Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 100: Cháu phải cẩn thận




Chiều hôm sau Tưởng Tịch trở lại đoàn phim, thấy được thành quả của Tần Thành.

Anh cầm trong tay video bất lợi cho Phương Vi Vi, sau khi biên tập lại âm thanh thì đăng lên tất cả các trang web lớn ngoại trừ Cool K.

Vụ án Vưu Bội bắt cóc Tưởng Tịch sắp phán quyết, trên mạng lại truyền ra video như thế này, ngay lập tức mối quan hệ Phương – Vưu trở thành từ khoá then chốt được tìm kiếm nhiều nhất.

Mà thân là một ngôi sao có quan hệ sâu xa với hai người kia, Tưởng Tịch không thể nào bị cho ra rìa. Chạng vạng, trong thời gian rảnh rỗi trước khi kết thúc công việc, có những phóng viên báo lá cải trà trộn vào phim trường để phỏng vấn.

Tưởng Tịch không biết kế tiếp Phương Vi Vi sẽ làm cái gì, dứt khoát công khai quan hệ của cô và Phương Vi Vi trước mặt mấy phóng viên này. “Tuy rằng tôi và cô Phương Vi Vi là chị em họ, nhưng nói thật là nhà của tôi và nhà họ Phương đã đoạn tuyệt từ lâu. Cho nên, giữa hai người chúng tôi cũng không tốt như mọi người nghĩ vậy!”

“Không tốt sao? Vậy Tưởng Tịch, cô có thể nói cho chúng tôi biết quan hệ của các người không tốt đến độ nào không?” Ôm lòng muốn thu thập tin tức, phóng viên vừa nghe đến điều không ngờ này, mắt sáng rực lên. Bất kể Tưởng Tịch nói là thật hay giả, chính miệng cô ta phỏng vấn loại tin tức này, truyền tin ra ngoài, chính là biểu hiện năng lực của mình không phải bình thường.

“Nói như thế này” Tưởng Tịch hạ quyết tâm một lần, phủi sạch quan hệ với Phương Vi Vi, nói: “Lần cuối cùng tôi cùng với cô Phương Vi Vi gặp mặt là lúc chín tuổi, mười mấy năm sau từ năm đó trở đi, chúng tôi cũng chưa từng gặp nhau.”

“Thì ra là như vậy à! Nhưng mà, tôi nghe nói Tưởng Tịch cô là giám khảo tuyển tài năng mới của TRE vào năm trước, như vậy tôi muốn hỏi lúc đó cô nhìn thấy Phương Vi Vi có từng kinh ngạc không?”

Tưởng Tịch nói: “Tôi rất kinh ngạc, lúc ấy tưởng là một người trùng tên, nhưng sau đó có người nói cho tôi biết cô ấy là cô hai của nhà họ Phương.”

“Không đúng vậy!” Một phóng viên có lô gích nhanh nhạy liền tìm ra sơ hở trong lời của Tưởng Tịch. “Tưởng Tịch, hàng năm cô đến nhà họ Phương cũng không gặp qua Phương Vi Vi sao? Hay là nói cô Phương Vi Vi mấy năm nay không hề về nước?”

“Chuyện này tôi không rõ lắm.” Tưởng Tịch nghĩ đến hành vi năm đó của nhà họ Phương, ánh mắt xuyên qua ống kính, cố gắng cười nói: “Chuyện khi còn bé tôi không hiểu, sau khi trong nhà suy tàn cũng rất ít liên lạc với nhà họ Phương.”

Những người ở đây từng có nghiên cứu thân thế của Tưởng Tịch, không hẹn mà cùng nghĩ tới ân oán nhà giàu.

“Vậy thì cô và nhà họ Phương hiện giờ có còn liên lạc không?”

“Có.” Tưởng Tịch bất đắc dĩ cười. “Tôi và ông Phương Duệ, cũng chính là cậu út của tôi, có qua lại.”

…..

“Tưởng Tịch.” Vương Mộng nhìn thấy thời gian cũng đã hòm hòm, chạy tới giải vây cho Tưởng Tịch. “Chị Chi Khanh có chuyện tìm chị.”

