Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 87: Tình yêu phải cố gắng mới không hối hận




"Em có thể làm được sao?" Giản Nhụy Ái sống trong mê mang, cô có thể chiến thắng tất cả mọi khó khăn sao, cái khó khăn này quá mạnh mẽ, cô lại là một con cừu non chẳng có năng lực chống đỡ.

Cho tới bây giờ, tế bào toàn thân chưa từng buông tha cho cô, luôn có giây thần kinh nhắc nhở cô chuyện Đơn Triết Hạo làm việc gì, đều có nguyên nhân.

Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, khiến cho cô không thể đoán ra nguyên nhân, nhưng mỗi lần anh lãng tránh, mọi lần anh không dám cùng cô đối mặt, cô cảm thấy mọi chuyện không tự nhiên như vậy.

"Đi thôi, anh Quyền Hàn dẫn em đến một nơi khác."

Giản Nhụy Ái đi theo Quyền Hàn lên một lầu cao, cái chỗ này họ thường đến, đây là một tòa nhà cao tầng, có thể nhìn thấy cảnh đêm trước mặt, hơn nữa trên lầu cao còn có một nhà hàng lớn, thức ăn thơm ngào ngạt, cảnh đêm tráng lệ khiến cho tâm tình con người ta cũng tốt lên không ít.

Mỗi lần tâm tình Giản Nhụy Ái không được ổn, chỉ cần đi lên đây, cô sẽ cảm thấy khó khăn không còn là khó khăn nữa.

Cô đứng ở trước rào chắn, cúi người nhìn phố phường, nhìn ngọn đèn dầu tỏa rõ, cảnh đêm hiu hắc, buồn bực liền giảm đi, ngoài miệng hiện ra nụ cười rực rỡ.

"Cám ơn anh, cám ơn anh Quyền Hàn, anh vĩnh viễn là người hiểu em nhất." Giản Nhụy Ái hướng về phía Quyền Hàn nở một nụ cười.

Quyền Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hỏi "Còn nhớ khi còn bé, em đã nói những vì sao mang ánh sáng quá yếu ớt, nhưng lại chiếu rọi toàn bộ thế giới, em muốn trở thành sao, đem ánh sáng của mình chiếu rọi tâm linh mỗi người."

Anh xoay người, dùng đôi mắt thâm tình nhìn Giản Nhụy Ái: "Nhưng lúc ấy trong lòng của anh nói gì biết không? Anh nói anh muốn bảo vệ ánh sáng của em, anh hiểu mình không thể cứ nắm chặt tay người mình yêu, nên anh đã buông tay em để cho em đến với người mình yêu, đó chính là Đơn Triết Hạo, nhưng nay anh không muốn bỏ qua một lần nữa. Anh yêu em, Nhụy Ái, cầu xin em cho anh một cơ hội, anh không muốn chỉ là anh trai của em, anh muốn là người bạn đời bên cạnh em."

Sắc mặt Giản Nhụy Ái đầy vẻ khó tin, cô không nghĩ anh Quyền Hàn lại nói với cô như vậy, cô có chút luống cuống, cô rất rõ cảm giác của Quyền Hàn vào lúc này.

Cô chỉ có thể đần độn mà nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, tiến vào cảm xúc của anh, ánh mắt thâm tình như muốn đem những cảm xúc của anh hòa tan, lúc Quyền Hàn sắp hôn cô, cô quay đi chỗ khác.

"Thật xin lỗi, anh Quyền Hàn, em. . . . . ."

"Không cần nói, em hiểu rồi, anh đã biết đáp án của em rồi." Quyền Hàn nói trong cõi lòng tan nát, trên mặt ngăn một nụ cười, anh biết đáp án, cố gắng để tất cả hạ xuống, nhưng ít nhất vẫn phải cố gắng một lần, như thế có thất bại cũng không hối hận.

Cõi lòng Giản Nhụy Ái không muốn bất cứ ai tổn thương vì mình, nhưng cô lại cứ khiến cho họ tổn thương, cô không thể nào cứ đứng bên cạnh mà để mặc Quyền Hàn.

Thật lâu sau, Quyền Hàn đưa đôi mắt vô hồn nhìn cảnh đêm, còn cô thì cứ như đứa bé đã làm việc sai, ngoan ngoãn ngồi một bên, không dám nhúc nhích.

"Nhụy Ái, anh không có cách nào dẫn em về theo, em về một mình được không?"

"Ừ." Giản Nhụy Ái biết mình không tư cách đứng bên cạnh anh, không yên lòng nhìn Quyền Hàn đang bị thương, nên lên tiếng nói: "Anh Quyền Hàn, em đi trước, anh phải chú ý an toàn nhé."

Quyền Hàn nở nụ cười lành lạnh, nụ cười giống như tự châm chọc mình, nhưng có vẻ rất khổ sở, gương mặt anh tuấn mang theo vẻ đau đớn, cầm chai rượu bên cạnh, mãnh liệt rót nó vào bụng.

Không biết bao lâu, những chai rượu trống ngày càng nhiều, ý thức mơ hồ không rõ.

Trác Đan Tinh nhận được điện thoại của Giản Nhụy Ái, liền chạy như bay đến nơi đó, nhìn những chai rượu chất chồng của Quyền Hàn, dáng vẻ nhếch nhác của anh, đây là lần đầu tiên cô gặp dáng vẻ này, cô đoạt lấy bình rượu: "Anh Quyền Hàn, anh làm sao vậy, không nên uống nữa."

