Ban đêm, Giản Nhụy Ái đang ở trong biệt thự của Cụ Duệ Tường, lẳng lặng nằm ở trên giường lại không hề buồn ngủ, mắt trợn to nhìn lên trần nhà. Bởi vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô tiêu hao rất nhiều thể lực.
Một khắc kia, khi cô nhìn thấy Đơn Triết Hạo gặp chuyện không may, cô cảm thấy mình như đi đến ngày tận thế vậy. Nhìn anh tỉnh lại, cô lại thấy mình như sống lại lần nữa.
Cảm giác đánh mất này cô đã chịu đủ rồi.
‘bằng’ một tiếng, Giản Nhụy Ái kinh hoàng ngồi dậy. Âm thanh không phải là vật gì đó đang nổ tung mà nó là tiếng súng.
Đúng, nó chính là tiếng súng, cô đã trải qua rất nhiều trận bắn nhau. Nên cô trở nên đặc biệt nhảy cảm khi nghe tiếng súng.
Tại sao trong biệt thự hào hoa nào lại xuất hiện tiếng súng
Trong một khắc Giản Nhụy Ái vừa mở cửa, cô nhìn thấy một đạo bóng đen đang ẩn núp.
Khi cô kịp nhận ra mọi chuyện thì đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Cụ Duệ Tường. Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo: "Nhụy Ái, em không cần ra ngoài."
Giản Nhụy Ái cảm thấy anh có gì đó đang cố giữ bí mật với cô, cô nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường. "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, tốt nhất em nên về phòng đi. Không nên lên tiếng." Cụ Duệ Tường phân phó, anh không thể để cho Giản Nhụy Ái gặp chuyện gì cả.
Tiếng súng này làm cho Giản Nhụy Ái hiểu đã có chuyện xảy ra. Coi như cô rất sợ, thì cô cũng không muốn Đơn Triết Hạo xảy ra chuyện gì cả. Tiếng súng này truyền ra từ căn phòng của bọn họ.
Cô nắm lấy áo của Cụ Duệ Tường: "Em muốn đi với anh."
Trong mắt Cụ Duệ Tường thoáng qua một tia kinh ngạc. "Ừ được" Sau đó liền đẩy Giản Nhụy Ái ra sau lưng mình, tay cầm theo súng lục.
Từ khi còn rất nhỏ, Cụ Duệ Tường đã theo Đơn Triết Hạo học nghịch súng rồi từ đó cùng sống cùng chết.
Bọn họ đi tới đại sảnh, Giản Nhụy Ái bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh sợ, cô ngơ ngác nhìn máu đỏ nhuộm khắp quần áo của người áo đen.
Mà Đơn Triết Hạo đang đứng bên cạnh giữ lấy Lạc Tình Tình, thấy bọn họ mệt mỏi nằm trên sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, cả người không có động tĩnh. Tâm Giản Nhụy Ái như bị ai đó treo ngược, một suy nghĩ xấu bay qua đầu cô.
Cụ Duệ Tường mang theo cô đến cạnh Đơn Triết Hạo. Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn thấy cô gái đang núp sau lưng Cụ Duệ Tường. Thấy cô bình an vô sự thì anh đã an tâm.
Mí mắt Giản Nhụy Ái nhìn Lạc Tình Tình."Hạo. . . . . ."
"Cô ấy không có việc gì đâu." Đơn Triết Hạo dịu dàng nói. "Duệ Tường, trò chơi bắt đầu."
Đơn Triết Hạo đem cả Giản Nhụy Ái và Lạc Tình Tình an bày ở một góc khuất, anh ra lệnh: "Không có xảy chuyện gì. Hôm nay làm xong những chuyện này, chúng ta có thế vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Giản Nhụy Ái hồ đồ nhìn Đơn Triết Hạo, cô cũng không hiểu lời nói của Đơn Triết Hạo. Nhưng cô biết anh định làm gì. Đó là chuyện nguy hiểm, cô không thể để anh liên lụy đến mình.
Cô liên tục gật đầu. "Hạo. Cẩn thận một chút."
"Yên tâm. Anh nhất định sẽ sống mà trở về." Đơn Triết Hạo hiểu rằng Giản Nhụy Ái đang lo lắng cho nên anh cho cô cảm giác an toàn xong lại cấp tốc rời đi.
Đơn Triết Hạo đem những hộ vệ đã an bài trước lên đến bảo vệ căn phòng. Bên ngoài cũng ẩn núp một nhóm hộ vệ để đợi địch đến.
Từ bốn phía, địch chậm rãi tiến lên. Trong đêm tối, nhóm người áo đen đã chuẩn bị phục kích, họ giống như dung nhập vào đêm tối, hễ nhìn vào lại làm cho người ta hoa mắt.
Lồng ngực Đơn Triết Hạo đang nhảy sôi động, máu toàn thân chảy mạnh. Trời sanh anh đúng là loại động vật khát máu. "Duệ Tường, mọi thứ hoàn hảo rồi."
Cụ Duệ Tường nhướng mày, trên mặt trồi lên nụ cười. Nụ cười mang theo chút gì đó quỷ dị: "Được, thưa thủ lĩnh. Hôm nay rốt cuộc đã có thể kiểm tra thực lực. Thu dọn hiện trường."
‘Bằng’ một tiếng. Cụ Duệ Tường nhìn bóng người ngã xuống trong đêm tối. "Hạo. Một người rồi. Cậu nhanh nhanh đi, đừng trêu đùa nhiều"
"Duệ Tường, chớ hả hê, trò chơi còn chưa bắt đầu đấy."
