Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 246: Tự làm bữa sáng




Editor: Tiểu Huyền

Beta: tieu_hao

Vương Thiến Như cười vui vẻ mà trên mặt toàn nước mắt nước mũi, đuổi theo đánh Trọng Thiên kỳ một cú rõ hiểm. "Trọng Thiên Kỳ, em sẽ đánh cho mồm anh sưng lên thì thôi, anh dám vô lễ với em hả."

Anh chạy thì tôi đuổi theo, thật sự cô rất cảm ơn Trọng Thiên Kỳ, sự tồn tại của anh đã mang lại cho cô nhiều niềm vui hơn.

Trọng Thiên Kỳ hối hận vì đã đùa với cô, Vương Thiến Như hoàn toàn không phải phụ nữ, ốm đến thế mà còn đuổi theo anh lâu như vậy thì quả thật không phải người.

Anh thở hổn hển chịu thua: "Anh không chơi, không chơi nữa."

Vương Thiến Như lau nước mắt, cô cũng chẳng tốt hơn, thở hổn ha hổn hển, có điều là chạy mấy bước đã thật sự thoải mái hơn, không còn đau đầu nhiều nữa.

"Đàn ông mà vô dụng thế, mới chạy có vài bước đã thở gấp như vậy, nếu là..." Cô đứng sững ra.

Trọng Thiên Kỳ dừng lại nhìn cô, anh biết rõ trong đầu cô gái này lại nhớ đến Cụ Duệ Tường, ba từ đó như bùa chú đã ăn sâu vào đầu cô.

"Nhìn cái gì? Thể lực của anh quá kém, về luyện tập thêm đi."

Cô trở lại làm người phụ nữ không tim không phổi, đúng vậy, cô gái khóc lóc sướt mướt mới vừa rồi, hoàn toàn không phải mình, lại còn không có bánh mì tình yêu [1] để săn sóc nữa.

[1] bánh mỳ tình yêu: tên đầy đủ bánh mỳ tình yêu của tôi hay ổ bánh mì bạc tỷ của tôi hay Love Or Bread - là một bộ phim Đài Loan.

Trọng Thiên Kỳ cảm thấy tôn nghiêm của đàn ông bị Vương Thiến Như dẫm bẹp không còn chút giá trị làm anh xấu hổ vạn phần, bất mãn hét lên: "Có người phụ nữ nào giống em không hả?, Phụ nữ gì mà như đàn ông, đàn ông có gì em cũng có, chẳng trách không ai thèm."

"Anh nói cái gì?" Vương Thiến Như nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lên với Trọng Thiên Kỳ, giơ tay đánh đòn phủ đầu khiến Trọng Thiên Kỳ ngã lăn quay ra đất.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ sợ cô bị người xấu bắt cóc nên đã mời thầy giáo dạy võ đặc biệt đến dạy cô kỹ năng phòng thân, đánh nhau với cô chỉ như ăn một bữa sáng.

Trọng Thiên Kỳ không thể tin nổi, anh cao to khoảng 1m8 lại dễ dàng bị một cô gái thấp hơn mình đánh gục, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi anh để đâu được nữa?

Mặt anh tức giận đỏ bừng, cần phải đánh giá lại xem anh coi trọng cô ở điểm nào.

Vương Thiến Như không muốn bỏ qua, nhân lúc tâm trạng đang không tốt lại có ngay cái bao cát để trút giận, mặc cho mình đánh đấm, cô ngồi trên người Trọng Thiên Kỳ bẻ quặt hai chân của anh.

"A!" Trọng Thiên kỳ không ngờ Vương Thiến dùng chiêu này, anh gào lên: "Cô gái điên, em mau bỏ ra."

"Ai bảo anh nói em là mụ đàn ông, em sẽ trở thành mụ đàn ông chính hiệu cho anh coi, nếu không sẽ không xứng với sự đánh giá của anh dành cho em."

Cô không muốn bỏ qua cho Trọng Thiên Kỳ chút nào, dù sao có cái bao tốt như thế để xả giận thì tìm ở đâu được chứ?

Có lẽ vui đùa quá hứng khởi, cộng với việc đang bị sốt nên chỉ một lát cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi ngủ say.

Trọng Thiên Kỳ nhẹ nhàng ôm Vương Thiến Như về phòng ngủ rồi đặt cô lên giường, cô rất nhẹ nhưng bao giờ cũng tràn đầy năng lượng, thật không biết cô ấy lấy chúng ở đâu ra?

Đôi mắt anh đang ngắm nhìn hai má trắng nõn thì bỗng điện thoại di động rung.

Anh nhận điện thoại, nhíu chặt mày, trong nhà xảy ra chuyện, nhất định phải về một chuyến, tuy anh rất không muốn về, nhưng dưới sự ép buộc của ông cụ trong nhà nên đành phải về trước.

Vương Thiến Như không biết mình đã ngủ mất bao lâu, không còn thấy đau đầu nữa, cô hé mắt nhìn xung quanh mới nhận ra đây là nhà mình.

Mùi thơm tỏa ra từ đâu đó, chẳng lẽ Trọng Thiên Kỳ chưa về, cô nhảy dựng lên, không nghĩ nhiều, ngồi dậy đi dép vào rồi chạy bèm bẹp ra ngoài.

Trọng Thiên Kỳ trời sinh tính thiếu gia mà lại có thể xuống bếp, nếu thật vậy thì đúng là đáng quý.

