Bắc Khải nghĩ mẹ anh thật chu đáo nên chuẩn bị cho cô cả quà nữa.
Sau đó anh và mẹ anh cùng đến nhà Hàm Nhiên.
Bắc Khải xuống xe và mẹ anh cùng tiến vào ngôi nhà nhỏ của mẹ con Hàm Nhiên.
Mẹ cô thấy có khách thì ra cửa mời vào nhà, bà niềm nở chào anh.
- Con chào bác.
- Lâu con không đến chơi.
Đây là mẹ con.
Mẹ anh quan sát xung quanh sau đó chào mẹ cô.
- Chào bà chúng tôi muốn gặp Hàm Nhiên.
- Hàm Nhiên đang ở vườn nhà để tôi ra gọi nó.
- Thôi bà cứ để tôi ra vườn thăm con bé cũng lâu rồi không gặp nó.
Bà Bắc đậo vào tay anh và hai người ra vườn tìm cô.
Mẹ anh nán lại chút nói chuyện với mẹ cô.
Bắc Khải chạt ra vườn tìm Hàm Nhiên, thấy bóng lưng quen thuộc đang nhổ củ cải.
- Hàm Nhiên...
Bắc Khải gọi tên cô, nghe tiếng quen thuộc gọi mình thì Hàm Nhiên từ từ đứng nên và quay lưng lại.
- Hàm Nhiên...
Bắc Khải xúc động tiến đến chỗ cô, Hàm Nhiên vội lùi lại phía sau.
- Anh sao anh lại đến đây?
- Anh muốn tìm em và xin lỗi em chuyện trước kia.
- Nó đã qua rồi.
Tôi không trách anh nữa, anh cũng không cần áy láy và đừng đến đây nữa.
Hàm Nhiên xúc động khi nhìn thấy Bắc Khải.
Cô nhớ khuôn mặt kia bao tháng nay gặp lại cô lại thấy toàn đau thương.
- Em có thai sao?
- Đúng.
Nó không phải con anh.
Bắc Khải nhìn thấy bụng cô to anh đoán cũng được 6 tháng rồi.
Vậy thì chắc chắn là con anh rồi.
- Em định lừa anh sao?
- Tôi và anh không liên quan đến nhau đứa bé này chỉ là con tôi.
Hàm Nhiên không muốn liên quan đến anh nữa.
Cô chỉ muốn có cuộc sống yên bình mà thôi.
Mẹ Bắc từ đằng sau anh xuất hiện.
Bà nhìn Hàm Nhiên một lượt.
- Con gái của ta.
- Mẹ...!con nhớ mẹ.
Hàm Nhiên nhìn bà Bắc thì mọi cảm xúc đều thể hiện ra.
Cô ôm mẹ Bắc Khóc vì nhớ bà.
- Con ngoan của ta.
Bé con mấy tháng rồi? Con có mệt không?
Hàm Nhiên lắc đầu, cô khóc khiến cho bà Bắc quay tên lửa chĩa thẳng vào Bắc Khải.
Anh đang nhìn cô thì quay sang thấy tia tên lửa kia làm anh không dám nhìn luôn.
- Đi về nhà rồi hãy nói.
Mày còn đứng đó à.
Vác chúng về.
- Không cần đâu con làm được mà.
- Con mặc xác nó đi.
Bà Bắc cầm tay cô đi qua người anh.
Anh tiến lại gần hai thùng củ cải và vác chúng về nhà.
Vì chân anh chưa khỏi hẳn nên đi lại có chút khó khắn và đi chậm.
- Bắc Khải...
Bà Bắc quay lại định nói với anh điều gì đó mà không thấy anh đâu nhìn ra xa thì thấy anh đang vật lộn với hai thùng củ cải.
Phải mất mấy phút mới thấy anh mang chúng vào sân.
Mẹ cô chay ra ngoài giúp đỡ anh.
Mẹ Bắc Thấy vậy thì nên tiếng.
- Bà mặc kệ nó đi.
Đàn ông gì mà yếu vậy?
Bắc Khải thấy mẹ cô muốn giúp anh nhưng anh từ chối.
- Cháu làm được bác à.
Bắc cứ yên tâm.
- Hai mẹ con bà hãy ở lại ăn cơm chúng ta nói chuyện.
- Vâng bà.
Bà Bắc quay sang đỡ Hàm Nhiên ngồi xuống ghế.
Bắc Khải và mẹ cô cũng bước vào.
- Nhà không có nhiều đồ ăn vậy hai người ăn tạm
Mẹ cô nên tiếng nói vì biết hai người từ thành phố về.
- Không sao mà bà.
Chúng ta ăn thôi.
Suốt bữa ăn cô cúi mặt xuống ăn và không ngẩn nên nhìn anh lần nào.
Cô vẫn còn rất giận anh.
Bắc Khải biết để nhận được tha thứ chắc chắn là khó khăn.
- Em ăn cái này đi.
Đừng có cúi mặt xuống như vậy mặt mọi người ở trên.
- Ơ...!Kệ tôi...
Mẹ cô thấy anh nói đúng liền nên tiếng mắng cô.
- Con bé này ăn uống cũng không đàng hoàng.
- Bà kệ cho chúng nó tự nhiên đi chúng ta ăn.
Ăn xong thì cô bước về phòng vì cô không muốn đối diện với anh như nào.
Mẹ cô có chút nghi ngờ mối quan hệ của hai người.
Bà bèn nên tiếng hỏi.
- Cậu và con gái tôi có chuyện gì sao?
- Dạ con xin lỗi bác.
Bắc Khải quỳ gối xuống nhưng vì cái chân của anh khiến anh nhăn mặt vì đau.
- Cậu là người làm cho con gái tôi mang bầu.
Cậu là đồ khốn nạn.
Mẹ anh thấy mẹ cô tức giận mặt tỉnh bơ vì nếu là bà chắc anh mất xác rồi.
Ai đời làm con gái nhà người ta mang bầu to như vậy cơ chứ.
- Bà nên lấy cái ghế mà phang nó chứ đánh nó chỉ đau tay mình.
Bắc Khải nghe xong không biết anh và mẹ mình có phải mẹ con không chứ.
Mẹ cô tức giận đánh anh và đuổi anh ra khỏi nhà.
- Từ giờ cậu đừng đến đây nữa và bà nữa.
Bà Bắc đang ngồi ghế thì bin vạ lây vì anh.
Bà vậy là cũng bị đuổi luôn sao.
Hai mẹ con anh bị đuổi ra khỏi nhà cô luôn thì mẹ Bắc quay sang nói với anh.
- Tại mày mà giờ tao cũng bị đuổi rồi.
- Đau...!Con không biết con có phải con mẹ không nữa.
- Chắc chắn là không phải rồi.
Mẹ anh nói xong thì bước đi để lại anh nhăn nhó lê từng bước chân vì đau.
Anh quay lại hướng phòng cô thì thấy hình bóng nhỏ nhắn đang nhìn anh.
Bắc Khải xúc động vô cùng nhìn cô nhưng cô thấy vậy liền kéo rèm lại.
" Xin lỗi"
- Giờ chúng ta về thôi mẹ.
- Không về trả nhẽ lại ở đây ăn vạ à.
Mày nói chán quá.