Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 90: Làm bạn gái của cháu




Giản Nhụy Ái nhớ đến ông nội, nhớ tới ba mẹ cô. Đã bao lâu rồi cô không được về nhà.

Cô móc trong túi ra một trăm năm mươi đồng. Quyết định rời khỏi thành phố này, về nhà một chuyến. Coi như tại quê không có người thân nhưng lại có hương vị của ba mẹ cô, nó khiến cô nhớ nhung điên cuồng.

Giản Nhụy Ái ngồi lên xe đò để về nhà, nhà cô bên ngoài thành phố, cách thành phố chừng hai giờ đi. Khi đến gần nơi cần đến, cô mệt mỏi nhìn ra cửa sổ

Xe đò từ từ đi tới, trên xe đò một số hành khách cãi nhau, một số người vừa nói vừa cười. Nó khiến cô nhớ về những chuyện ngày xưa, những giọng nói thân quen khiến cho cô càng thêm đau lòng.

Xe đò đi về phía trước, từ từ rời thành phố lớn, mang theo cô về một vùng quê xa xôi. Nơi đó cất giấu những ngày tháng đẹp nhất trong tuổi thơ cô, chỉ cần trở về cô đều cảm thấy bình yên bởi vì nơi đó chính là nhà của cô.

Lướt qua những ngôi nhà cao tầng, lướt qua những rừng cây. Xe đò lái về phía biển rộng mênh mông và bát ngát, những cánh chim hải âu hợp xướng. Xuyên qua núi lớn, chậm rãi tiến về nhà cô.

Giản Nhụy Ái trở về thành phố thân quen, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình mới xuống xe. Cô không phải là người mà khi không nhận được tình yêu sẽ không thiết sống mà tìm đến cái chết. Không có tình yêu cũng như không có bánh bao ăn mà thôi.

Cô nắm chặt tay tạo thành quả đấm, một cỗ đau đớn truyền đến khiến ý thức khôi phục. Cô tự ép buộc mình đừng nghĩ đến chuyện gì khác. Không cần suy nghĩ tiếp về Đơn Triết Hạo. Cô phải học cách quên, phải biết chúc phúc cho anh.

Khi cô trở về quê nhà thì đã là ban đêm. Đường phố sáng ngời ánh đèn, bên tai là những âm thanh quen thuộc. Nhưng lại là khuôn mặt của những người xa lạ, một hoàn cảnh xa lạ. Giản Nhụy Ái ngây ngô đi trên đường cái. Xuyên qua từng dòng người, ánh mắt của cô sưng đỏ, bước chân suy yếu.

Giản Nhụy Ái giống như một người điên, trêu chọc rất nhiều người. Nhưng cô chẳng hề phát giác, bởi vì tâm trí cô đã bị Đơn Triết Hạo chiếm lĩnh.

Sắc trời càng lúc càng muộn, gió nhẹ thổi khiến Giản Nhụy Ái có chút lạnh lẽo, cô mệt mỏi bước đi… Trải qua nhiều năm thay đổi, cô từ một người con của quê hương trở thành kẻ không ai quen biết. Cô sắp quên đường về nhà mất rồi.

Trong lòng của cô hiện ra căn phòng màu đỏ cũ kỹ, nơi này vốn phải thuộc về cô. Hiện tại đã người khác đang ở, cô nhìn cánh cửa quen thuộc, hoa viên quen thuộc, cảnh trí quen thuộc. . . . . .

Lúc còn rất… rất nhỏ. Ba thường ôm cô ra đây ngồi ngắm trời mây, cho cô nô đùa, mẹ ngồi trong nhà giúp bọn họ cắt táo. Những hình ảnh đó, đã không còn nữa, kể từ khi cha mẹ rời đi đây là những ký ức khó quên nhất

Cô nắm Ngọc Quan Âm trên cổ của mình. Nước mắt rơi vào trên tay. Một giọt hai giọt. . .

"Đúng vậy. Cô. . . . . . Có phải là người hay đứng trước cửa nhà con gái tôi hay không."

Giản Nhụy Ái nghe chủ nhà nói thế, hoảng hốt đến đôi mắt sưng đỏ. Hơi sững sờ. Kinh ngạc gật đầu một cái. "Đây là nhà trước kia của con . . . . ."

"Cô chính là cô gái mà ba mẹ đều chết rồi khi còn bé đó à. Thật là một đứa bé đáng thương. . . . . ."

Cô vô cùng kinh ngạc, làm sao bà biết chuyện này, điều đó làm cho tâm trí cô run rẩy.

Chủ nhà ý thức được những lời mình nói. "Thật xin lỗi, tôi là người ít học nên không biết nói chuyện. Cô không cần để ý, có muốn vào trong thăm nhà một chút hay không."