"Trả lại cho anh, em là ai mà trông mong chuyện của anh thế... anh muốn uống, uống cho đến chết mới thôi."

"Anh Quyền Hàn, anh đừng uống như thế nữa có được không, em đưa anh về." Trác Đan Tinh muốn dìu anh trở về, nhưng anh quá nặng, cô chỉ có một mình, làm sao mà đỡ nổi.

Một ông chủ đi qua, nói: "Tiểu thư, vị tiên sinh này uống say như vậy, tiệm chúng tôi có sẵn phòng cho khách, tôi sẽ dìu anh ta vào giúp cô."

Trác Đan Tinh nhìn sắc trời cũng không muộn, anh Quyền Hàn lại uống nhiều rượu như thế, đoạt lấy rượu của anh, hướng về phía ông chủ nói: "Cám ơn ông."

Hai người cố gắng dìu một chàng trai cao một mét tám vào trong phòng khách, sau đó Trác Đan Tinh vội vàng nói: "Cám ơn ông chủ."

Trác Đan Tinh nhìn người nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn, gò má đỏ ửng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."

Trong lòng cô không thoải mái, chỉ có thể than thở, muốn đem anh kéo lại chỉnh tề, đắp chăn, nhưng không ngờ lại bị Quyền Hàn trong mơ màng ôm lấy, để cô nằm trong lồng ngực anh.

Trác Đan Tinh cảm nhận được nhiệt độ trên người của Quyền Hàn, đỏ mặt muốn giãy giụa đứng dậy.

Quyền Hàn ôm chặt lấy cô, để cho cô không cách nào nhúc nhích, gương mặt của cô dính vào bộ ngực cường tráng của anh, cảm giác hơi thở nóng bỏng, sắp đem cô thiêu đốt.

"Anh Quyền Hàn, buông em ra." Trác Đan Tinh giùng giằng: "A!" Trợn to hai mắt, nhìn Quyền Hàn lật người đè lên thân thể cô, muốn đấm anh một cái, cô cảm nhận được trong tiếng hít thở và mùi rượu nồng đậm.

Mùi vị nồng nặc khiến Trác Đan Tinh cảm thấy buồn nôn, nhưng mùi rượu này cũng cho cô chút tư vị hạnh phúc.

Cô biết Quyền Hàn đang dùng lưỡi đặt lên môi cô một nụ hôn dạo đầu, đây là nụ hôn cô mong đợi nhất, coi như anh chỉ muốn thân thể của cô, Trác Đan Tinh cũng không thể trùng bước mà ngăn cản.

Ngón tay thon dài của Quyền Hàn vuốt ve gò má của Trác Đan Tinh, chạm thật nhẹ nhàng, yêu thương mà vuốt ve giống như che chở bảo vật quý giá.

Trác Đan Tinh bị Quyền Hàn vuốt ve, hoàn toàn quên chống đỡ rồi, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng.

Hô hấp Quyền Hàn trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy yêu thương, miệng nói một cách dồn dập: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."

Mấy câu nói đó kích thích Trác Đan Tinh, kéo cô từ trong u mê trở về với thực tại, cô liều mạng giùng giằng, coi như cô thích Quyền Hàn, cũng không muốn lần đầu tiên lại chỉ là vật thay thế một cô gái khác, làm như vậy đối với cô mà nói là sỉ nhục to lớn.

"Anh Quyền Hàn, anh tỉnh lại đi! Em không phải là Giản Nhụy Ái, anh buông em ra."

Quyền Hàn dưới sự thúc giục của cồn rượu, cô gái bên dưới lại mang theo hương thơm dịu dàng và thanh nhã, đã sớm tàn phá ý chí của anh, cả người bị anh gắt gao ôm lấy.

Đem môi áp sát vào trên môi Trác Đan Tinh, khiến cho cô cùng anh giao hòa.

Trác Đan Tinh giùng giằng, lại giãy giụa cố khống chế chất men rượu trong người Quyền Hàn, mắt thấy từng lớp quần áo của mình rơi xuống đất, cô sợ hãi, lại chẳng biết phải làm sao.

Quyền Hàn không nghĩ đến việc cô gái bên dưới là ai, chỉ biết nó có sức hấp dẫn như một cây anh túc, làm cho anh chẳng có cách nào mà kiềm chế, chỉ muốn vào cuộc ngay lập tức

Anh đặt một nụ hôn nóng rực lên trán cô, cánh mũi, môi của cô, cả cằm cũng có một nụ hôn. . . . . . Rồi bắt đầu đi xuống, không nhịn được gạt áo ngực của cô ra, nhìn thân thể xinh đẹp, bàn tay nóng bỏng lập tức đặt lên nhũ hoa đẩy đà của cô, cảm thụ sự mềm mại . . . . . .

Trời sanh tính Trác Đan Tinh là to gan, nhưng gặp phải chuyện nam nữ hoan ái, dù sao cũng là lần đầu, trong hốc mắt là sự bất mãn, khủng hoảng và luống cuống.

Cô không có biện pháp cự tuyệt những động tác của anh Quyền Hàn, nếu như là người khác cô đã sớm cho anh ta về Tây Thiên rồi.

Nhưng người đàn ông trên người cô hiện tại là người đàn ông mà cô yêu nhất, cô chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực mà phối hợp, coi như trong mắt của anh không phải là cô. . . . . .

Phố đêm phồn hoa, phòng khách hiện ra một mảnh kiều diễm…..