Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 16: Chụp quảng cáo




Vì để khuyến khích tất cả các nghệ sĩ mới nâng cao trình độ bản thân, TRE đã cố ý đưa ra hệ thống cấp bậc. Thông qua kết quả nhiều lần kiểm tra đánh giá để xác định thời gian debut.

Ba người Tưởng Tịch khỏi cần phải nhiều lời, chỉ cần nhìn thấy thái độ công ty sắp xếp người đại diện cùng các loại vấn đề khác thì có thể thấy được.

Vu Trữ Lâm thuộc vào nhóm nhân viên debut thứ ba, chậm gần một tháng so với Tưởng Tịch, cùng cô ta debut còn có hai nam và một nữ khác. Nhưng bọn họ không có may mắn được công ty tuyên truyền mạnh mẽ như Tưởng Tịch, những vai diễn nhận được đều là phim truyền hình thần tượng hoặc tình cảm gia đình.

Tưởng Tịch nhìn thấy cô ta càng đến gần, khoé môi cong lên, nói trước: “Vu Trữ Lâm, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Vẻ mặt Vu Trữ Lâm hơi cứng ngắc, tay nắm chặt lại, ánh mắt lẩn tránh về hướng khác. “Tôi còn có việc, tạm biệt trước.”

“Ừ.” Tưởng Tịch gật đầu không hề gì. Con người Vu Ninh Lâm gian xảo hẹp hòi, hay đố kỵ, cô ta là người đầu tiên nói xấu cô lúc huấn luyện trước đây.

Tưởng Tịch không có rộng lượng như vậy, kết bạn với người lén đâm thọt sau lưng người khác.

Bỏ qua ánh mắt phẫn nộ sau lưng, Tưởng Tịch nhìn không chớp mắt đi vào thang máy.

Vương Mộng vội vàng đuổi theo.

Studio quay phim ở tầng hai mươi mấy, đi lên cần một khoảng thời gian, Vương Mộng nhìn chằm chằm con số màu đỏ thay đổi, muốn nói lại thôi.

Tưởng Tịch liếc cô ta một cái. “Cô muốn nói gì?”

“Hả?” Vương Mộng thật cẩn thận liếc mắt dò xét Tưởng Tịch, thấy cô không có gì đặc biệt mất kiên nhẫn thì ấp a ấp úng nói: “Cái người vừa rồi… Cái cô Vu đó trong công ty không có đàng hoàng gì…Lời đồn, sau này cô ít qua lại với cô ta.”

“Là về tôi sao?” Tưởng Tịch nhướng mày hỏi.

“Vâng.” Nhắc tới chuyện này, Vương Mộng giận không thể tả, quơ nắm tay nói: “Cô ta nói bậy về cô với rất nhiều người, còn cả Tề Minh Lật nữa.”

Bản thân mình không có bản lãnh lại muốn đi bôi nhọ người khác, quả thật hơi quá đáng.

Làm phiền cô ta phẫn nộ giùm cho mình, Tưởng Tịch cảm thấy vui, mấy ngày nay cô úp úp mở mở đối với Vương Mộng thật là rất không uổng công.

Mím môi, Tưởng Tịch dừng lại trước thang máy đang mở ra, nói: “Tôi biết rồi, sau này cô không cần phải xen vào những lời đồn đó.”

Vương Mộng mơ hồ hiểu được những lời này, nhưng cũng mơ hồ không rõ.

Phí quảng cáo đã bàn bạc thoả thuận, Tưởng Tịch là người mới, đến sau tết âm lịch mới tính là debut được hai tháng. Lục Mạnh Nhiên nói chuyện cùng người quản lý của đối phương nửa ngày mới nâng phí đại diện quảng cáo lên tới ba trăm ngàn.

Sau khi Tưởng Tịch đến ký tên mình vào, hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Xong xuôi một loạt thủ tục rườm rà, Tưởng Tịch được thợ trang điểm nổi tiếng mà công ty quảng cáo tự mời, đưa đến hậu trường chuẩn bị hoá trang.

Tưởng Tịch vừa vào cửa liền thấy trên bàn trang điểm bày năm bộ trang sức khác nhau.