“Được, tôi sẽ đến.” Tưởng Tịch cười với phóng viên có mặt, nói: “Hôm nay tán gẫu với mọi người rất vui, cám ơn mọi người đã ủng hộ. Ngoài ra tôi muốn nói “Mê hương phong vân” là một phim rất hay, hy vọng sau này các người ủng hộ nhiều hơn.”

Hôm nay cô trò chuyện rất tốt, các phóng viên cũng liền sảng khoái đáp ứng. Gần đây, hướng gió trong giới giải trí đều chuyển động quanh Tưởng Tịch, bọn họ đều nhìn ra tiền đồ của Tưởng Tịch thênh thang, làm tốt quan hệ với cô rất có lợi cho tương lai.

Tối hôm nay Lâm Tu Dân có lòng từ bi không bắt quay phim. Sau khi Tưởng Tịch ăn cơm xong, nghe theo đề nghị của Hạ Chi Khanh đi tản bộ bên trong phim trường.

Hơn tám giờ, hai người mới từ phim trường trở về khách sạn.

Thật khéo giữa đường Tưởng Tịch gặp Phương Duệ.

“Tiểu Tịch, cô Hạ.” Phương Duệ đeo kính râm, nói: “Bây giờ thời gian còn sớm, tôi mời các cô đi ăn khuya nhé?”

“Không được. Hôm nay tôi rất mệt, hẹn lần sau nhé!”

“Vậy Tiểu Tịch thì sao?”

“Buổi tối cháu chưa ăn no, đúng lúc hơi đói bụng.” Tưởng Tịch vuốt tóc, ngượng ngùng cười nói: “Vậy chị cả về trước đi, em và cậu út đi ra ngoài một chút.”

“Đi đi!” Hạ Chi Khanh biết Phương Duệ, lúc này đối với việc Tưởng Tịch ra ngoài cùng Phương Duệ thì rất yên tâm.

Buổi tối tỉ lệ tai nạn xe cao, mang theo Tưởng Tịch, Phương Duệ khống chế tốc độ xe ở trong phạm vi an toàn nhất.

Tưởng Tịch nghĩ đến phỏng vấn hồi chiều, phá vỡ yên lặng trước, nói: “Cậu út, cháu đã nuốt lời.”

Cô đã đồng ý với Phương Duệ, chỉ cần Phương Vi Vi rời khỏi giới giải trí, cô sẽ giữ lại video. Nhưng hôm nay việc cô và Tần Thành làm hiển nhiên đã trái với hứa hẹn của mình.

Tưởng Tịch chuẩn bị tốt cho chất vấn của Phương Duệ, nhưng không ngờ Phương Duệ cho cô không phải là chất vấn mà là lời khuyên bất ngờ.

“Tối hôm qua, sau khi chị hai trở về thì náo loạn ở nhà một hồi. Vẻ mặt của Vi Vi cũng không đúng. Tiểu Tịch, cháu gần đây cẩn thận một chút.”

Tưởng Tịch giật mình sửng sờ.

Phương Duệ nắm chặt tay lái, nói: “Hôm nay ba thấy được tin tức, giận dữ, đã cấm cửa Vi Vi. Chị hai náo loạn cả buổi trưa, tuyên bố cho cháu biết tay.”

“Không phải bọn họ đã xuất ngoại sao?” Tưởng Tịch nói ra nghi vấn trong lòng.

Đầu chân mày Phương Duệ giần giật, nói: “Công ty là danh nghĩa Vi Vi, trên thực tế người quản lý là anh hai. Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

Phương Duệ cười khổ. “Nhưng anh hai dường như còn có tâm tư không nên có đối với gia sản. Anh ấy ở bên kia rất ít quản lý công ty.” Anh đã giao cho bọn họ một công ty rất tốt, không ngờ chưa đến một tháng thì có mấy cấp cao của công ty bị buộc bỏ đi.

“Công ty đó vốn là của cậu út mở mà!” Tưởng Tịch nhìn ánh đèn ở bên ngoài, một đôi mắt trắng đen rõ ràng.

