Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 255: Người phụ nữ mập mạp




Editor: Tiểu Tất Cửu

Cô đã tìm được cảng tránh gió của mình, cho nên cô muốn nói lời tạm biệt với Cụ Duệ Tường.

"Cảm ơn anh!" Cô xuất phát từ nội tâm mà cảm ơn Trọng Thiên Kỳ, đều là anh khiến cô cảm thấy ấm áp.

Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên Kỳ ra: "Chúng ta đi ăn mỳ ăn liền đi!"

Trọng Thiên Kỳ gật đầu một cái, nhìn bóng dáng Vương Thiến Như rời đi, anh mới kịp phản ứng lại, không nghĩ rằng hạnh phúc lại đến dễ dàng như vậy, anh vui mừng đến mức kêu lên: "Ya!"

Vương Thiến Như khó hiểu quay đầu nhìn Trọng Thiên Kỳ nghi ngờ: "Làm sao vậy?"

"Không. . . . . . Không có chuyện gì!" Trọng Thiên Kỳ xoay xoay đầu: "Nhanh đi nấu mỳ ăn liền."

"Vâng!" Vương Thiến Như vui vẻ đồng ý, dáng vẻ Trọng Thiên Kỳ rất đáng yêu, hoàn toàn là mẫu người cô thích.

Qua một thời gian ngắn.

"Nấu xong." Vương Thiến Như chia mỳ ăn liền mình đã nấu xong làm hai tô bưng ra, mỉm cười đặt chiến lợi phẩm lên trên bàn.

Cô là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã thích va chạm với bên ngoài, có thể tự làm được những món ăn đơn giản, nếu không sẽ chết đói.

Trọng Thiên Kỳ đưa tay đỡ lấy tô mỳ, không thể chờ đợi mà húp ngay.

"Này này. . . . . . Anh muốn phỏng chết à, cẩn thận một chút." Vương Thiến Như vội vàng ngăn lại, cả ngày nay cô không ăn cơm cũng chưa đến mức giống như quỷ chết đói đầu thai như anh.

"Đưa đũa cho anh!" Trọng Thiên Kỳ đoạt lấy chiếc đũa và muỗng canh, nếm thử sợi mì, quả thật không tệ.

Vương Thiến Như đứng nhìn Trọng Thiên Kỳ, cứ muốn nghe được lời nói khen ngợi từ trong miệng của anh, nhưng Trọng Thiên Kỳ chỉ cắm cúi ăn mà không có ý kiến gì

"Này." Cô đá đá bắp đùi Trọng Thiên Kỳ: "Quỷ chết đói nhà anh, đánh giá cho em, mỳ ăn ngon không?"

"Còn cần phải cố gắng thêm nữa." Trọng Thiên Kỳ miễn cưỡng đánh giá cho cô, nhưng mà chiếc đũa và miệng không hề dừng lại.

Cô đoạt lấy đũa mì trong tay của Trọng Thiên Kỳ, thật là người đàn ông kỳ quặc, muốn nghe được lời nói khen ngợi lại khó khăn như vậy, chính là cùng một dạng với Cụ Duệ Tường. Mất công làm đồ ăn cho anh ta ăn mà giọng điệu nói chuyện lại lạnh như băng như thế khiến cô rất khó chịu.

Trọng Thiên Kỳ đoạt lại đũa mỳ trên tay của cô: "Đừng náo loạn, em nấu mì ăn rất ngon, ăn ngon vô cùng."

"Thật không?" Bây giờ cô mới vui vẻ ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn mỳ. Không phải cô khoe khoang, kĩ xảo nấu mỳ ăn liền của cô đã thuộc hạng tốt nhất.

Trước kia, lúc cô thường chạy đến nhà Cụ Duệ Tường, cũng sẽ nấu mỳ ăn liền cho Cụ Duệ Tường ăn, khi đó chân của anh không được tốt.

Cô thường chạy đi chăm sóc anh, từ nhỏ ăn sung mặc sướng chưa từng chăm sóc người khác, nhưng mà vì tình yêu của mình, cô đã bỏ ra rất nhiều, nhưng tại sao mà không có thu hoạch. Kết quả đợi được là nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác vào trong ngực.

Tại sao? Cho dù cô chờ đợi như thế nào, cố gắng ra sao, Cụ Duệ Tường cũng vẫn không yêu mình.

Đột nhiên hốc mắt cay cay, lỗ mũi nghẹn lại rất khó chịu, dường như có chất lỏng muốn rơi xuống từ vành mắt.

Trọng Thiên Kỳ lấy quả trứng từ trong chén của cô: "Cái trứng này không tệ, cho anh ăn đi!"

"Cái gì? Anh trộm trứng người ta, mau trả trứng lại cho em!" Vương Thiến Như thật vất vả mới cứng rắn đẩy nước mắt trở lại, muốn gắp trứng, lại bị Trọng Thiên Kỳ cướp mất.

"Em nhường trứng cho anh ăn, dù sao em cũng mập như vậy, ăn quá nhiều thức ăn dinh dưỡng sẽ bị mập hơn." Trọng Thiên Kỳ muốn quyết tâm lấy thêm quả trứng không chịu buông ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cô khổ sở, cô âm thầm chịu đựng, thật ra thì anh đều biết.

Vương Thiến Như không phải là người dễ nhận thua, hơn nữa phụ nữ ghét nhất bị người khác nói cô ấy mập, thật sự là Trọng Thiên Kỳ giẫm lên ranh giới cuối cùng của cô: "Đáng chết, em mập chỗ nào, vóc người đẹp."

Đúng vậy, vóc người của cô xem như không tệ, con mắt của Trọng Thiên Kỳ mọc ở nơi nào?

