Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 136






Cố Niệm Niệm nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhìn Ôn Đình Vực.

“Cái gọi là cha mẹ, là người sinh dưỡng cô, cùng cô trưởng thành, cho cô yêu thương, nều không thì chỉ là sinh cô ra, như vậy không thể xưng là cha mẹ.”&p Nói tới đây, ngữ khí Ôn Đình Vực bỗng nhiên hơi cao lên: “Tôi lấy một thứ cho cô xem.”&p
Nếu không phải Ôn Đình Vực cho cô xem một bộ phim tài liệu như vậy, Cố Niệm Niệm vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, thế giới này lại có một quần thể đau khổ giống mình như: đúc.

Cô cho rằng ngoại trừ chính mình, mọi cha mẹ khác đều yêu thương con cái.

Đây là một phim phóng sự tên là “không phải tất cả cha mẹ đều có thể xưng là cha mẹ.”&p Câu chuyện thứ nhát là nói về một cô gái sinh trong gia đình trọng nam khinh nữ, từ sau khi ba mẹ sinh được con trai, đối với đứa con gái này thì chẳng quan tâm, thậm chí trong một lần con gái vô tình làm em trai khóc, cha mẹ trực tiếp đánh cô con gái nhỏ, đánh thành người thực vật, hơn nữa toàn thân đều bầm tím nghiêm trọng.

Câu chuyện thứ hai là nói đến một bà mẹ, bởi vì chồng không ở nhà, trường kì lén gặp tình nhân ở trong nhà, có hôm lúc lén gặp nhau thì con trai đột nhiên tỉnh lại khóc lớn, bà ta đem tay chân con trai trói chặt, cùng với dùng băng kéo phong bế miệng đứa bé, chờ sau khi đem con trai bỏ ra, đứa bé bởi vì thiếu oxi trong thời gian dài nên đã tử vong.


Câu chuyện thứ ba nói về một đôi vợ chồng trẻ, bọn họ rất thích đánh bạc, cuối cùng đem tiền trong nhà thua sạch toàn bộ.

Đôi vợ chồng này dứt khoát bắt đầu làm việc bán trẻ em lấy lợi nhuận, mà bọn họ bán đứa nhỏ chính là cốt nhục thân sinh của mình, mỗi lần sinh xong đứa bé liền lập tức qua tay bán cho bọn buôn người.

Nhìn những trường hợp đồng loạt máu chảy đầm đìa, Cố Niệm Niệm sợ ngây người.

Ôn Đình Vực đã đi tới, mắt đen sâu thẳm của anh chăm chú nhìn Cố Niệm Niệm, ngữ khí trầm thấp: “Tôi cho rằng, mẹ cô cùng những người này không có gì khác biệt.”&p Hô hấp Cố Niệm Niệm hơi dừng.

Lát sau một chút chua xót hiện lên môi cô: “Xác thực không có gì khác nhau.”&p “Cho nên Cố Niệm Niệm cô hiểu rõ chưa, không phải người nào cũng có thể xưng là cha mẹ, đối với người như vậy, thu hồi tất cả lương thiện của cô, bọn họ đến người còn không xứng, huống chỉ là một người mẹ.”&p Tiếng nói của Ôn Đình Vực trầm thấp ám ách, lại mang theo một cỗ lực lượng.

Cố Niệm Niệm trằm mặc thật lâu thật lâu.

Một lát sau cô bỗng nâng lên con ngươi, thanh âm tựa hồ mang theo vài phần tiêu sái: “Anh nói đúng, đối với người như vậy sao có thể mềm lòng, hơn nữa vốn dĩ tôi vẫn cho rằng khắp thiên hạ này tôi là đáng thương nhất, hiện tại xem ra không phải, rất nhiều người mệnh khổ giống tôi, cho nên về sau tôi sẽ không bao giờ tủi thân nữa!”&p Cố Niệm Niệm dừng một chút lại nói: “Từ nay về sau phải vui vẻ sinh hoạt!”&p Đôi mắt Ôn Đình Vực tối lại: “Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất.”&p Cố Niệm Niệm gật đầu: “Tôi đương nhiên có thể nghĩ thông suốt, nếu không nghĩ ra thì sao có thể sống sót.”&p Cô luôn luôn là người nghĩ thông, bằng không trong những năm tháng đau khổ dài lâu kia, như thế nào có thể sống sót qua được.

Ôn Đình Vực gật đầu: “Có tâm thái như vậy đối với cô là chuyện tốt.”&p Kế tiếp lại là một trận trầm mặc.

Cố Niệm Niệm là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, cô nhìn Ôn Đình Vực: “Ôn Đình Vực, cảm ơn anh, hôm nay ở bên cạnh tôi, lại còn làm mì sợi cho tôi, khai sáng đầu óc cho tôi nữa, thật sự rất cảm ơn anh.”&p Nhìn ánh sáng trong mắt cô, trong lòng Ôn Đình Vực không hiểu sao nhảy lên.


“Nên làm.” Ngữ khí Ôn Đình Vực nghe không ra bất luận gợn sóng gì: “Cô là vợ tôi.”&p Tựa hồ dự đoán được kế tiếp Cố Niệm Niệm sẽ nói cái gì, Ôn Đình Vực lại bổ sung một câu: “Tuy chỉ là vợ chồng theo hiệp nghị, nhưng cũng là nên làm.”&p Lông mi Cố Niệm Niệm run rẫy một chút.

Trong nháy mắt đó, một ý niệm xẹt qua trong đầu cô.

Cô nghĩ, nam nhân tốt giống như Ôn Đình Vực, về sau người vợ chân chính của anh nhát định sẽ rất hạnh phúc.

Dù sao đối với một người vợ trên danh nghĩa như mình Ôn Đình Vực đều có thể tốt như thế, nếu là người vợ chân chính vậy có lẽ sẽ tốt lên tận trời.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Ôn Đình Vực nhìn đến bộ dáng đầy mặt suy tư của Cố Niệm Niệm.

Bị Ôn Đình Vực hỏi như vậy, Cố Niệm Niệm theo bản năng ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên liền ngã vào ánh mắt sâu thẳm tựa như cổ đàm ngàn năm đang chăm chú nhìn mình.


Đôi mắt kia sâu sắc thâm thúy, phảng phát nhìn nhiều một cái liền khiến người ta muốn luân hãm vào đó.
Lúc cô còn đang do dự, một tiếng nói thanh lãnh ở phía sau vang lên.

.

truyện kiếm hiệp hay
“Không biết làm sao?”&pCố Niệm Niệm hơi dừng, là thanh âm của Ôn Đình Vực.

Cô quay đầu lại, quả nhiên phát hiện Ôn Đình Vực đang ở phía sau mình, vẻ mặt suy tư mà nhìn cô..