Đối với trận đọ sức lần này, Đơn Triết Hạo hoàn toàn chắc chắn mình sẽ chiến thắng. Có thể để cho toàn bộ kẻ địch nghĩ là anh và Lạc Tình Tình ở chung một chỗ, rồi phân tán lực chú ý của dư đảng ông chủ Trần. Để cho bọn họ không làm tổn thương Giản Nhụy Ái
Anh còn đặc biệt an bài chuyến du lịch này là muốn một lần hành động sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ dư đảng của ông ta. Anh muốn Giản Nhụy Ái được an tâm, không bị bất cứ tổn thương nào.
Anh cố ý rơi xuống nước, anh cố ý rơi xuống nước để cho dư đảng ông chủ Trần nghĩ rằng anh suy yếu không có lực chiến đấu, nên bọn họ sẽ xông lên.
Bộ dáng như vậy, sẽ khiến cho bọn họ hiểu lầm về Đơn Triết Hạo.
Không nghĩ đến, Giản Nhụy Ái lại ngốc nghếch quên mình mà cứu anh. Có thể nói một giây đồng hồ anh rơi xuống biển, một giây được Tiểu Nhụy đưa vào bờ anh vô cùng cảm động.
Đơn Triết Hạo thông minh, tinh thông đủ loại thư pháp và võ nghệ tinh xảo. Biết sử dụng các loại vũ khí, coi như có là sát thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc tiếp cận được anh.
Còn Cụ Duệ Tường tuy là nhà âm nhạc, anh khá mơ hồ về những cuộc chiến của giới hắc đạo. Nhưng anh cũng từng nghiên cứu qua, cũng âm thầm luyện tập bắn súng, nghiên cứu khoa học.
Ba phút sau, cuộc đọ súng thật sự chính thức bắt đầu.
Những sát thủ này cũng không phải là kẻ dùng súng bừa. Vì vậy, hai bên tiến vào trong sáp lá cà khi giao chiến, sát thủ cố ý chỉ súng vào mặt Đơn Triết Hạo, anh luôn phản ứng và tránh kịp, gương mặt âm trầm. Hướng về phía người áo đen ra sức nổ súng. Chỉ chốc lát sau. Người áo đen từ từ ngã xuống đất.
Vừa đúng ba phút, không nhiều không ít, trong ngôi biệt thự máu chảy thành sông. Con đường bị máu của nhóm người áo đen nhuộm đỏ cứ như đây là địa ngục của thế giới, một nhóm lại một nhóm với bảy tám thi thể sát thủ.
Hai người đứng trên thi thể của những sát thủ kia, trong miệng lạnh lùng nói: "Mấy."
"Hai mươi."
Ngoài miệng Đơn Triết Hạo nở ra một nụ cười, tay cầm lên khăn tay lau súng lục. "Hai mươi mốt."
"Kém một."
Áo sơ mi của Đơn Triết Hạo đầy máu tươi, anh phiền não kéo cổ áo lộ ra lồng ngực to lớn, trên trán hiện đầy nước mắt. Ánh mắt bọn họ mang theo tia chết chốc, con ngươi là mùi máu tanh.
Trên mặt anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Dọn dẹp thôi."
"Hạo." Giọng nói của Giản Nhụy Ái mang đầy lo lắng, đánh vỡ không khí yên tĩnh.
Nhìn cả người Đơn Triết Hạo đầy vết máu, con mắt to lớn khác thường, nhìn cảnh sắc của biệt thự lúc này. Đây là nhân gian à? Cô còn cho là mình tiến vào địa ngục rồi
Thời điểm cô còn kinh ngạc, Đơn Triết Hạo đã ôm cô vào trong ngực mình, thông qua lỗ mũi có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng, da mặt dính trên vùng đất quen thuộc. Một cảm giác đã lâu rồi mới thuộc về truyền khắp người cô.
Khẩn trương trong lòng được buông lỏng vì cô biết bọn họ đều bình an.
Đơn Triết Hạo nhỏ giọng nói: "Nhụy Ái, tất cả đều qua rồi, không cần phải sợ."
Ánh mắt của cô mang theo tia không dám tin nhìn khắp nơi. Vô số người chết khiến căn phòng trở trên rét lạnh. Rốt cuộc bọn họ là ai? Giết người không đền mạng sao? Vì sao thế giới này lại có nhiều người muốn giết Đơn Triết Hạo như thế.
"Tiểu Nhụy, không nên nhìn." Đơn Triết Hạo nhẹ nhàng an ủi, trong giọng nói chẳng hề che giấu sự quan tâm. Anh biết kế hoạch lần này đã hù dọa cô rồi. Theo kinh nghiệm lần trước thì anh rõ, Giản Nhụy Ái chẳng thể chịu nổi kích động này.
Đối với bọn họ thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng đối với đôi mắt lương thiện của Giản Nhụy Ái thì đây lại như địa ngục vô cùng kinh hãi.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quan tâm của Đơn Triết Hạo. Cô mãnh liệt ngẩng đầu lên: "Hạo, em không sao. Anh có sao không?" Ánh mắt tràn đầy nóng nảy nhưng chỉ cần biết trong số người nằm chất đống kia không có anh và Cụ Duệ Tường là tốt rồi.
Đi theo Đơn Triết Hạo thì những chuyện này cô phải tập quen dần, hơn nữa là phải thích ứng. Như vậy cô mới không trở thành gánh nặng của Đơn Triết Hạo.
"Hạo. Tình Tình giống như sắp không được rồi." Giọng nói của Cụ Duệ Tường chợt vang lên. Một phút sau, Cụ Duệ Tường đã ôm Lạc Tình Tình đến trước mặt cô và Đơn Triết Hạo.