"Chính là mập." Kẻ đầu sỏ Trọng Thiên Kỳ nhất định không chịu thả trứng ra.

"Đĩa bay!" Vương Thiến Như chỉ về phía cửa sổ, thừa dịp lúc Trọng Thiên Kỳ phân tâm, cắn quả trứng một cái, đắc ý nhìn Trọng Thiên Kỳ: "Em đã cắn qua, xem anh có dám ăn hay không."

Trọng Thiên Kỳ không cam chịu yếu thế đoạt lấy quả trứng đã bị cắn qua, cắn một ngụm lớn: "Anh cứ ăn cho em xem."

Hai người đối diện cười với nhau, sau khi ăn xong, bọn họ làm tổ trên ghế sa lon xem phim 3D.

Chỉ chốc lát, Vương Thiến Như đã ngủ thiếp đi.

Cô cũng không biết là tại sao? Xem phim lại muốn buồn ngủ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . …

Hôm sau.

Vương Thiến Như kiên quyết đi làm, cô phát hiện mình thích công việc này chứ không phải vì Cụ Duệ Tường mà đi làm, so với cả ngày không có việc gì, đi làm cũng là cách giải trí tốt.

Trọng Thiên Kỳ không thích Vương Thiến Như cứ đi làm ở tập đoàn Cụ thị, dù sao Vương Thiến Như thích Cụ Duệ Tường, hơn nữa anh rất sợ, ngày hôm qua đồng ý ở cùng với mình, chỉ là cảm xúc nhất thời của cô.

"Em có thể không cần đi làm ở công ty của Cụ Duệ Tường, nếu như em muốn đi làm, có thể đến công ty của anh, anh cung cấp tiền lương tốt hơn gấp mấy lần so với Cụ Duệ Tường."

"Được!" Vương Thiến Như đồng ý : "Nhưng mà làm người phải có trước có sau, em làm xong tháng này, liền từ chức."

Cô cũng không thích làm việc không có đầu không có cuối. Rõ ràng đã đáp ứng Trọng Thiên Kỳ, cô không thể tiếp xúc quá nhiều với Cụ Duệ Tường, nếu không thật rất có lỗi với Trọng Thiên Kỳ.

Trọng Thiên Kỳ không ngờ Vương Thiến Như sẽ đáp ứng nhanh như vậy, vui mừng ôm Vương Thiến Như vào trong ngực.

Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, trong lòng cô vẫn không có thói quen thân mật với Trọng Thiên Kỳ như vậy, nhìn thấy ánh mắt của Trọng Thiên Kỳ thoáng hụt hẫng, cô vội giải thích: "Em sắp trễ rồi, em đi làm trước."

"Thiến Như, tối ngày hôm qua cha mẹ anh biết em và anh ở chung một chỗ, bảo em đến nhà anh làm khách." Trọng Thiên Kỳ cẩn thận đề nghị, dù sao anh và Vương Thiến Như mới vừa ở cùng nhau, gặp cha mẹ như thế là quá sớm.

Nhưng cha mẹ anh nhấn mạnh cơm phải ăn lúc còn nóng thì tương đối dễ ăn, anh cũng phải hành động sớm một chút để nắm Vương Thiến Như trong tay thì sẽ an toàn hơn.

Vương Thiến Như đỏ mặt khó xử, dù sao chuyện gặp gia đình Trọng Thiên Kỳ không thể quá qua loa: "Chuyện đó. . . . . . Có thể để cho em suy nghĩ một chút không?"

"Không sao, nếu em cảm thấy quá nhanh, tối nay chúng ta sẽ bàn bạc sau đi! Em nhanh đi làm đi, tan tầm anh đến đón em." Trọng Thiên Kỳ nhẹ nhàng hôn lên trán một cái.

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Trọng Thiên Kỳ mỉm cười nhìn theo bóng dáng của Vương Thiến Như, có thể ở chung một chỗ với người mình thích, tâm tình thật sự rất thoải mái, còn làm cho người ta hưng phấn hơn cả trúng số độc đắc.

Vương Thiến Như nhìn bốn chữ tập đoàn Cụ thị, không khỏi thở dài, hít một hơi thật sâu để cho bản thân mình hăng hái hơn, cô là ai chứ? Bản thân là người phụ nữ siêu kiên cường, nhất định có thể đối mặt.

Khiết Đan Đan vừa nhìn thấy Vương Thiến Như vào cửa, vội vàng kéo tay của cô: "Vì sao giờ em mới đến hả? Nhìn cái đồ hồ ly tinh đó một chút, lại đến phòng làm việc của Tổng giám đốc rồi, cô ta thật sự xem tập đoàn Cụ thị là cái chợ rồi."

"Được rồi, chị Đan Đan không cần nói Lý Thấm như vậy, cô ấy đã từng cứu mạng em." Vương Thiến Như không ngờ Lý Thấm đã đến phòng làm việc sớm như vậy.

Tình cảm của Lý Thấm và Cụ Duệ Tường phát triển quá nhanh, có chút mất mát nhè nhẹ trong lòng nhưng cô vội che giấu bằng nụ cười.

Khiết Đan Đan nhìn vẻ mặt của Vương Thiến Như, càng lúc càng có cái gì đó không đúng: "Này, các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Thiến Như đành kể cho Khiết Đan Đan nghe chuyện xảy ra giữa họ, rốt cuộc Khiết Đan Đan cũng hiểu nhưng mà cô không cảm thấy Lý Thấm kia lại tốt bụng như vậy. Trong lúc Khiết Đan Đan còn buồn bực, đã nhìn thấy Vương Thiến Như đi vào phòng làm việc.