Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 252: Tác dụng của thuốc




"Các người làm gì vậy? Mau thả Vương Thiến Như ra, tôi đã gọi cảnh sát rồi." Lý Thấm đẩy cánh cửa chính cũ kỹ ra.

Thật ra cô ta đã tới đây từ sớm, nhưng không vào ngay mà chờ đến lúc Cụ Duệ Tường chạy đến, sẽ thấy giây phút mình làm anh hùng.

Người đàn ông xoay người nhìn thấy một cô gái đẹp nữa, không khỏi vui vẻ đi tới, "Không ngờ lại là một cô gái xinh xắn như vậy."

"Các người muốn làm gì? Tôi không cho phép mấy người làm tổn thương đến Vương Thiến Như." Lý Thấm nắm chặt tay thành quyền, sợ hãi lui về phía sau.

Vương Thiến Như kinh ngạc khi thấy Lý Thấm xuất hiện nhưng cô vẫn không muốn chỉ vì mình mà làm cho người khác bị thương. Cho dù là người có quan hệ với Cụ Duệ Tường!

Cô kêu lên: "Cô mau chạy nhanh đi, không cần lo cho tôi.”

Lý Thấm yếu đuối nhu nhược, bị người đàn ông bắt được, kéo vào trong.

"A!" Lý Thấm bị người đàn ông ném xuống mặt đất, thân thể đụng phải sàn nhà, đau đớn la lên.

Vương Thiến Như lo lắng nhìn Lý Thấm, gào to với tên đàn ông bỉ ổi: "Các người không được làm tổn thương cô ấy!"

"Bản thân mình còn lo chưa xong, lại đi quan tâm người khác. Tự nhiên có được hai cô gái xinh đẹp, anh em sắp được vận động rồi."

"Các người không nên làm tổn thương cô ấy. Cô ấy là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cụ thị. Cô ấy mất một sợi lông nào thì nhất định các người sẽ chết rất khó coi.” Vương Thiến Như cắn răng nghiến lợi nói.

Người đàn ông sợ hãi, quay đầu nhìn Vương Thiến Như, "Cô cho rằng tôi sẽ tin chuyện hoang đường của các cô sao?"

"Tôi không có nói láo! Mấy người thử động vào cô ấy xem, nhất định Tổng giám đốc tập đoàn Cụ thị sẽ không bỏ qua cho các người.” Vương Thiến Như cắn răng nghiến lợi nói.

"Cô gái đáng chết!" Bàn tay của người đàn ông kiềm ở cổ của Vương Thiến Như.

Người đàn ông khác khuyên nhủ: "Này, mày không cần làm lớn chuyện."

Sắc mặt Lý Thấm tái nhợt nhào về phía người đàn ông kia, cắn mạnh bàn tay của anh ta, dùng hết hơi sức mình cắn chặt không buông. Thoáng chốc, máu tươi tràn ra khóe miệng.

Người đàn ông bị đau, hất mạnh Lý Thấm ra, túm lấy cổ áo của Lý Thấm kéo cô ta lên tát lên mặt cô một cái, "Đồ thối tha, đúng là không muốn sống rồi."

"Khốn kiếp, mày buông cô ấy ra, có giỏi thì nhắm vào chị đây!” thấy Lý Thấm bị đánh, Vương Thiến Như áy náy, tình nguyện để bản thân bị đánh.

Như vậy cô sẽ không thiếu nợ Lý Thấm!

Người đàn ông khác kéo người đàn ông đang nổi điên ra, "Này, mày bình tĩnh một chút, cẩn thận chết người bây giờ."

Vương Thiến Như đau lòng nhìn Lý Thấm, "Cô không sao chứ!"

Lý Thấm nhìn Vương Thiến Như, "Tôi không sao, cô không cần sợ, anh Duệ Tường sắp đến cứu chúng ta rồi."

"Cám ơn cô!" Vương Thiến Như không ngờ Lý Thấm bị thương mà còn quan tâm đến mình, "Chúng ta vốn không quen biết, cô lại liều mình cứu tôi, thật sự cảm ơn cô.”

"Tôi tên là Lý Thấm, là Cụ Duệ Tường. . . . . ."

Còn chưa nói xong, Cụ Duệ Tường và Trọng Thiên Kỳ đã xuất hiện. Trên mặt Lý Thấm thoáng qua nụ cười hài lòng, nhưng lại xoay người nhìn Cụ Duệ Tường ra vẻ hoảng sợ: "Anh Duệ Tường, mau cứu chúng em."

Người đàn ông thô bỉ nhìn thấy Cụ Duệ Tường và Trọng Thiên Kỳ xuất hiện, "Các người là ai?"

Cụ Duệ Tường thấy Vương Thiến Như bị thương, hai mắt nổi lên tia máu đáng sợ. Không cho người đàn ông kia cơ hội mở miệng, anh đấm một cú lên người gã đàn ông kia.

Trọng Thiên Kỳ thừa dịp rối loạn, cởi dây trói Vương Thiến Như ra. Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Vương Thiến Như, nhìn Cụ Duệ Tường quát: "Đừng đánh nữa mau đưa cô ấy đến bệnh viện."

Cụ Duệ Tường lạnh lùng ra lệnh cho người phía sau: "Mang bọn họ về xử lý cho tôi.”

"Dạ!" Người phía sau anh kêu lên một tiếng.

Càng lúc Vương Thiến Như càng cảm giác toàn thân nóng ran khó chịu, giống như bị quẳng vào lò than, thân thể không còn cảm giác. Bụng dưới ngứa ngáy vô cùng, làm cho ý thức của cô từ từ trở nên mơ hồ.