“Là của tôi.” Phương Duệ thở dài. “Nhưng có thể rất nhanh sẽ không phải của tôi nữa.”

Tim Tưởng Tịch nhảy lên, cười gượng gạo.

Phương Duệ vì cô mà làm vượt xa tưởng tượng. Mà cô, cho tới bây giờ còn đang cho Phương Duệ phiền phức.

Trong lòng Tưởng Tịch có chút áy náy, nói: “Cậu út, cháu đồng ý với cậu, chỉ cần Phương Vi Vi không đặc biệt quá đáng thì cháu sẽ lưu lại cho chị ta một đường lui.”

“Được!” Phương Duệ mỉm cười thắng xe lại, vỗ vỗ đầu cô, nói: “Chúng ta trước không đề cập tới chuyện này. Tiểu Tịch, xuống đi ăn cơm với tôi.”

Tưởng Tịch cởi dây an toàn ra, cười xuống xe.

Cô không có cải trang, người phục vụ của nhà hàng nhìn thấy thì kinh ngạc há hốc miệng.

“Xuỵt!” Tưởng Tịch quét mắt bốn phía, nhỏ giọng nói: “Đừng hô lên.”

“Vâng!” Tuổi tác người phục vụ không lớn, không ngừng gật đầu, ngượng nghịu nói: “Nhưng mà, Tưởng Tịch, em rất thích chị. Chị ở đây một hồi có thể ký tên cho em hay không? Cả nhà em, cả nhà em đều vô cùng thích chị.”

Tưởng Tịch cười tủm tỉm, nói: “Được.”

“Chị ấy rất xinh đẹp, cũng rất dịu dàng.” Người nữ phục vụ xin chữ ký kề tai nói nhỏ với bạn đồng nghiệp ở sau lưng. “Tôi rất mong muốn đi theo chị ấy, làm sao bây giờ?”

“Tôi cũng vậy. Tim đập thật nhanh, làm sao bây giờ?”

“Khụ, các ngừoi đi làm việc đi.” Người quản lý đại sảnh đi tới, nói: “Anh Phương, xin hỏi vẫn là phòng bao như trước phải không?”

“Không cần đâu, chúng tôi ngồi ở bên ngoài.” Phương Duệ chỉ chỉ vị trí bị hoa cảnh vây quanh trong nhà hàng. “Chúng tôi ngồi ở chỗ đó.”

“Việc này…” Quản lý đại sảnh lộ ra vẻ mặt khó xử. “Vị trí đó đã có người đặt. Anh Phương, anh xem, tìm một nơi khác được không?”

“Ngồi ở chỗ nào đều được cả. Cậu út, cháu không để ý đâu.”

“Vậy được rồi!” Phương Duệ nhìn thấy chỗ ngồi kia, xoay người đi đến chỗ tương đối khuất, ngồi xuống.

Tưởng Tịch mỉm cười, ngồi xuống, khoé mắt lại nhìn thấy hai người mới vào cửa.

“Chị hai?” Phương Duệ kinh ngạc buông đũa xuống. “Sao chị ấy đến đây?”

“Có lẽ có chuyện gì khác.” Tưởng Tịch nhìn thêm vài lần về phía mợ hai nhà họ Phương, nói: “Cậu út, cậu ăn đi.”

Phương Duệ do dự gật đầu, trong lòng lại khó có thể tiếp tục bình yên. Hai gã đàn ông đi theo sau lưng chị hai kia, anh nhìn cảm thấy không giống như là người tốt.

Nhưng Phương Duệ không nói ra lời này. Nhà bọn họ bởi vì chuyện của Vi Vi mà đang loạn lên, nếu thêm một chị hai nữa thì ông cụ sẽ không thể không giận đến phát bệnh.

…..

“Bà Phương, xin hỏi tìm đại ca của chúng tôi có chuyện gì?” Gã đàn ông chơi với chiếc nhẫn, vết thẹo ở khoé mắt thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi.

Bà Phương nhìn nhìn hai bên, nửa che miệng, nói: “Tôi muốn các người giúp bắt cóc một người.”

