Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 233: Cuộc sống hạnh phúc




Mặc kệ Giản Nhuỵ Ái lay gọi thế nào nhưng thân thể Đơn Triết Hạo vẫn co quắp lại. Giản Nhuỵ Ái hoảng hốt kinh hoàng gào thét "Hạo, anh phải sống, anh không thể có chuyện gì đâu đấy, bác sĩ sẽ lập tức đến ngay."

Bác sĩ và y tá nghe tiếng chuông báo hiệu cũng vội vàng chạy đến. Bác sĩ khẽ cau mày nhìn Đơn Triết Hạo "Không được rồi. Lập tức dùng kích điện, nếu chậm trễ nữa sẽ không thể cứu được"

Giản Nhuỵ Ái nghe xong lời nói của bác sĩ thì hoàn toàn suy sụp, nước mắt chảy dài trên mặt, gầm lên: "Hạo, Hạo... Anh không thể có chuyện, anh không thể rời bỏ em đấy."

Hai y tá kéo bước đến bên cạnh Giản Nhuỵ Ái "Tiểu thư hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ đem hết toàn lực cứu anh ấy."

Giản Nhuỵ Ái quỳ xuống cầu xin: "Van cầu mọi người nhanh lên một chút cứu anh ấy, Hạo không thể bị sống thực vật được, tôi cầu xin các người . . . . . Hạo, anh phải cố gắng lên"

Giản Nhuỵ Ái đã khóc hết nước mắt, cảm giác ngực như bị bóp nghẹt khó thở, hô hấp càng lúc càng khó khăn.

Bác sĩ thở dài nhìn Giản Nhuỵ Ái, cắn răng nghiến lợi nói: "Nhanh lên một chút."

Hiện tại là thời khắc quan trọng nhất, bọn họ đang đấu tranh với thần chết để giành lấy Đơn Triết Hạo.

Giản Nhuỵ Ái đầu óc trống không, nhìn thấy bác sĩ cầm kích điện đặt lên ngực Đơn Triết Hạo bắt đầu kích thích tim khiến thân thể Đơn Triết Hạo giật nảy lên phập phồng.

Mà bản thân Giản Nhuỵ Ái đau lòng ngồi bệt dưới sàn nhà, trái tim cũng phập phồng theo từng lần bác sĩ kích tim cho Đơn Triết Hạo.

Mấy phút trôi qua mà Giản Nhuỵ Ái cảm giác giống như qua mấy thế kỷ, thở phào khi nhìn thấy bác sĩ mỉm cười: "Chúc mừng Giản tiểu thư, Đơn Triết Hạo tiên sinh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm sẽ không có vấn đề gì nữa rồi."

Bác sĩ cũng mệt mỏi lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán. Cuối cùng đã cứu được Đơn Triết Hạo từ cõi chết trở về rồi.

Giản Nhuỵ Ái lệ rơi đầy mặt, vui mừng nhìn bác sĩ rồi cúi đầu liên tục cảm ơn "Cám ơn các bác sĩ, cám ơn rất nhiều. . . . . ."

Giản Nhụy Ái nhìn bác sĩ rời đi, liền chạy tới túm được tay Đơn Triết Hạo "Hạo, Hạo. . . . . . Thật đáng sợ, nếu vừa rồi anh bỏ em lại một mình thì em phải làm cái gì? Anh không cần dọa em như thế, Hạo. . . . . ."

Cả đời này Giản Nhụy Ái chưa từng sợ hãi như hôm nay, giống như đó là ngày tận thế. Nhìn Đơn Triết Hạo tái nhợt và rất ít hy vọng tỉnh lại, tại sao ông trời lại thích đùa giỡn bọn họ như thế?

Nước mắt chảy dài trên cả hai gương mặt, nước mắt Giản Nhụy Ái rơi lên mu bàn tay Đơn Triết Hạo giống như lằn roi quất vào tim anh.