“Đây là loạt trang sức mang xu hướng cổ điển mà công ty vừa cho ra đời trong năm nay.” Người quản lý đi theo cùng của công ty châu báu hết sức tận tình giới thiệu với Tưởng Tịch. “Thợ trang sức đã dựa vào dáng người của cô làm năm bộ trang sức đi với bộ đồ cổ trang, trong chốc lát là cô Tương có thể thay.”

Tưởng Tịch gật đầu, độ hảo cảm đối với công ty châu báu này tăng lên nhiều.

Những năm gần đây, rất nhiều người trong nước bắt đầu tôn sùng văn hóa truyền thống Trung Quốc, bộ trang sức của công ty châu báu đã được thiết kế ra trong hoàn cảnh này.

Hình dáng năm bộ trang sức giống nhau, đều có tên riêng của chúng: Vũ Lâm Linh (Nụ hoa trong mưa), Lê Hoa Bạch (Hoa lê trắng), Bích Hải Ba (Sóng biển xanh), Mai Tử Vũ (Mưa hoa mai), Hải Đường Hồng (Hải đường đỏ). Ứng với năm màu: xanh, trắng, lam, vàng, đỏ.

Dưới sự giúp đỡ của thợ trang phục, Tưởng Tịch thay bộ quần áo thứ nhất, tà áo màu đỏ thẫm, chỗ vạt áo và cổ tay áo thêu phượng hoàng, ung dung lộng lẫy.

Tưởng Tịch cao 1m68, mặc bộ quần áo này vào lập tức nổi lên dáng người thướt tha. Thợ trang phục la lên quá đẹp, theo sau là thợ trang điểm, thợ tạo hình đem bộ trang sức màu vàng hơi nặng đeo vào từng món cho Tương Tịch.

“Tổng giám đốc Tần, đã đàm phán thoả thuận xong, ba trăm ngàn.” Lục Mạnh Nhiên nhìn về phía sân khấu, thợ chụp hình đã chuẩn bị, sắp xếp tất cả, chờ Tưởng Tịch thay đồ xong đi ra.

“Tốt.” Tần Thành đi vào văn phòng, nhìn vào lịch trình, sắp xếp nói: “Cậu trông coi cô ấy cho tốt, chụp xong quảng cáo lập tức quay về công ty.”

Lục Mạnh Nhiên bưng mặt, anh ta muốn nói vào cái điện thoại: “Tổng giám đốc Tần, anh nói câu này hai lần rồi đó!”

Nếu nói ngay từ đầu ôm ý nghĩ hoài nghi, không xác định đối với sự khác thường lần này của Tần Thành, vậy hiện tại Lục Mạnh Nhiên rất khẳng định là Tần Thành tuyệt đối có ý với Tưởng Tịch.

Nhưng thân là một cấp dưới đúng quy cách, không thể tuỳ tiện chất vấn ông chủ, Lục Mạnh Nhiên thở dài một tiếng với thâm ý khác, ngẩng đầu nói: “Tôi đã biết.”

“Biết là tốt rồi.” Tần Thành ngồi vào ghế làm việc, coi như không có chuyện gì, mở máy tính lên.

“Vậy, tổng giám đốc Tần không còn việc gì thì tôi cúp máy trước.”

“Khoan đã.” Tần Thành ngồi thẳng người lên, hỏi: “Âm thanh ở chỗ cậu là gì vậy?”

Lục Mạnh Nhiên nhìn Tương Tịch chói mắt đến ngạc nhiên bị một đám mê gái vây quanh ở chính giữa, nói: “Cô Tưởng đi ra.”

Tần Thành nghe ra ý tứ ở phía sau, nhíu mày: “Gởi ảnh chụp lại đây.”

Lục Mạnh Nhiên không nói gì.

Nếu để cho đối thủ bên ngoài đang như hổ rình mồi với TRE biết tổng giám đốc Tần của bọn họ làm loại chuyện ngu xuẩn này thì khẳng định sẽ mở rộng tầm mắt.

