Anh mau bỏ em xuống không em ...
- Không em làm sao?
- Chúng ta có thể để tối được không?
- Để tối làm gì vậy Hàm Nhiên?
Bắc Khải cô tình trêu cô, anh thấy trêu vợ nhỏ này của anh thì anh rất vui.
- Mặc xác nhà anh.
Mau ra cho em tắm
Hàm Nhiên nhân lúc anh không để ý mà đóng cửa lại.
Bắc Khải khi phản ứng thì đã bị tuột mất con mồi rồi.
Câu truyện buổi tối.
Hàm Nhiên sợ anh làm thịt nên cô đã nên giường và chùm chăn giả vờ ngủ.
Còn Bắc Khải khi về phòng thì thấy cô vợ mình đã ngủ như heo thì anh cũng cảm thán luôn.
Sáng hôm nay anh đến bệnh viện thăm mẹ cô.
Anh biết cô tự ti nên khi mà biết anh muốn thăm mẹ cô thì cô nhất định sẽ từ chối.
Mẹ cô đáng nhẽ được về nhà rồi nhưng vết thương hở nên cần ở lại bệnh viện.
- Con chào bác ạ.
- Cậu là ai?
Bắc Khải sợ nói anh là chồng của cô thì bà sẽ kích động mà ảnh hưởng đến vết thương luôn.
- Cháu là bạn của Hàm Nhiên.
- Cậu là bạn Hàm Nhiên nhà tôi sao?
- Vâng.
Con gái bác vừa xinh lại giỏi nữa.
Cháu tên là Bắc Khải ạ.
- Con bé cũng thật tội nghiệp vì tôi ốm đau mà nó phải vất vả đi làm suốt.
Mẹ cô vừa nói vừa rơi nước mắt, bà không kìm.lòng được mà tủi thân thay cho con gái nhỏ của mình.
- Vâng bác.
Cô ấy rất mạnh mẽ.
Cháu có ít quà biếu bác ạ.
- Cậu đến chơi với tôi là tốt rồi còn quà làm gì chứ.
- Dạ bác không cần khách sáo đâu ạ.
Anh ngồi chơi với mẹ cô đến trưa thì anh xin phép ra về.
Anh thấy cô vợ của mình thật bản lĩnh.
Anh đi qua hành lang thấy các bác sỹ nữ đang khen một bác sỹ nam.
- Bác sỹ Dương thật đẹp trai.
nv2...!Anh ấy lại giỏi nữa.
Ui nam thần của tôi.
Bắc Khải nhếch mép cười mấy người này.
Đẹp trai có ăn được đâu cơ chứ, mà người đẹp trai như anh đi qua mà họ không thấy đúng là không có mắt thẩm mỹ gì cả.
Hàm Nhiên nay đi làm bình thường nhưng khi cô đến cửa tiệm thì có chút ngạc nhiên vì tên tiệm bị đổi.
" Tiệm Bánh Nhiên Khải"
Cô đang thắc mắc thì bà chủ tiệm chạy ra tươi cười nhìn cô.
- Con thật có ông chồng đại gia nhé! vậy mà con còn đi làm thêm.
- Sao bác biết?
- Chồng con đã mua lại tiệm bánh của ta bảo tặng cho con.
Giờ ta có thể nghỉ hưu rồi.
- Này...!này..
bác...
Hàm Nhiên lấy điện thoại ra định gọi cho anh nhưng mà cô nhớ ra mình làm gì có số của anh.
Cô đành chờ đến tôi về hỏi cho ra chuyện mới được.
Đến tôi cô về nhà và cô nhận lại số tiền lương ít ỏi của mình.
Hàm Nhiên tìm gặp mẹ chồng của mình.
- Mẹ...!mẹ...!
- Sao vậy Hàm Nhiên?
- Con trả mẹ ít tiền trước ạ.
- Ta bảo con khỏi cần trả mà.
- Mẹ cứ cầm đi ạ.
- Có phải con muốn trả hết tiền cho ta rồi con rời khỏi Bắc Gia à?
Bà nghi hoặc hỏi cô.
Dù gì vì tiền bà giúp đỡ mẹ cô mà cô mới lấy Bắc Khải.
Bà quan sát gần 2 tháng nay thì thấy Bắc Khải có vẻ đã yêu cô.
- Dạ vâng.
Con vì tiền mới bước vào đây.
Cô nói câu này mà cô không biết có người nào đó đã đứng ở cánh cửa nghe được.
Bắc Khải nghe được câu đó thì anh thất vọng về cô vô cùng.
Anh cứ nghĩ tình cảm của anh sẽ cảm hóa cô nhưng không anh đã lầm.
- Hóa ra em vì tiền mà đến Bắc Gia sao?
- Bắc Khải...!em...
Hàm Nhiên quay lại nhìn người đàn ông đang ngoài cửa.
Cô đúng là vì tiền mới đến đây nhưng có lẽ cô cũng đã yêu anh mất rồi.
- Tôi tưởng em khác với loại phụ nữ khác nhưng xem ra tất cả đều giống nhau cả.
Bà Bắc Thấy con trai mình tức giận như vậy thì bà vội giải thích thay cô nhưng anh đã không cho bà nói.
- Mẹ đừng nói giúp cô ta nữa.
- Ta chỉ...
- Cô có thể rời khỏi đây ngay bây giờ.
Tiền nhà chúng tôi không thiếu, coi như bố thí cho kẻ ăn mày.
Hàm Nhiên nghe anh sỉ nhục như vậy thì cô rơi nước mắt và chạy ra ngoài.
Anh vô cùng tức giận mà đạp cánh cửa.
- Hàm Nhiên...!hàm nhiên...!
Mẹ Bắc chạy theo cô gọi cô.
Bà biết cô làm gì có nhà mà về, quần áo bà mua cho cô thì cô cũng không dùng.
- Mẹ bỏ con ra...!Con xin lỗi...
- Con ngoan đừng khóc nữa.
Bắc Khải chỉ là chưa hiểu rõ chuyện thôi.
- Anh ấy nói đúng.
Con vì tiền mới kết hôn với anh ấy chứ anh ấy không yêu con.
Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai sẽ bỏ lỡ cơ hội mất.
- Con định đi đâu? con làm gì có nhà chứ.
Hàm Nhiên khóc vì ít nhất trên đời cũng có người tốt với cô.
- Con muốn đến chăm mẹ con.
Thời gian qua con cũng đã ít đến thăm bà ấy.
- Ta kêu tài xế đưa con đi.
- Không cần đâu mẹ con tự đi được.
Nói rồi Hàm Nhiên chạy ra khỏi nhà cô bắt xe đến bệnh viện thăm mẹ cô.
- Mẹ...
- Con khóc sao?
- Con không có mà.
Ai mua cái này cho mẹ vậy?
- À...!sáng nay có cậu bạn của con đến chơi và mua cho mẹ.
Hàm Nhiên cô lại không hỏi nữa mà cô nghĩ là học trưởng Dương mua cho mẹ cô.
Cô nằm trong vòng tay mẹ mình mà thấy tủi thân vô cùng.
Bắc Khải anh cũng chẳng vui gì, anh tìm đến hầm rượu lấy rượu uống.
Anh thấy trái tim mình bắt đầu đau quá.
" Hàm Nhiên em lại đối xử với tôi như vậy sao?" Bắc Khải anh đã từng hi vọng cùng cô có một gia đình trọn vẹn nhưng xem ra chỉ có anh muốn còn cô thì không rồi.