Đơn Triết Hạo khẽ mở mắt, nhìn Giản Nhuỵ Ái vẫn đang chan chứa nước mắt. Mặc dù bị hôn mê mấy canh giờ nhưng những gì Giản Nhuỵ Ái nói anh đều nghe được hết. Đơn Triết Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu Nhụy. . . . . ."

Hai tay Đơn Triết Hạo vẫn còn run rẩy yếu đuối nhưng vẫn muốn nắm tay an ủi Giản Nhuỵ Ái đang khóc thút thít vì lo sợ. Mấy ngày anh bị bắt cóc rồi bị hôn mê đã khiến Giản Nhuỵ Ái lo lắng, sợ hãi.

Giản Nhuỵ Ái ngẩng đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo mở mắt nhìn mình chăm chăm lại sợ ngây người, trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống đến, "Hạo, anh đã tỉnh, rốt cuộc anh đã tỉnh lại, anh đã dọa em sợ đến chết rồi."

Giản Nhuỵ Ái đã khóc lớn một trận để giải tỏa những khó chịu đang chất chứa trong lòng, nhưng nhìn thấy Đơn Triết Hạo tỉnh lại không kìm chế được tâm trạng hưng phấn.

"Đồ ngốc!" Đơn Triết Hạo đặt tay lên đầu xoa nhẹ mái tóc của Giản Nhuỵ Ái.

"Em cho là anh lâu tỉnh lại là bởi vì muốn bỏ rơi em, không cần mọi người trong nhà chúng ta?" Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa kể lể, nhớ tới quãng thời gian mới vừa rồi quá kích thích khiến mọi người lo sợ, ngay bản thân cô cũng sợ đến nghẹt thở.

Nếu như khi đó Đơn Triết Hạo không tỉnh lại thì có thể hai người sẽ vĩnh viễn phải chịu chia cắt bởi cô sẽ đau lòng đến chết trước.

"Bé ngốc, làm sao anh có thể bỏ em lại một mình, còn có con của chúng ta đang ở trong bụng em nữa, Hạo Hạo. . . . . . Cho nên anh phải tỉnh lại"

Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa cười, hai người cứ thế ôm nhau không còn phải lo lắng điều gì nữa.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ban đêm, ánh đèn lung linh tỏa sáng, âm nhạc rộn ràng còn một giờ nữa mới đến giờ biểu diễn nhưng khắp nhà hát đã có rất nhiều người có mặt đông vui rồi.

Đơn Triết Hạo ôm cô con gái nhỏ đi cạnh Giản Nhuỵ Ái, phía sau Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên. Bốn người vui vẻ đi vào phía sau sân khấu để nhìn con mình đã mặc xong trang phục biểu diễn, tràn đầy tự tin ngồi ở bàn hóa trang.

Cô con gái nhỏ vừa nhìn thấy Giản Tử Hạo liền nhảy xuống khỏi tay Đơn Triết Hạo, kéo Giản Tử Hạo, "Anh rất đẹp trai! Khi lớn lên em muốn gả cho anh"

Từ Tú Liên kéo cô gái nhỏ "Tiểu Ninh, anh con chuẩn bị biểu diễn, đừng quấy rầy anh."

"Tiểu Ninh không có quấy rầy anh, tiểu Ninh đang khích lệ anh mà thôi." Tiểu Ninh không đồng ý với Từ Tú Liên.

Giản Tử Hạo hết sức quan tâm em gái, nắm lấy tay của Tiểu Ninh rồi nhìn bà nội: "Không sao đâu bà nội, Tiểu Ninh còn nhỏ không hiểu chuyện."

"Em không nhỏ, năm nay cũng năm tuổi rồi." Tiểu Ninh bĩu môi phản ứng "Em còn muốn gả cho anh."

"Tiểu Ninh không nên nói bậy nói bạ, Hạo Hạo là anh trai của con thì làm sao con gả cho anh trai của mình được" Giản Nhuỵ Ái cau mày nhìn Tiểu Ninh, cô bé này nghịch ngợm gây sự hơn Giản Tử Hạo nhiều.

