần Thành trừng cô ta, chuyển qua hung hăng trừng bóng dáng của Tưởng Tịch. Anh tức giận gần một tháng nay, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới cô, nhưng cô lại làm như người không có việc gì, còn ăn mặc quyến rũ như vậy.

Gánh lấy ánh mắt như đốt ở sau lưng, Tưởng Tịch tìm thấy tên của mình, ngồi vào hàng ghế đầu của lễ Premiere.

Trùng hợp, bên trái là Dung An, bên phải là Lâm Dật, phía sau không khéo là chỗ Tần Thành và cô gái họ Dương.

Các minh tinh lục tục đi vào, không bao lâu, phòng chiếu phim to như vậy đã vang lên tiếng chào hỏi của mọi người.

Tưởng Tịch dựa vào bên trái nói vài câu với Dung An, lại đáp lại chào hỏi của những người trong giới, còn lại vài phút liền im lặng ngồi tại chỗ nghe đạo diễn và Dung An trò chuyện.

“Anh muốn nói?” Cô gái họ Dương ngồi không yên, nghiêng người rỉ tai với Tần Thành: “Muốn tôi giúp anh không?”

“Cám ơn cô, nhưng không cần.” Cả ngừơi Tần Thành đều ngâm trong vại dấm chua, vừa nói là ầm ầm bốc lên khí chua lè. “Người ta là đại minh tinh, công việc rất nhiều!”

Âm thanh của anh rất lớn, như là cố ý làm cho người nào đó nghe. Cô gái họ Dương nhìn nhìn Tưởng Tịch như lão tăng ngồi thiền ở phía trước, không phúc hậu che miệng cười.

Như là làm cho Tần Thành thêm ngột ngạt, lúc này trong hội trường lại có một người vào, ôm một bó hoa, không coi ai ra gì đưa đến trước mặt Tưởng Tịch.

“Chúc mừng em.” Nguyên Tấn Thần một thân tây trang tao nhã, trong nháy mắt giết không ít nữ minh tinh và fan đang ở hiện trường.

Tưởng Tịch không thể nhận ra nhíu mày, lập tức mỉm cười, nhận lấy hoa, nói: “Cảm ơn Nguyên sư huynh.”

“Không cần cảm ơn.” Nguyên Tấn Thần ôm Tưởng Tịch một cái rất nhanh. “Sau này chúng ta vẫn là bạn bè.”

Ý này của hắn chính là không còn dây dưa. Tảng đá lớn trong lòng Tưởng Tịch được hạ xuống, ngầm đồng ý với hành động của Nguyên Tấn Thần.

“Ái chà, xem ra là thật sự muốn ly hôn đó!” Cô gái họ Dương nói thầm một tiếng, cúi người nói: “Bộ dáng của Nguyên Tấn Thần không kém hơn anh, tính tình cũng tốt. Tôi thấy vợ của anh và hắn là một đôi trời sinh, huống chi người ta cùng là người trong giới.”

Tần Thành hoàn toàn nổi bão: “Cô im miệng cho tôi, không nói lời nào không ai cho là cô câm cả.”

Cô gái họ Dương lại lo sợ thiên hạ không loạn, nói: “Nổi giận? Chậc chậc, bà xã nhanh chóng có người yêu, đáng thương, đáng thương.”

Tưởng Tịch ngồi ở hàng trước, nghe phía sau thầm thì, hư hư thực thực liếc mắt về phía âm thanh, ánh mắt thay đổi mấy lần.

Cũng may là lễ Premiere nhanh chóng bắt đầu.

Người dẫn chương trình trước hết mời tất cả nhân viên của đoàn phim lên sân khấu làm một phỏng vấn vắn tắt, sau đó mới bắt đầu chiếu phim.

Lần đầu tiên Tưởng Tịch xem thành phẩm, nên đặc biệt chuyên tâm cho tới màn cuối cùng.

Ánh sáng hậu kỳ được xử lý thật thích hợp, khiến cho khi người ta vừa nhìn đến ánh sáng kia liền cảm giác được hy vọng. Đến khoảnh khắc tiếng vỗ tay vang lên, mọi người trong đoàn phim theo Tưởng Tịch cúi đầu chào khán giả.

