Bắc Khải lái xe đưa mẹ mình về nhà.
Hai mẹ con xuống xe thì mẹ Bắc Khải hỏi anh.
- Con bé có thai rồi mày tính sao?
- Con hỏi cô ấy nhưng cô ấy bảo không phải con con.
- Thế tao hỏi mày.
Lúc mày xuất mấy con nòng nọc của mày trong nó mày có hỏi nó không?
Bắc Khải gãi đầu không biết trả lời bà thế nào.
Nếu hỏi cô thì sao cô cho phép được chứ.
Toàn là anh cưỡng chế ép cô đấy chứ.
- Mẹ có cao kiến thì giúp con đi mà...
- Thôi thôi mày biến ra chỗ khác cho tao nhờ.
Bà Bắc nghe thằng con mình bất lực thì bà cũng thêm bực.
Giờ thì hay rồi mặt bà cũng bị nó bôi nhọ rồi.
- Mẹ..
mẹ...!giúp con đi mà.
Bắc Khải càng quay ra nhõng nghẽo với mẹ mình.
Làm cho bà thấy phiền quá đi mà.
- Mệt mới mày quá à.
Thì bây giờ phải mặt dày vào thì mới có vợ thế thôi mà cũng không biết.
- Là sao mẹ?
- Mày chuyện gì cũng thông minh mà sao chuyện này mày ngu vậy con?
- Con biết làm sso được.
Mẹ sinh con ra đã vậy rồi mà.
- Ý mày là lỗi tại tao sao?
- Con không dám ạ.
Bà Bắc Nghe anh nói vậy thì càng bực mình mà bỏ đi để lại cho Bắc Khải một mớ không hiểu phải làm thế nào.
Anh đành lấy điện thoại gọi cho hai huynh đệ của anh để thỉnh giáo.
- Alo cậu đang ở đâu đấy đến nhà tôi gấp nhé!.
Cẩn Nam chưa kịp hỏi chuyện gì thì bên đối phương kia đã cắt ngang điện thoại rồi.
Cẩn Nam tưởng cháy nhà nên anh nhanh chóng đưa người yêu về và phóng qua.
Còn Thư kí Hứa đang xem phim cùng người yêu thì nhận được điện thoại của sếp mình làm anh nhăn mặt.
- Alo sếp à.
- Câu qua nhà tôi gấp đi.
Cháy nhà rồi.
- Gì cơ nhà sếp bị cháy? Không phải có hệ thống phòng cháy hiện đại nhất sao?
- Nhanh nhanh cứu tôi.
Thư kí Hứa giật mình làm cho người yêu bên cạnh cũng thấy lo lắng thay.
- Sếp anh lại làm sao?
- Nhà sếp anh bị cháy, anh ấy đang gọi anh cứu.
- Thế thì anh đi nhanh nên đi.
Tẹo em về nhà được.
- Vậy em đi cẩn thận nhé.
Thư kí Hứa vội vàng từ biệt người yêu và bắt đầu khởi hành đến nhà sếp anh.
Anh vừa đi vừa lo lắng cho sếp của mình không biết sếp anh có sao không đây.
Hai anh Cẩn Nam và thư kí Hứa cùng lúc hai xe đối đầu nhau ở cổng nhà Bắc Khải.
Hai anh cùng bước xuống xe và nhìn nhau.
- Cậu ta bảo cháy sao mà thấy nhà vẫn im ẵng thế nhỉ?
- Em cũng thấy lạ.
Cháy mà nhà mà không có khói.
- Thôi chúng ta cùng vào xem thế nào.
Hai anh cùng vào đi đến cửa nhà thì thấy Bắc Khải đang ngồi ghế sofa nhìn vào màn hình máy tính.
- Hai người đến rồi à?
- Nhà cậu tôi tưởng cháy cơ mà? Cháy ở đâu?
- Cháy khu nấu ăn nhưng dập được rồi.
Cẩn Nam nghe anh nói vậy thì dỗi muốn đi về luôn.
Vì anh mà người ta bỏ cả cô người yêu ở lại.
- Vậy chúng tôi đi về.
Bắc Khải nghe hai anh nói vậy thì vội đứng dậy kéo hai anh lại.
- Giờ không cháy nhà mà cháy chỗ này...
Bắc Khải lấy tay mình chỉ vào trái tim anh, anh đau hơn cả lửa đốt rồi.
- Cậu đùa à?
- Không đùa.
Tôi muốn các cậu có ý kiến gì giúp tôi cua lại Hàm Nhiên.
Thư kí Hứa che tay cười, sếp anh đây là ế quá không chịu được.
- Sếp à.
Em nghĩ anh nên mặt dày mà vác vali đến nhà cô ấy ăn vạ.
- Cậu nghĩ tôi không thử à.
Bị ném ra ngoài đó.
- Ca này khó...
Cẩn Nam và thư kí Hứa lắc đầu vì ca này.
Chắc chỉ còn cách cầu xin thôi chứ biết làm sao?
- Tôi nghĩ cậu nên đến đó và đuổi cũng không đi.
Thậm trí quỳ luôn ở đó.
- Cách này liệu hiệu quả không cậu?
- Dù sao thì chân cũng bị gãy một bên nếu cậu gãy thêm cái nữa mà có vợ cũng được mà.
Cẩn Nam tiện thể đá xéo anh luôn.
Bắc Khải thì nghe có vẻ hợp lí vì cứ ngồi không cũng không phải cách.
- Vậy thì tuần này tôi đi cua vợ.
Thư kí Hứa cậu hãy chăm chỉ làm việc cho tôi.
- Lại khổ thân em rồi.
Anh còn không tăng lương cho em.
- Đấy đấy...!chưa gì cậu đã đòi hỏi rồi.
Thư kí Hứa bĩu môi nhìn Bắc Khải, suốt ngày bắt anh tăng ca mà còn không tăng lương.
- Sếp thương tình đi mà.
- Chờ khi nào tôi lấy được vợ tôi sẽ tăng lương cho cậu.
- Vậy nếu sếp ế thâm niên thì em suốt đời không được tăng lương à?
Bắc Khải nghe cái tên này nói là anh thấy bực rồi.
Chưa gì hắn đã sợ anh ế thâm niên rồi.
- Cậu hãy cầu mong tôi không ế đi.
Cẩn Nam ngán ngẩm nhìn tay bạn mình, khổ ế lâu quá cũng không tốt.
- Cậu cứ thử đi chúng tôi sẽ giúp cậu.
Tuần này chúng tôi sẽ theo cậu về đó luôn.
Tập Đoàn tạm thời giao cho các giám đốc đi .
- Vậy thì tốt quá.
Đi đâu có đồng bọn cho dễ hoạt động.
Bắc Khải anh vui mừng nhảy cẫng nên, lần này anh quyết tâm cua lại Hàm Nhiên.
- Thôi chúng tôi đi về chuẩn bị đồ đạc.
- Được được rồi...!hẹn nhau ngày mai nhé.
la là lá la..
Bắc Khải vui mừng đi nên lầu luôn để mặc hai tên kia còn ở đó.
Hai anh nhìn nhau thấy chán tay này vì gái mà bỏ bạn như vậy.