Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 250: Dùng thân thể đổi lấy quần áo




Cô cười một tiếng, cũng biết Cụ Duệ Tường sẽ nói như vậy, không coi giấc mộng trở thành công chúa của mình vào đâu cả. Nhưng anh lại mà thành tâm thành ý giúp cô đạt được mơ ước như vậy, đã có thể chứng minh trong lòng Cụ Duệ Tường có cô. Cho nên mặc kệ như thế nào, cô sẽ không buông tha Cụ Duệ Tường.

Nhất định không thể để cho bậc thang đi đến thế giới có tiền biến mất. Có chết cô cũng phải nắm thật chặt.

"Ừm! Nhưng mà vẫn phải cám ơn anh."

"Đau lòng khổ sở cũng thế thôi! Không nghĩ tới cô dùng trăm phương nghìn kế muốn có được tổng giám đốc, nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Hiện tại tổng giám đốc đã có người trong lòng, còn để ý đến người phụ nữ keo kiệt như cô sao?" Giọng nói chanh chua của Ngải Lợi truyền tới.

Không cần quay đầu lại, Vương Thiến Như cũng biết người nói là Ngải Lợi. Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ ngang ngược kiêu ngạo kia, cô cũng không phải người phụ nữ yếu đuối, tất nhiên sẽ không bị Ngải Lợi đàn áp.

Cô mỉm cười lạnh, một người đã không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, "Trọng Thiên Kỳ, anh có ngửi được mùi gì không?"

Trọng Thiên Kỳ bị điểm danh, hơi kinh ngạc, rồi nghi hoặc hỏi: "Mùi gì vậy?”

"Là mùi khai, chậc chậc... Thật sự là mùi hương của trời đất." Vương Thiến Như liếc nhìn Ngải Lợi một cách chán ghét.

Ánh mắt đó lập tức kích thích sự phẫn nộ của Ngải Lợi. Cô ta chỉ vào Vương Thiến Như, "Cô... Cô nói người nào có mùi khai? Cô đúng là người phụ nữ đê tiện."

"Tôi đâu có nói cô, cô tức giận làm gì? Chỉ có điều, nếu cô thích tự nhận là mình thì tôi cũng không biết phải làm sao." Vương Thiến Như đang khó chịu trong lòng, lại có một người phụ nữ ngu ngốc xuất hiện gây sự với cô, vậy cô cũng không cần khách khí nữa.

Trọng Thiên Kỳ không ngờ cuộc chiến giữa phụ nữ với nhau cũng rất kịch liệt. Đột nhiên anh lại thấy sùng bái Cụ Duệ Tường, vì anh ta đã khiến phụ nữ tranh giành làm tình nhân của anh ta.

Ngải Lợi hít sâu vào một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, "Hừ, xem ra trước kia ở văn phòng đều là giả tạo. Không nghĩ tới một người phụ nữ như cô lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Tôi thật đã coi thường cô. Song, cô cũng không cần nhớ thương tổng giám đốc nữa, anh ta sẽ không là của cô. Chỉ nhìn cách ăn mặc nghèo nàn của cô thì đã biết không ai thích cô rồi."

Vương Thiến Như cúi đầu, nhìn bộ váy trên người mình. Đêm nay đã bị đùa cợt hai lần, mà đều là phụ nữ đùa cợt. Tuy rằng cô cũng không để tiền bạc ở trong mắt, nhưng hết lần này đến lần khác bị người ta nhục nhã, trong lòng cô rất tức giận.

Cô đáp lại: "Ngải Lợi, nói vậy là cô không theo kịp thời thượng, không theo kịp hàng hiệu rồi. Nếu đã xem qua tạp chí mới nhất của Mỹ, toàn bộ trong đó đều là quần áo của nhà thiết kế danh tiếng thế giới, còn là sản phẩm được sản xuất có giới hạn! Cô không cảm thấy bộ quần áo trên người tôi và bộ quần áo của nhà thiết kế danh tiếng rất giống nhau sao?"