Không nói thì không nói, Lục Mạnh Nhiên vẫn kiên nhẫn thương lượng với thợ chụp ảnh một chút, tạm thời truyền mấy tấm ảnh chụp vào máy tính, rồi gởi tới hộp thư cá nhân của Tần Thành.

Gởi xong, anh ta lại gởi một tin nhắn qua, phòng ngừa Tần Thành không nhìn thấy lại trách anh ta. “Tổng giám đốc Tần, ảnh chụp đã gởi đi.”

Tần Thành không hồi âm.

Nhưng mà Lục Mạnh Nhiên biết Tần Thành đã thấy được. Bởi vì trong mười phút tiếp theo, anh ta lại nhận được một tin nhắn đến từ Tần Thành. “Còn có nữa không? Gởi toàn bộ lại đây cho tôi.”

Kết quả, khi nhìn thấy Lục Mạnh Nhiên như nổi điên, Tưởng Tịch không hiểu, hỏi Vương Mộng: “Anh Lục làm sao vậy?”

“Không biết.” Vương Mộng mới lấy lại tinh thần từ khuôn mặt đẹp của Tưởng Tịch, ngượng ngùng đoán: “Có thể là có việc gì đó!”

Bộ dáng cô ta đỏ mặt giống như vật cưng nào đó, Tưởng Tịch muốn đùa cô nàng một chút, nhưng người quản lý của công ty châu báu đã đi tới, cô liền buông tha cho ý tưởng.

“Cô Tưởng, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Người quản lý tận hết sức lực ca ngợi: “Hy vọng hợp tác kế tiếp vui vẻ.”

Tay như cỏ mềm, mịn như mỡ đông, cô đứng trên sân khấu như vậy, đừng nói chi đàn ông, phụ nữ nhìn thấy tim đập còn lỡ nhịp nữa là.

Người quản lý tin tưởng bộ hình chụp quảng cáo này của Tưởng Tịch truyền ra ngoài, công ty sẽ nhộn nhịp nghênh đón khách.

Tưởng Tịch mỉm cười, vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, nói: “Nhất định sẽ như vậy.”

Bộ thứ nhất chụp xong, tiếp theo là bộ thứ hai.

Lần này Tưởng Tịch mặc áo đầm thắt lưng cao màu trắng, phối với trâm ngọc và bông tai hình giọt nước.

Đứng dưới ngọn đèn tràn đầy khí chất thần tiên.

Bộ thứ ba là áo đầm màu xanh, làm bằng tơ lụa thượng đẳng, phối với bộ vòng tay Nụ hoa trong mưa và mặt dây chuyền hình lá. Tưởng Tịch mặc vào, lập tức từ một thần tiên tỷ tỷ biến thành một giai nhân xinh đẹp.

Bộ thứ tư là dùng Sóng biển xanh, phối với bộ trang phục váy chẽn màu xanh lam.

Bộ cuối cùng thì dùng trang phục cổ đại màu hồng nhạt của cô gái trẻ cùng với cây trâm hoa màu đỏ và thêm vào mặt dây chuyền hình quạt.

Tưởng Tịch ngồi giữa khung cảnh cổ xưa, tay cầm quạt thơm, cười duyên với màn ảnh.

“Cắt.” Đạo diễn quyết định xong màn cuối, tuyên bố hoàn tất.

Tưởng Tịch cười nhẹ nhàng với mọi người đang bận rộn, đứng lên đi thay quần áo.

Lục Mạnh Nhiên như được đại xá, vội vàng sắp xếp Vương Mộng kêu Tưởng Tịch thay quần áo xong thì trực tiếp đi với anh ta.

Vừa rồi, lúc cô đang chụp ở trên, ánh mắt những người đàn ông ở phía dưới nhìn chằm chặp. Nếu anh ta không mang cô đi, phỏng chừng cái vị tổng giám đốc Tần cứ cách mỗi nửa tiếng là gọi điện thoại đến một lần kia sẽ tự mình đến đây.

Lục Mạnh Nhiên tạm thời còn chưa muốn nhìn thấy scandal của nghệ sĩ trong tay anh với ông chủ của công ty.