Cuối cùng, do Dung An lên sân khấu nói một ít lời cảm tạ. Lễ Premiere coi như chính thức kết thúc.

Tưởng Tịch vốn tính là sau khi lễ Premiere kết thúc thì tìm một chỗ nói chuyện với Tần Thành, nhưng thấy vừa kết thúc thì anh liền kéo cô gái họ Dương đi ra ngoài, nên từ bỏ ý định.

“Tưởng Tịch, giờ chúng ta trở về khách sạn hả?” Vương Mộng xuống xe, nhìn xung quanh. Không phải là anh Lục nói tổng giám đốc Tần đến sao? Nhưng rốt cuộc người ở đâu? Sao tìm không thấy?

“Không.” Tưởng Tịch xoa bóp ấn đường. “Chúng ta quay về đoàn phim.”

“Không phải, không phải chị muốn ở khách sạn sao?” Vương Mộng luống cuống. Tưởng Tịch muốn trở về đoàn phim như vậy, không phải là thật sự tan vỡ với tổng giám đốc Tần chứ!

“Chút nữa em trả phòng lại đi.” Tưởng Tịch mở nhạc lên, một bản nhạc êm dịu phát ra, tâm trạng cô tốt hơn một chút. “Tôi đã làm trễ tiến độ của đoàn phim không ít. Bây giờ trở về, sáng mai có thể quay tiếp tục.”

Nói đến chậm trễ tiến độ, Vương Mộng nhất thời không có ý kiến, nhưng ánh mắt dừng ở trên gương mặt mỏi mệt của Tưởng Tịch, không cam lòng ngồi trở lại trong xe.

…..

“Anh đi nhanh như vậy làm gì?” Cô gái họ Dương ồn ào bất mãn. “Tôi còn chờ chụp ảnh với Nguyên Tấn Thần, anh đi nhanh như vậy thì làm sao tôi nói chuyện với anh ấy được.”

“Cô muốn nói như thế nào liền nói như thế đó.” Tần Thành giống như xách con gà con, nhét người vào trong xe Lincoln dài (giống như xe Limousine nhưng là hiệu Lincoln), dặn tài xế: “Đưa cô Dương an toàn trở về.”

Nói xong, ba bước thành hai bước chuyển hướng sang lối khác.

Tưởng Tịch mới vừa ngồi vào trong xe.

Đầu óc Tần Thành nóng lên, tức giận gì đó cũng không thấy, anh bước nhanh qua, gõ cửa sổ.

“Tổng giám đốc Tần?” Vương Mộng ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu. “Tưởng Tịch, tổng giám đốc Tần tới.”

“Cô đi xuống đi.” Tần Thành không có thời gian nói lời vô ích với Vương Mộng, mở ra cửa xe, nói: “Hôm nay Tưởng Tịch về nhà, tự cô tìm xe về đi.”

Tưởng Tịch thờ ơ nhìn anh một cái.

Tần Thành làm như không thấy, thay Vương Mộng, lái xe đi.

Tưởng Tịch ngồi ở ghế phó lái, không nói lời nào.

Tần Thành muốn nói, nhưng sợ mình bị Tưởng Tịch làm cho nổi điên lên ở trên đường, nhịn nhục, về đến cửa nhà mới mở miệng. “Chúng ta nói chuyện.”

Tưởng Tịch híp híp mắt. “Được.”

Vì thế, hai vợ chồng hơn nửa đêm ngồi trong phòng khách ngả bài.

Tần Thành hít sâu một hơi, nói: “Tất cả scandal của anh và cô Dương đều là giả.”

“Tưởng Tịch gật đầu: “Em biết.”

Tần Thành: “…”

Cô ấy biết, là cô ấy tin tưởng mình? Tưởng Tịch nói tiếp: “Chỉ là em không biết các người đang làm cái gì.”

Tình huống này như là thẩm lý và xét xử. Tần Thành nghĩ đến những chuyện mình làm thì ấn đường nhíu thành chữ 川.

Độ cong khoé môi Tưởng Tịch lớn hơn một chút. “Em cho rằng các người là bạn bè, nhưng em nghĩ không ra, là bạn bè gì mà ba ngày hai bữa thì gặp mặt.”

