Hàm Nhiên nhìn người đàn ông từ từ tiến lại gần không khỏi thốt nên đẹp trai.
Cô còn đang chìm trong mộng đẹp thì bà Bắc phu nhân đã nên tiếng.
- Thư kí Hứa nó đâu rồi? Định trốn sao?
- Dạ thư phu nhân sếp đang trên lầu ạ.
Người đàn ông này cúi đầu chào bà và còn gọi bà là phu nhân.
Hàm Nhiên đỏ mặt, hóa ra cô nhận nhầm người.
Anh ta quả là đẹp trai vậy thì không biết con trai bà có đẹp trai như vậy không nữa.
Hàm Nhiên không dám ngẩng mặt nên nhìn đối phương vì xấu hổ.
- Con vào ghế ngồi đi để ta cho người gọi nó xuống.
Thư kí Hưa hiểu ý phu nhân.
Anh đang định đi nên tầng gọi sếp Khải xuống thì đã nghe tiếng của Bắc Khải phát ra.
- Con tự xuống được mẹ không cần cho người gọi con.
- Mày còn không mau xuống đây.
Mày định bắt con dâu tao phải chờ sao?
Bà quát anh một trận làm cho anh không còn mặt mũi nữa.
Bắc Khải vội vàng ho nhẹ một tiếng.
- Mẹ cứ làm như con là con ghẻ của mẹ ấy.
Bà Bắc thì tức thôi rồi.
Nó dám để cho bà và con dâu chờ lâu chứ.
Bà mà không nể tình có cô ở đây thì bà chả xé xác ra cho ấy.
Thư kí Hứa thì nhìn anh bằng ánh mắt thương hại sếp anh.
Sống 32 năm cuộc đời trong nhà mà giờ không cẩn thận là bị cho ra đường.
Hàm Nhiên cô vẫn cứ nhìn xuống đất, tim cô đập nhanh.
Cô rất muốn nhìn người con trai đang đi lại gần nhưng mà cô sợ.
Hàm nhiên không hiểu sao mình lại sợ đến vậy và cảm thấy nhà này thật lạnh.
Bà Bắc thấy cô sợ như vậy thì liền quát anh.
- Mày có thôi trưng cái bộ mặt lạnh ấy không thì bảo.
Làm con dâu tao sợ kia kìa.
Bắc Khải giờ mới để ý nhìn theo người con gái đang run rẩy, sợ hãi ngồi trên ghế.
Anh quan sát một lượt để đánh giá cô, sao mẹ anh lại mang ăn xin về nhà chứ.
- Mẹ sao mẹ lại mang ăn xin về nhà ạ?
Ba đôi mắt chĩa súng thẳng vào khuôn mặt anh.
Bà Bắc tiến tới cốc vào đầu anh một cái.
Sao lại nói khó nghe đến vậy.
- Mày nói ai là ăn xin.
Nó là vợ mày đấy.
- Vợ con...
Chưa để anh nói hết câu bà lại tóm tóc anh quát.
- Mày con mở mồm nói con dâu tao thì đừng có trách.
- Á...!đau con...!mẹ bỏ con ra.
- Cho mày nhớ đau đấy.
Hix...
Hàm Nhiên nghe anh nói vậy thì cô nhìn lại bản thân mình quả đúng là cách ăn mặc của cô không được cho nắm.
Nhưng mà anh nói vậy khiến cô tủi thân, cô vô tình nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai kia của anh.
Hai người vội né ánh mắt của đối phương mà quay hướng khác.
Thư kí Hứa nhìn thấy anh bị đánh mà mặt cũng đỏ bừng bừng vì sợ bị vạ lây.
Phu nhân mà ra tay thì quả là không nhẹ.
Hung dữ với anh là thế mà bà quay sang chỗ cô thì thái độ khác 180 độ luôn.
- Con đừng nghe nó nói linh tinh.
Hôm nay con ở đây luôn.
Giờ cũng muộn rồi chúng ta đi ăn cơm.
- Dạ bác.
Mẹ anh lườm cho anh một cái cảnh cáo làm anh không dám lại gần đối phương và miệng cũng không dám nói luôn.
Anh và cô ngồi bàn ăn trước.
Anh thì ung dung nhìn đối phương làm cho cô không dám ngẩng mặt nên vì ngại ngùng.
Anh nhìn thì không ưa cô cho nắm, anh nghĩ không biết mẹ anh lại bỏ ra bao tiền mua cô về cho anh.
Bắc Phu nhân nháy mắt cho thư kí Hứa ra ngoài.
Bà lần này không thể tuột mất đứa con dâu được nên bà quyết tâm cho chúng cơ hội.
Bà cười với ánh mắt gian tà nhìn thư kí Hứa.
- Cậu lại đây tôi bảo.
Thư kí Hứa nghe đến tên mình thì giật cả mình, anh lại bị sai làm gì nữa không biết.
- Dạ phu nhân.
- Cậu mau mua cho tôi hai viên thuốc xxxx và cho vào nước cho tôi.....Nhớ lấy lời tôi nói.
- Hì...!hì...!dạ phu nhân.
Thư kí Hứa anh không nghĩ bà lại nhanh như vậy.
Khổ cho sếp ang đêm nay rồi, hơn bao nhiêu năm giữ gìn giờ thì hay rồi.
- È...èm...!chúng ta mau dùng bữa thôi.
Con cứ ăn tư nhiên nhé.
- Dạ bác.
Cô cứ vậy mà không dám nhìn đối phương một cái.
Bà gắp thức ăn cho cô liên tục.
- Bác con no rồi.
bác đừng gắp nữa ạ.
- Con mau ăn đi cho béo, ta thấy con gầy quá.
Đêm nay con ngủ cùng phòng với Bắc Khải nhé.
Ngày mai hai đứa đi đăng kí kết hôn luôn.
Người đầu tiền nhìn bà Bắc là Bắc khải gì mà ngủ cùng phòng anh.
Bà không đùa đấy chứ.
- Mẹ đùa sao?
- Con nghĩ ta đùa.
Bà gằn từng chữ làm anh sợ nép nép lại mà không giám phản đối.
Hàm Nhiên thì còn tròn xoe mắt nhìn bà hơn.
Bà nói vậy có quá nhanh không ta.
- Bác à.
Như vậy không ổn nắm.
- Có gì mà không ổn chứ.
Đúng lúc này thì thư kí Hứa đưa hai li nước cam vào.
Anh có nháy mắt với sếp anh mà xem ra Bắc Khải chưa hiểu gì.
- Nước cam đến rồi, hai đứa uống đi cho tốt cho sức khỏe.
Hàm Nhiên nhìn ý tốt của bà thì không dám từ chối mà cầm li nước uống một hơi hết.
Bắc Khải anh trần trừ mãi không dám uống liền bị mẹ anh quát.
- Mày còn không mau uống đi nhìn tao làm gì?