Tiểu Ninh bĩu môi, chớp chớp mắt đi tới trước mặt Đơn Triết Hạo "Ba, mẹ lại mắng con kìa. Xem ra mẹ không yêu thích con"

"Tiểu Ninh. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái cũng bị Tiểu Ninh làm cho phát điên nhưng thấy bộ dáng phụng phịu của bé làm nũng Đơn Triết Hạo cũng không thể nào tức giận.

"Ba xem một chút đi. Mẹ lại quát con, xem ra con không phải do mẹ sinh ra, nếu như mẹ là mẹ ruột của con thì sẽ không quát mắng con như thế"

Đơn Triết Hạo vuốt tóc Tiểu Ninh, càng ngày càng thêm thích con bé bởi tính tình thật giống như khuôn mẫu của bản thân "Được rồi Tiểu Ninh đừng trêu mẹ nữa, hãy cẩn thận kẻo mẹ tức giận."

"Chỉ có ba tốt nhất, ba hiểu Tiểu Ninh nhất." Tiểu Ninh ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo bắt đầu làm nũng.

Giản Nhuỵ Ái dở khóc dở cười nhìn hai bố con nói chuyện, cũng biết Tiểu Ninh giống ai đúng là cha nào con nấy đều bá đạo như nhau.

"Hạo Hạo, mọi thứ đều chuẩn bị xong, mẹ tin con sẽ biểu diễn thành công." Giản Nhuỵ Ái tự hào nhìn đứa con xuất sắc của mình chỉ trong vòng năm năm đã trở thành ngôi sao nổi tiếng trong nước được đi rất nhiều trường lưu diễn. Giờ đây Giản Tử Hạo đã trở thành minh tinh Hollywood nhỏ tuổi nhất.

Vợ chồng Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái rất tự hào về Giản Tử Hạo cho tới bây giờ không có chuyện gì khiến cha mẹ phải bận tâm lo lắng.

"Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng!" Giản Tử Hạo tràn đầy tự tin, trong lòng Giản Tử Hạo cũng muốn trở thành người đàn ông thành công như Đơn Triết Hạo, quay đầu nhìn và gật đầu với Đơn Triết Hạo.

"Hạo Hạo rất lợi hại, rất giống với ba của con khi còn bé, rất có chí khí như vậy, thật là niềm tự hào của nhà họ Đơn." Đơn Mộ Phi nắm tay Giản Tử Hạo nói.

Người quản lý của Giản Tử Hạo đi đến, "Thật xin lỗi các vị , buổi biểu diễn của Hạo Hạo sắp bắt đầu, tôi muốn dẫn Hạo Hạo đi chuẩn bị."

"Ừ tốt, cảm phiền quản lý rồi." Đơn Mộ Phi buông Giản Tử Hạo ra để Hạo Hạo đi theo người quản lý..

"Đợi chút. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái nén nước mắt ngồi xổm người xuống ôm lấy Giản Tử Hạo một lát rồi mới buông ra, nước mắt cũng chảy ra đến, đây là nước mắt của sự vui mừng bởi vì con trai của mình chuẩn bị phải biểu diễn trên khán đài lớn, hơn nữa đây cũng là ước mơ của nó, cuối cùng hôm nay cũng đã thực hiện được "Hạo Hạo cố gắng lên, mẹ tự hào về con"

"Mẹ đừng khóc, con sẽ cố gắng, sẽ không để nhà họ Đơn mất thể diện" Giản Tử Hạo tỉ mỉ lau nước mắt cho Giản Nhuỵ Ái, sau đó xoay người rời đi.

Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái trấn an: "Đồ ngốc, con trai của mình sẽ thi đấu tốt đêm về vinh quang cho nó thì làm sao em lại khóc. Hãy nín khóc đi và chúng ta đi ra khán đài xem con biểu diễn chứ".

"Vâng." Giản Nhuỵ Ái gật đầu lau khô nước mắt rồi mỉm cười.

