“Tôi… tôi có gây hiểu lầm gì với anh phải không, tôi không có ý gì với anh cả.
” Cố Niệm Niệm hấp tấp nói.
“Không có ý gì? Phải không?” Thân thể người đàn ông hơi nghiêng, hai tay chống giường, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Niệm.
Anh kéo dài chữ cuối, mang theo quyến rũ không tả nồi.
Dung nhan anh tuấn của người đàn ông gần trong gang tác, ngũ quan được phóng đại vô hạn nhưng vẫn không thể tìm được bắt kỳ khuyết điểm nào, ngược lại còn càng đẹp hơn.
Đôi mắt sâu như biển ấy như thể có ma lực, cứ vậy mà khiến lòng người khiếp sợ.
Hô hấp của Cố Niệm Niệm dừng lại.
A, khoảng cách gần thế này với một người đàn ông đẹp đến mức khiến người hay thần tiên đều ghen tị, nói không có ý gì thì không phải đạo chút nào.
Cô nuốt ực một ngụm.
Cố Niệm Niệm, mày còn tiết tháo hay không?
“Tôi thật sự không cố ý, có người muốn bắt tôi, tôi cầu cứu anh.
” Cố Niệm Niệm tự động lược đi việc mẹ ruột muốn bàn mình cầu vinh, bắt mình ngủ với một thằng đần.
Việc này cô nghĩ thôi đã đau đớn vô cùng, chứ đừng nói đến nhắc lại.
Khỏe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy: “Cô cho rằng tôi sẽ tin vào lời nói dối vụng về đó sao?”
Anh nâng cằm Cố Niệm Niệm lên, ép cô phải đối mặt với mình: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không có hứng chơi với mấy thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này.
”
Nói xong, anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, vuốt ve: “Nếu như cô cứ giả bộ ra vẻ đáng thương thé này, tôi sẽ không còn chút hứng thú nào với cô nữa.
”
Môi anh kề sát tai cô thủ thì, khí nóng phun vào vành tai cô.
Có Niệm Niệm chưa từng tiếp xúc thân mật với một người đàn ông thế này, trong nháy mắt, cả người cô đều cứng đờ.
“Bảo bối, ngoan nào.
” Người đàn ông thấp giọng nói.
Đôi mắt anh tối đi.
Anh đầy Có Niệm Niệm lên giường, đè xuống.
Khoảnh khắc ý thức được người đàn ông trước mặt đang muốn làm gì, Cố Niệm Niệm vô cùng hoảng sợ.
Cô dùng hết sức, muốn đẫy người đàn ông này ra.
Nhưng chút sực lực của cô đối với đàn ông hoàn toàn không đáng kể.
Người đàn ông nắm chặt hai tay cô, đẩy lên đỉnh đầu.
“Anh… anh muốn làm gì? Anh không thể làm thế này.
” Có Niệm Niệm sợ tái mặt, cô liều mạng hét lớn.
Trong mắt người đàn ông có chút không kiên nhẫn.
“Tôi đã nói tôi không thích phụ nữ lạt mềm buộc chặt, đừng có ra vẻ với tôi.
” Nói xong, anh cúi đầu chặn môi Cố Niệm Niệm lại.
Anh không thích hôn môi phụ nữ.
Môi toàn là son, khiến anh buồn nôn.
Khi anh thấy Cố Niệm Niệm không thoa chút son môi nào, lại thật sự muốn hôn thử xem sao.
Đôi môi mềm mại hoàn mỹ thật khiến người ta động lòng.
Khi anh hôn rồi, cảm giác ấy còn tốt hơn so với tưởng tượng.
Môi của cô đã bị chặn lại gắt gao.
Cố Niệm Niệm trợn to mắt, đầu vẻ hoảng sợ, lông mi dài như cánh bướm run rầy.
Tay cô siết chặt tắm ga giường, đôi mắt trừng lớn không ngừng gọn sóng.
Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không kiềm lại được nỗi sợ hãi.
“Bảo bối, em thật đáng yêu.
” Người đàn ông khế nỉ non bên tai cô.
Tiếng anh trầm thấp, khàn khàn.
Vốn là người mang theo khí thế khiến người khác kinh sợ, song khi anh nói lời âu yếm lại đầy vẻ dịu dàng ấm áp.
Bóng đêm ngoài cửa số ngày càng dày đặc, trong phòng tràn ngập xuân sắc.
.