Vừa nghe xong những lời nói này, Ngải Lợi không khỏi nhìn lại một lần nữa. Thật đúng là có vài phần tương tự. Bất chợt, cô ta bừng tỉnh, chỉ là một nhân viên nho nhỏ của tập đoàn, làm sao cô ta lại có một bộ quần áo cao cấp như vậy?

Nhất định là do người phụ nữ chết tiệt kia quấn lấy tổng giám đốc, nài ép tổng giám đốc mua quần áo cho cô ta. Thật sự là người phụ nữ không biết xấu hổ! Hừ, cô luôn xem thường những phụ nữ như vậy, "Quấn quít làm phiền bên cạnh tổng giám đốc, để cho tổng giám đốc mua quần áo cho cô, dùng thân thể mình đổi lấy quần áo thì có cái gì mà đắc ý?"

Vương Thiến Như nhìn Ngải Lợi một cách hung dữ. Nghe cô ta nói chuyện mà cô thật sự muốn giết người.Cô hít vào một hơi thật sâu, không muốn nói nhiều với cô ta nữa.

Cô xoay người muốn bỏ đi.

"Sao thế? Nói thua thì muốn chạy? Cô cũng chỉ có chút năng lực đó thôi à, trước mặt tổng giám đốc thì lại giả đò yếu ớt, lấy lòng tổng giám đốc sao?"

Trọng Thiên Kỳ ôm Vương Thiến Như, nhìn Ngải Lợi, cười lạnh nói: "Con mắt nào của cô thấy Thiến Như của tôi đi lấy lòng Cụ Duệ Tường? Thiến Như của tôi không phải là người bắt cá hai tay, đúng không?"

Vương Thiến Như hoàn toàn không hiểu Trọng Thiên Kỳ muốn nói cái gì, vội vàng đẩy tay Trọng Thiên Kỳ ra, "Anh đang nói cái gì vậy? Ngậm miệng lại mau!"

"Bà xã, đang sợ đồng nghiệp cười em sao? Không cần phải thẹn thùng, chúng ta đã yêu nhau lâu như thế rồi."

Ngải Lợi bừng tỉnh hiểu ra, ngón trỏ chỉ chỉ nói: "A...! Hóa ra cô đã có bạn trai, mà vẫn sống chết bám lấy tổng giám đốc không rời. Người phụ nữ này thật sự là kinh khủng!"

"Im miệng!" Vẻ mặt Trọng Thiên Kỳ lạnh lùng. Anh nhịn không nổi Ngải Lợi nữa, mới quát lên. Những lời nói chanh chua này khiến trong lòng anh rất khó chịu, "Thiến Như là bạn gái tôi, có gì không phải cũng không tới phiên cô nhiều lời. Nếu cô còn muốn được ở lại công ty tiếp tục làm việc, tốt nhất nên lập tức biến khỏi tầm nhìn của tôi."

Ngải Lợi tức giận nhìn hai người bọn họ. Dù tâm tình không thoải mái, nhưng dù sao cô cũng không đắc tội nổi với Trọng Thiên Kỳ, chỉ có thể tức giận mà bỏ đi.

Vương Thiến Như đẩy Trọng Thiên Kỳ ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, không kiên nhẫn nói: "Anh đã làm gì vậy?"

"Em không thấy sao? Là anh muốn cứu em!" Trọng Thiên Kỳ không hiểu sao Vương Thiến Như lại hét lên với mình, rõ ràng chính anh đã giúp cô.

"Tôi không muốn nói chuyện với anh. Anh cũng không cần ở đây gây thêm phiền phức. Hiện tại đầu óc của tôi đang rối loạn." Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ, không khỏi thở dài, không muốn nhìn đến anh nữa.

Đột nhiên, có một ánh mắt nghiêm nghị dán chặt trên người cô. Theo bản năng, cô quay đầu lại thì thấy Cụ Duệ Tường và Lý Thấm đang đứng sau lưng mình.