"Thật là giống đứa bé mười tuổi, đã làm mẹ mà còn thích khóc, thật là mít ướt." Đơn Triết Hạo cưng chiều vỗ vỗ đầu của Giản Nhụy Ái

"Anh. . . . . . Anhi rất đáng ghét." Giản Nhuỵ Ái nũng nịu nói, xoay người nắm tay Từ Tú Liên đi tìm chỗ ngồi xuống..

Chỗ người của mọi người nhà họ Đơn đều là vị trí VIP, có thể nhìn thấy Giản Tử Hạo biểu diễn ở khoảng cách gần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian mở màn chỉ còn vài giây nữa mọi người đang đếm ngược thời gian, Giản Nhuỵ Ái hồi hộp nắm chặt tay Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo thấy Giản Nhuỵ Ái đang hồi hộp cũng nắm thật chặt tay Giản Nhụy Ái để giúp cô bình tâm lại: "Không cần hồi hộp như thế đâu."

"Ừm!" Giản Nhuỵ Ái kìm chế lo lắng hồi hộp trong lòng, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn thấy Cụ Duệ Tường đang dắt tay Vương Thiến Như đi tới bên cạnh bọn họ.

Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người cà lăm nói: "Các ngươi. . . . . ."

"Tiểu Nhụy, đã lâu không gặp, có không có nghĩ tới chúng ta." Vương Thiến Như nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái đang thét lên. Từ lúc cứu Đơn Triết Hạo xong rồi đợi đến Đơn Triết Hạo bình phục thì hai người bọn họ liền rời đi, không nghĩ đến mới vừa đó mà đã qua năm năm.

Thời gian năm năm có thể thay đổi lần rất nhiều chuyện.

"Duệ Tường . . . . ." Hai người này làm cho Giản Nhuỵ Ái rất ngạc nhiên.

"Tôi cùng Thiến Như đang ở cùng một chỗ, hơn nữa chân tôi đã chữa lành cách đây ba năm rồi" Cụ Duệ Tường nắm tay Vương Thiến Như kiêu ngạo nói.

Đơn Triết Hạo cũng quay đầu nhìn bọn họ, Vương Thiến Như giống như viên kẹo mè xửng đã phá tan khối băng Cụ Duệ Tường. Thật không xem thường những cô gái như Vương Thiến Như.

Thật lâu sau Đơn Triết hạo cũng nói: "Chúc mừng!"

Khán đài đã vang lên tiếng nhạc, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Trong buổi biểu diễn này Giản Tử Hạo không làm cho người ta tiếc nuối cả nhà hát đều nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ Giản Tử Hạo không ngớt..

Hôm sau

Người làm của nhà họ Đơn bận rộn khuân đồ, Từ Tú Liên nắm tay Giản Nhuỵ Ái không muốn buông ra "Tiểu Nhụy, cả nhà các con đi du lịch vòng quanh thế giới rồi nhanh về nhà một chút."

"Mẹ, chúng con chỉ đi du lịch vòng quanh thế giới, cũng sẽ sớm trở về" khóe mắt Giản Nhuỵ Ái hồng hồng, mặc dù chỉ là đi chơi nhưng trong lòng vẫn không quên lo nghĩ đến mọi người trong nhà.

Giản Nhụy Ái ôm lấy Từ Tú Liên, sau đó ôm dì Ngọc "Dì Ngọc, chúng tôi đều không ở nhà, giúp tôi chăm sóc cha mẹ."

"Thiếu phu nhân yên tâm đi! Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho tiên sinh và phu nhân." Dì Ngọc nghẹn ngào nói.

"Cha mẹ ở lại, chúng con đi ra ngoài du lịch một thời gian " Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn Giản Tử Hạo "Con hãy chào ông bà nội đi."

"Cháu chào ông nội, bà nội, hẹn gặp lại!"

"Cháu chào ông nội, bà nội, hẹn gặp lại!"

Đơn Mộ Phi ôm lấy hai đứa bé "Được rồi, các cháu hãy bảo trọng, phải thật ngoan và tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Bốn người ngồi lên xe, Giản Nhuỵ Ái quyến luyến tạm biệt Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi..

Cả nhà ngồi máy bay để đi du lịch.