Tần Thành cau mày, mấy lần há miệng nhưng nói không ra lời, sau cùng nhắm hai mắt lại cam chịu nói: “Anh học nấu ăn với đầu bếp nhà họ Dương, anh đang học nấu ăn cho em.”

Tưởng Tịch giương mắt nhìn anh chăm chú.

Tần Thành mở mắt lên, lập lại một lần nữa: “Anh đang học nấu ăn. Bà Tần, sau này em có muốn ăn thì anh làm cho.”

Trong lòng Tưởng Tịch có đoán qua việc này, nhưng mà để Tần Thành chính miệng thừa nhận, cô phát hiện cô muốn khóc lên. Ở đoàn phim nhiều ngày như vậy, lúc cô giận Tần Thành cặp kè với với người phụ nữ khác thì đã tự nghĩ lại nếu không phải cô không cho Tần Thành cảm giác an toàn thì hai người bọn họ sao lại bởi vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau. Anh nói chuyện khó nghe là không đúng, nhưng biểu hiện của cô có thật sự tốt không?

Đứng dậy ôm lấy Tần Thành, Tưởng Tịch áp vào mặt anh, cười ra vài giọt nước mắt. “Cám ơn anh, ông Tần, em rất cảm động.”

“Vậy em thì sao?” Tần Thành tức giận một tháng trời, nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tưởng Tịch. Anh nắm lấy cằm cô, cho dù nhìn thấy nước mắt cũng không lùi nửa bước.

Tưởng Tịch không coi vào trong mắt chuyện mờ ám của anh, trong lòng anh thở dài bất đắc dĩ. Nhất thời im lặng trong chốc lát, cô tại áp tới một lần nữa, cọ vào mặt Tần Thành, nói: “Ngày đó, Nguyên Tấn Thần nói chỉ cần em ăn cơm anh ta nấu một lần thì từ nay về sau không làm phiền em nữa.”

Cho nên ngày đó cô ấy ở trong nhà Nguyên Tấn Thần? Cho nên anh trách lầm cô ấy?

Tưởng Tịch cảm giác được anh dao động, nói tiếp: “Tần Thành, em đã nói không thích Nguyên Tấn Thần thì sẽ không có quan hệ với anh ta. Đương nhiên, việc kia em cũng có sai, là em bình thường không đủ thẳng thắn thành khẩn, mới tạo nên ấn tượng sai cho anh. Thật xin lỗi, là em sai.”

Cảnh tượng này có chút huyền huyễn, Tần Thành bấm bấm cánh tay, cảm giác được đau mới tin là thật. Nhưng tiếp theo, anh liền phát hiện tư thế của hai người bọn họ rất thân mật.

Tưởng Tịch thế nhưng áp mặt của mình không ngừng cọ xát. Hơn nữa, áp vào trong ngực anh vừa khéo là…Tần Thành chưa ăn cơm tối, từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã cảm thấy đói, nhưng hiện giờ dạ dày anh không đói mà lòng đói.

Hiểu lầm được nói ra, Tưởng Tịch thông suốt sáng tỏ, chủ động lui lại, đan mười ngón tay với Tần Thành. “Ông Tần, xin hỏi có thể mời anh khiêu vũ một bản không?”

Tần Thành: “…”

Trong phòng không có nhạc, Tưởng Tịch liền cùng Tần Thành dựa theo tiết tấu khiêu vũ trước kia, chậm rãi đi đi lại lại. Có lẽ là ánh đèn lờ mờ, hai người có chút động tâm, cuối cùng dừng bước, môi áp vào nhau trao đổi hô hấp.

Tưởng Tịch mơ mơ màng màng cảm thấy mình đi trên mây, khi thình lình bị cảm giác mát kích thích thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, Tần Thành đang nắm lấy bộ lễ phục cô mặc, cùng cô nhìn nhau.

Ánh trăng chiếu vào phòng ngủ, làm cho trên mặt Tần Thành có một vầng sáng, rất là quyến rũ.

Tưởng Tịch trộm nhìn Tần Thành vài giây, vuốt tay anh, hơi run rẩy giật ra dây thắt lưng ở bên hông.

Lời ngoài đề

Thật sự muốn cho boss Tần phúc lợi, nhưng mà viết phải thông qua xét duyệt, cho nên liền dừng lại chỗ này…

Cat: Hehehe…