"Trọng..." Vương Thiến Như mở to mắt nhìn người trong bếp, dáng người cao lớn đang luống cuống nấu cơm.

Nằm mơ sao?

Cô không tin véo vào má mình. "A!" đau, vậy tức là không phải đang nằm mơ.

Cụ Duệ Tường, không phải anh tức giận bỏ đi rồi ư, sao có thể xuất hiện trong phòng bếp nhà mình, hơn nữa còn bận bịu làm cơm cho mình nữa chứ.

Đây là chuyện mà mình không dám hi vọng.

Ánh mắt lạnh lùng của Cụ Duệ Tường lướt qua Vương Thiến Như đang ngẩn tò te: "Còn không nhanh chóng rửa mặt để chuẩn bị ăn sáng, tí nữa mà có đi làm muộn thì đừng có trách ông chủ này không để ý đến tình cảm."

Sáng sớm anh đã nhìn thấy Trọng Thiên Kỳ ở dưới nhà mình, anh ta từ bỏ tình yêu dành cho Vương Thiến Như để đến giải thích chuyện ngày hôm qua với anh.

Anh không ngờ Vương Thiến Như vì mình mà sinh bệnh, trong lòng áy náy khôn nguôi, không ngăn cản được trái tim mình nên mới sang đây nấu cơm, coi như trả lại áy náy của mình với cô.

Vương Thiến Như còn chưa tỉnh hẳn, đóng cửa nhà vệ sinh, trái tim đập loạn liên hồi. Cô không đoán được suy nghĩ của Cụ Duệ Tường, rõ ràng hôm qua anh vô cùng tức giận, chắc hẳn không dễ dàng nói chuyện với mình, nhưng anh lại làm bữa sáng cho mình.

Không phải anh có vấn đề thì tức là cô hoa mắt.

Khi ngẩng đầu nhìn mình trong gương cô thật lòng muốn chết đi cho xong, mái tóc rối tung, mắt còn rỉ mắt, miệng dính nước miếng, trông cực kỳ lôi thôi.

Có phải lúc nãy Cụ Duệ Tường đã nhìn thấy, hu hu...

Cô động viên bản thân, hít sâu một cái bổ sung năng lượng rồi ra ngoài. Cụ Duệ Tường đã chuẩn bị xong bữa sáng, người đang ốm thì nên ăn những món thanh đạm, cháo trắng với dưa cải, bữa sáng tuy rất đơn giản nhưng rất phong phú, ít nhất trong lòng Vương Thiến Như nghĩ vậy.

Dù sao cũng là do người quan trọng nhất trong lòng chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Mặt anh không lộ ra chút biểm cảm nào, ra lệnh: "Mau ăn đi."

Vương Thiến Như dùng ánh mặt ngờ vực nhìn Cụ Duệ Tường, cô muốn sờ trán Cụ Duệ Tường xem rốt cuộc là cô sốt hay anh sốt. Cô sợ Cụ Duệ Tường tức giận nên đành ngoan ngoãn nghe lời vùi đầu ăn cháo.

"Anh xin lỗi!" Cụ Duệ Tường nhìn Vương Thiến Như, ngoan ngoãn thừa nhận lỗi lầm của mình, hôm qua anh chưa phân rõ phải trái trắng đen đã quát loạn cả lên, còn hại cô ốm nữa.

"Khụ khụ..." Vương Thiến Như không chú ý liền ho khan, không ngờ rằng Cụ Duệ Tường sẽ giải thích nên cô càng sặc hơn.

Anh khẽ nhíu mày, lời giải thích của anh lại làm cô bị sặc như vậy, Cụ Duệ Tường giúp cô vỗ lưng, lấy cốc rót nước. Một hơi uống hết, cô đã thoải mải hơn một chút.

Cụ Duệ Tường không phải đang giải thích với cô, mà là đang dùng hình phạt tra tấn cô!

Cô cười ân hận: "Em xin lỗi, em thật không ngờ anh sẽ giải thích đấy." Vương Thiến Như nhìn lén Cụ Duệ Tường, thấy trên mặt anh không chút cảm xúc mới thả lỏng hơn, không lộ vẻ gì thì chứng minh đó là chuyện tốt.

Cụ Duệ Tường đen mặt, đứng dậy dặn dò Vương Thiến Như: "Tốt nhất là ăn sạch chỗ đấy rồi mới đi làm, biết không hả?"

Anh vất vả chuẩn bị cả buổi, không cho phép cô lãng phí, thế nên trước khi đi làm mới uy hiếp cô phải ăn hết mới được đi.

Vương Thiến Như thấy lúc Cụ Duệ Tường xoay đi thì trên mặt có hơi đỏ, đến khi muốn nhìn rõ thì Cụ Duệ Tường đã ra khỏi cửa.

Cô vui vẻ nói to: "Em sẽ ăn hết."

Nhìn bóng lưng anh, cô vẫy vẫy tay, cười hạnh phúc, nhờ có bữa sáng hôm nay mà không vui của ngày hôm qua đã bay sạch.

Thật ra anh không phải quá vô tình với cô, ít nhất anh đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, vậy là đủ.

Cụ Duệ Tường lắc đầu buồn cười, chẳng ngờ một bữa sáng đã làm cô vui vẻ, trước đây biết cô là người dễ dàng thỏa mãn, không ngờ lại đơn giản đến thế. Ngay lập tức, tâm trạng anh trở nên cực kỳ tốt.

"Cụ tổng, đã tìm được bà ấy rồi."