"Hình như quan hệ của các người rất tốt?" Cụ Duệ Tường vừa nói xong thì lập tức hối hận. Những lời này nghe qua có phần chua chát, giống như nói cho bọn họ biết, anh không thích bọn họ cùng ở một chỗ.

Cũng có nghĩa rằng, anh đang để ý đến Vương Thiến Như!

Trọng Thiên Kỳ vẫn ôm chặt Vương Thiến Như, nhìn chằm chằm đánh giá Cụ Duệ Tường. Khí chất của người đàn ông này quả thật bất phàm, đúng là mẫu người lý tưởng trong lòng của phụ nữ, "Anh không phát hiện những lời nói này của anh rất kỳ quái sao? Biết rõ Vương Thiến Như thích anh, thì tại sao lại dẫn người phụ nữ khác tới bữa tiệc? Anh muốn làm gì?"

Bị điểm trúng tên, Lý Thấm lập tức trừng mắt nhìn bọn họ.

"Những việc tôi làm, không cần giải thích với người khác." Cụ Duệ Tường không thích Vương Thiến Như núp ở bên cạnh người khác nên mới nói câu này.

"Hừ, người khác? Vương Thiến Như vì anh mà chấp nhận làm công việc bận rộn như vậy, chẳng lẽ chỉ đáng nhận được hai chữ 'người khác' như vậy thôi sao? Nói cho cùng, anh xem Vương Thiến Như là ai hả?" Trọng Thiên Kỳ lớn tiếng với Cụ Duệ Tường, anh thật không nghĩ tới Cụ Duệ Tường lại có thái độ ngạo mạn như vậy.

Vương Thiến Như chịu không nổi quát: "Không cần nói nữa, Duệ Tường... chính Tổng giám đốc đã nói với tôi, anh ta không thích tôi, là bản thân tôi tự quấn lấy anh ấy không rời mà thôi, anh không nên trách tổng giám đốc."

Trọng Thiên Kỳ ngạc nhiên sửng sờ nhìn Vương Thiến Như, cô gái ngốc này bị uất ức như vậy rồi vẫn còn ngoan cố, suy nghĩ dùm Cụ Duệ Tường, "Vương Thiến Như!"

"Thật ra thì tôi…" Lý Thấm nhìn bọn họ nháo lên như thế, cũng biết Vương Thiến Như thích Cụ Duệ Tường, mà Cụ Duệ Tường cũng có ý tứ với Vương Thiến Như, nếu không thì cả đêm sẽ không hướng ánh mắt nhìn Vương Thiến Như. Nhưng tại sao Cụ Duệ Tường lại không chịu thừa nhận?

Chỉ có thể là nói rằng Cụ Duệ Tường vẫn chưa hiểu rõ trái tim của mình.

"Chúng tôi là tình nhân!" Cụ Duệ Tường không ngần ngại kéo tay Lý Thấm. Cô gái nhỏ kia hiểu lầm thì hiểu lầm đi! Vốn là anh muốn Vương Thiến Như hết hy vọng, nếu để cho cô hiểu lầm thì có khả năng sẽ hết hy vọng.

Như vậy thì tốt rồi.

Lý Thấm kinh ngạc nhìn Cụ Duệ Tường, nhìn mười ngón tay anh nắm chặt tay mình, cảm giác hạnh phúc đến nổi không nói nên lời. Mặt cô hơi ửng hồng.

Giống như có một nhát dao hung hãn đâm lên người Vương Thiến Như, cô nghe thấy âm thanh vỡ nát trong lòng mình, vang dội như vậy, đau đớn như vậy, cô mở to mắt, nước mắt bắt đầu sắp rơi xuống lập tức bị đè ép trở về.

"Em không tin, hôm nay anh còn chuẩn bị bữa sáng cho em, không thể nào thay đổi nhanh như vậy, chắc chắn không thể!” Cô thấp giọng nói lẩm bẩm.