“Hả?” Gã đàn ông nhe răng cười, nhìn thoáng qua túi xách bằng da của bà Phương. “Muốn chúng tôi ra tay, bà Phương, bà có biết trả giá bao nhiêu tiền không?”

“Nhà họ Phương chúng tôi sẽ ra tiền.” Mợ hai nhà họ Phương vô cùng khinh thường câu hỏi của gã đàn ông. “Hơn nữa, nếu xong việc, chúng tôi sẽ ra tiền gấp hai lần.”

Lúc này gã đàn ông mới ngồi nghiêm túc, xoè một bàn tay hỏi: “Vậy bà Phương, bà muốn chúng tôi bắt cóc ai?”

“Tưởng Tịch.”

“Tưởng Tịch của giới giải trí?” Gã đàn ông vuốt vuốt cằm. “Hay là Tưởng Tịch nào khác?”

Không phải Tưởng Tịch của giới giải trí thì bà ta bắt cóc tới làm gì? Mợ hai nhà họ Phương cười khẩy một tiếng, nói: “Cái người của giới giải trí.”

“Chúng tôi đây không thể nhận.” Gã đàn ông lập tức sửa miệng lại. “Bà Phương, hay là bà đi tìm người khác đi, mối làm ăn này chúng tôi không nhận.”

“Ơ kìa…Không phải mới vừa nói được sao? Tại sao các người không nhận nữa? Sẽ không sợ trong giới chê cười sao?” Mợ hai nhà họ Phương nửa đứng dậy ngăn gã đàn ông lại. “Tôi nghe nói các người là bang phái lớn nhất thành phố Z. Sao? Đụng tới một minh tinh nhỏ nhoi cũng không dám?”

“Bà Phương, bà nói chơi.” Gã đàn ông thở ra một tiếng, nói: “Chúng tôi không sợ Tưởng Tịch, nhưng bà Phương, tôi nói thật cho bà biết, chẳng những chúng tôi không giúp mà các bang phái khác cũng sẽ không giúp bà đâu.”

“Tại sao?” Lòng bà Phương nóng như lửa đốt. Bà ta suy nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra biện pháp hữu hiệu này. Mặc kệ như thế nào, chẳng phải là để cho Vi Vi bị giam giữ vô ích sao?

Nghĩ đến con gái nằm ở nhà, lời nói của bà Phương hơi vội: “Anh đừng có gạt tôi đi!”

Gã đàn ông bắt tréo chân, nói: “À, chuyện này tôi thật sự không có lừa bà. Bà Phương, trước khi bà làm việc cũng không hỏi cho tốt một chút, cái người ở sau lưng Tưởng Tịch kia là ai?”

“Tần Thành không dễ đối phó. Chuyện này tôi biết. Nhưng anh ta chỉ là một doanh nhân, không có quan hệ gì với các người. Huống chi, anh ta ở thành phố C, các người ở thành phố Z, cánh tay của anh ta có dài cũng không với được tới các người ở nơi này.”

“Lời này của bà nói sai rồi.” Gã đàn ông đút một điếu thuốc, đứng dậy nói: “Bà Phương, bà nên trở về điều tra gia sản và phạm vi làm việc của nhà họ Tần đi. Bất quá, cho dù bà có tra ra, cũng không gánh được chuyện gì. Hôm nay tâm tình tôi tốt, ở đây khuyên bà một câu: không thể đụng vào Tưởng Tịch, nhà họ Tần càng không thể đụng vào. Nếu bà vô cùng bất mãn với Tưởng Tịch thì có thể tự mình ra tay. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là bà không sợ ngồi tù. Đúng rồi, gần đây bà không có xem tin tức sao, mấy người bắt cóc Tưởng Tịch lần trước đã sớm vào tù, người nhờ bọn họ, à, là cái người tên Vưu Bội đó, nghe nói là ngày mốt thẩm tra xử lý. Tuy rằng hiện giờ chưa ra kết quả, nhưng tôi xem, ít nhất cũng phán tám mười năm.”

Mợ hai Phương ngồi bất động.