Trọng Thiên Kỳ cảm thấy cả người Vương Thiến Như nóng rực, sắc mặt hình như có gì đó không đúng, sợ hãi kêu: "Vương Thiến Như, em làm sao vậy?"

Cụ Duệ Tường vội đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, bế ngang Vương Thiến Như chạy ra ngoài. Trong đầu chỉ nghĩ tới Vương Thiến Như, anh tuyệt đối không thể để Vương Thiến Như xảy ra chuyện gì.

"Anh Duệ Tường!" Lý Thấm gọi Cụ Duệ Tường. Từ đầu đến cuối, Cụ Duệ Tường không hề nhìn cô mà chỉ chăm chú lo lắng cho tình trạng của Vương Thiến Như.

Hai tay cô nắm thật chặt, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Nóng quá. . . . . ." Vương Thiến Như mơ màng, càng lúc càng không có ý thức, tay lại bắt đầu kéo quần áo của mình xuống.

Cô cũng không biết tại sao mình lại nóng như vậy, có cái gì đó đang thiêu đốt mình. Những người đàn ông kia cho mình uống bao nhiêu viên thuốc mà tác dụng lại lớn như vậy!

Cụ Duệ Tường đang lái xe nhìn thấy Vương Thiến Như muốn cởi bỏ quần áo trên người. Anh dừng xe ở ven đường, muốn ngăn không cho cô cởi quần áo nữa.

Tay anh bị Vương Thiến Như kéo về phía trước ngực, ‘xoạt’, Cụ Duệ Tường khiếp sợ, nhưng mà ngực của cô thật sự rất mềm!

Vương Thiến Như giống như bắt được khối băng, khí nóng trong lòng tan đi một chút. Thế nhưng chỉ một chút mát mẻ thì không thể nào giải quyết được khí nóng đang bừng bừng trong lòng của cô. Vương Thiến Như kéo bàn tay kia xuống bụng dưới của mình. Tự mình ma sát thân dưới để giảm bớt sự ngứa ngáy. Mà lúc này, Vương Thiến Như đã không còn ý thức cũng không biết mình đang làm gì?

Cụ Duệ Tường vội vàng rút tay mình ra, Vương Thiến Như này đang muốn làm gì? Cô không biết nam nữ thụ thụ bất thân hay sao? Trong một khắc kia, tim của anh đập nhanh hơn, thân dưới cũng bị trói chặt khó chịu.

Không ngờ Vương Thiến Như lại chủ động dâng mình, dẫn tới dục vọng bị đè nén bấy lâu nay của anh bị bộc phát.

Anh cũng biết Vương Thiến Như bị người ta bỏ thuốc, trong miệng nguyền rủa: "Đáng chết!"

Trong đầu hiện lên nơi bí mật mềm mại nào đó, khí huyết lập tức xông lên, cả người nóng rực, quay qua hạ cửa sổ xuống, để mình bình tĩnh một chút.

Anh đưa bình nước cho cô, "Uống chút nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Vương Thiến Như mơ màng cầm lấy bình nước uống ừng ực. Ngọn lửa trong lòng giống như càng lúc càng cháy mạnh, mặc kệ mình uống bao nhiêu nước, cũng không thể dập tắt ngọn lửa này. Hình như chúng muốn đốt cháy cô.

Móng tay cô đâm vào trong thịt, đau đớn có thể khiến cho ý thức của cô trở về.

Da thịt bị đâm đến xưng đỏ lên kinh khủng, Cụ Duệ Tường kéo tay của cô ra, nhìn những vết thương kia, "Em điên rồi!"

Anh không ngờ Vương Thiến Như sẽ chọn cách như vậy.

"Tổng giám đốc, tôi nóng quá, thật khó chịu, mau cứu tôi nhanh lên." Ý thức của Vương Thiến Như trở về một chút, ánh mắt sợ hãi nhìn Cụ Duệ Tường cầu cứu.

Hiện tại chỉ có anh ấy mới có thể giúp mình.

"Em không nên cử động, tôi lập tức dẫn em trở về." Cụ Duệ Tường lái xe thật nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, chỉ sợ Vương Thiến Như lại tự hành hạ mình.

Vừa về tới nhà mình, Vương Thiến Như không hề chờ Cụ Duệ Tường, chạy như bay lên lầu. ‘Rầm’, đẩy tung cửa phòng tắm nhà mình, cô nhảy ngay vào bồn tắm.

Nước lạnh có thể xoa dịu khí nóng trên người của cô.

Nước lạnh lẽo kích thích các tế bào của cô, khiến cho ý thức của cô khôi phục một chút. Nhưng mà thân thể cô vẫn nóng ran, vô cùng mãnh liệt.

"Em đang làm gì ở đây?" Cụ Duệ Tường đuổi theo, nhìn thấy cô nằm trong nước lạnh.

"Tổng giám đốc, tôi không sao, anh không cần phải để ý đến." Vương Thiến Như yếu ớt nói.

Cụ Duệ Tường nhìn sắc mặt đỏ bừng giống như muốn tuôn máu ra, vậy mà vẫn nói không có chuyện gì, khiến anh tức giận.

Vương Thiến Như tức giận thở hổn hển ngồi trong bồn tắm, trên người lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, cô vừa luống cuống vừa sợ hãi, không ngờ dược tính lại có thể kinh khủng đến như thế, khiến cho cô không có biện pháp nào hết.

Ôm chặt lấy cơ thể, giấu cả khuôn mặt vào trong đầu gối, khóc thút thít.

Cụ Duệ Tường thở dài một tiếng đi đến, từ từ cởi quần áo của mình xuống.