Tâm Giản Nhụy Ái lộ ra một chút bất ngờ, đưa mắt nhìn chằm chằm căn nhà mà cô nhớ thương, cố suy nghĩ xem lời mời của người phụ nữ kia có chân thành hay không. "Dạ. Cảm ơn dì."

Cô theo người phụ nữ kia vào nhà, căn nhà được bày biện một cách sang trọng. Đi vào phòng. Những ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, cũng chẳng còn phong cách của nhà cô ngày cũ.

Mở nhà cao hơn, bỏ đi lối kiến trúc xưa cỗ, những thứ kia xinh đẹp hơn rất nhiều. Đi vào nhà, cũng không gặp cha mẹ cô.

Tròng mắt trở nên ảm đạm, nhìn thấy đứa bé trai chừng năm tuổi, đưa đôi mắt nhìn chằm chằm cô, đôi mắt bé thể hiện đầy nghi vấn dành cho Giản Nhụy Ái.

"Tiểu Cảnh, qua đây chào chị đi." Người phụ nữ ấy bảo.

Tiểu Cảnh hồ nghi nhìn Giản Nhụy Ái, gương mặt nhỏ đáng yêu nở ra một nụ cười, rồi lại nhào trong ngực Giản Nhụy Ái, liến thoắt nói: "Chị thật xinh đẹp. Về sau làm bạn gái em đi."

Giản Nhụy Ái ngây ngẩn cả người, lúng túng cúi đầu nhìn Tiểu Cảnh, nụ cười có chút cứng ngắt. "Ha ha. . . . . . Hiện giờ còn nhỏ đã đáng yêu thế rồi."

Người phụ nữ kia kéo Tiểu Cảnh qua, xem ra Tiểu Cảnh đã bị bà làm hư rồi: “Tiểu Cảnh, không được bướng bỉnh. Em gái con đâu."

"Nó đầy vẻ háo sắc. Chị, chị thật xinh đẹp. Chị không nói chuyện tức là chấp nhận làm bạn gái em, chị cười với em đi."

Tiểu Cảnh có dáng vẻ hơi tròn trịa. Nhảy cẩng lên vì vui mừng

Giản Nhụy Ái khá vui vẻ, không nghĩ đến đứa bé này lại hòa đồng như thế. Xem ra đi vào đây là lựa chọn sáng suốt, trong đầu nhẹ nhõm đi mấy phần.

"Tiểu thư. Cô không cần để ý. Tiểu Cảnh từ nhỏ đã bị tôi chiều hư rồi. Quá bướng bỉnh."

Giản Nhụy Ái lúng túng đứng bên cạnh, mím môi, ngoài miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt. Trong lòng có một con sóng mãnh liệt, bởi người nhà này rất ấm cúng, cho cô một cảm giác chan hòa.

Bỗng trong phòng truyền đến tiếng cãi vả: "Anh, anh ghen khi em đã có chồng. Cho nên gạt người ta à. Em sẽ không cần làm em gái anh nữa. Dung mạo anh xấu xí như con chó Hùng vậy."

"Nụ Nụ, anh là anh trai. Em đừng có không lễ phép như thế. Anh là nam tử hán, anh sẽ bảo vệ em."

"Không cần anh bảo vệ. Em đã có chồng, chồng em sẽ bảo vệ em."

Một cô gái chừng bốn năm tuổi đi ra, mặc chiếc áo đầm nhỏ, đôi mắt to rõ. Thật là quá đáng yêu.

Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn về phía bọn họ. Sau hai đứa bé còn có một bóng dáng cao lớn mang theo sự lãnh khốc bẩm sinh, lãnh khốc ẩn chứa một tia vô tình, điều mà chỉ một mình Cụ Duệ Tường có mà thôi.

Vì sao anh lại xuất hiện trong nhà cô. Tròng mắt cô tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Nụ Nụ đưa đôi mắt không hài lòng nhìn Giản Nhụy Ái. Bóng dáng nhỏ ngăn trước mặt của bé. Đôi tay chống nạnh giống như bảo vệ người mà mình yêu thương nhất. Hiên ngang lẫm liệt nói: "Không được tranh giành chồng với tôi."

"Nụ Nụ. Không cho phép khi dễ vợ của anh." Hai đứa bé đang vì chuyện ‘Chồng’‘vợ’ mà tranh chấp. Còn người lớn thì đứng đó ngơ ngác.

Mấy giây đã qua. Ba người lớn nhìn thẳng vào mắt nhau mấy lần. ‘hì hì’ cười ra."Ha ha. . . . . ."

Căn phòng vì những đứa bé mà trở nên ấm áp

"Không được cười."

"Không được cười."

Hai đứa bé bất mãn nhìn ba người lớn. Bĩu môi. .