Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 231: Sống chết còn chưa biết




Y Thiếu Thiên đang vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo lại nghe Vương Hạo trả lời không biết liền nổi giận đưa tay rút súng, lên cò nhìn Vương Hạo: "Nhanh mang Tổng giám đốc Đơn ra đây."

Giản Nhuỵ Ái căm ghét nhìn Vương Hạo, nhìn Lạc Tình Tình luống cuống, từ trước đến nay chưa gặp người đàn ông nào bỉ ổi và đáng ghét như Vương Hạo, đây là con vật lòng lang dạ sói chứ không phải là con người nữa.

"Mày muốn giết tao à, vậy thì vĩnh viễn không thể tìm được Đơn Triết Hạo. Dù sao tao cũng không muốn sống tiếp cuộc sống như thế này nữa lại vừa lúc có người đi cùng xuống địa ngục thì còn gì vui vẻ hơn”

Vương Hạo cười điên cuồng, nếu như đám người bọn Y Thiếu Thiên chết cùng với Đơn Triết Hạo thì sau này sẽ không còn có ai có thể truy đuổi hắn nữa.

Bõng Lạc Tình Tình mở miệng nói: "Mọi người đừng nghe hắn nói, Đơn Triết Hạo đang bị trói giấu trong tủ ở phòng bên cạnh"

"Con đàn bà đáng chết giả. . . . . ." Còn không chờ Vương Hạo chửi xong, Y Thiếu Thiên đã bắn một phát lên đùi Vương Hạo cho ngã xuống.

Y Thiếu Thiên ra lệnh: "Đem cái đó đồ khốn kiếp này trói chặt và trông chừng cẩn thận cho tôi"

Mọi người xoay người đi tìm Đơn Triết Hạo.

Khi cửa tủ được mở ra, Đơn Triết Hạo giống như khúc gỗ đổ vật xuống may nhờ Y Thiếu Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp.

Chỉ nhìn thấy Đơn Triết Hạo nằm trên sàn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng tím bầm, Giản Nhuỵ Ái thét lên: "Hạo. . . . . ."

Giản Nhụy Ái hoảng sợ đỡ lấy Đơn Triết Hạo, đôi tay nhỏ bé vuốt vuốt gò má của Đơn Triết Hạo "Hạo….Hạo. . . . . . Anh mau tỉnh lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng làm em sợ."

Mặc kệ, Giản Nhụy Ái lau gọi thế nào nhưng Đơn Triết Hạo cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo hôn mê bất tỉnh, nổi giận cầm súng đi ra khỏi cửa, ‘ Đoàng Đoàng ’ vô số tiếng súng vang lên, than thể Vương Hạo có vô số vết thương bị đạn bắn.

"Hạo, cầu xin anh mau tỉnh lại, anh không được có mệnh hệ xấu nào đâu. Anh mau tỉnh lại cho em…." Giản Nhuỵ Ái khóc đã khàn khan tiếng nhưng Đơn Triết Hạo vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Hoàn toàn khiến Giản Nhuỵ Ái mất hết dũng cảm, ôm chặt lấy Đơn Triết Hạo , giống như đang giằng giật anh với tử thần, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Hạo, anh tỉnh lại được không? Anh đừng làm em sợ. Anh đã từng hứa sẽ không bỏ lại em một mình cơ mà. Anh nói sẽ luôn chăm sóc bảo vệ em mà bây giờ anh cứ im lặng mãi là sao? Những lời anh nói khi chúng ta gặp nguy hiểm ở Thiết Đô là giả sao?"

Giọng nói Giản Nhụy Ái vô cùng tức tưởi khổ sở, nước mắt chảy dài trên mặt rơi xuống mặt Đơn Triết Hạo, mí mắt của Đơn Triết Hạo khẽ hắn chớp rồi lại nhắm chặt như cũ không có thêm động tĩnh gì.

Cuối cùng Đơn Triết Hạo cũng nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Y Thiếu Thiên túm lấy cổ áo của một bác sĩ gí súng vào đầu đe dọa: "Mau đem tất cả mọi thứ cứu sống tổng giám đốc Đơn nếu không thì ông cũng không cần sống tiếp làm gì nữa."

Bác sĩ run lẩy bẩy, hôm nay thật là xui xẻo tự nhiên gặp phải người nhà bệnh nhân kinh khủng như thế nên cố gắng hít một hơi thật sâu rồi gật đầu một cái: "Vâng, tôi sẽ cố gắng . . . . .".

Giản Nhuỵ Ái nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại, bác sĩ gấp gáp đi lại, cửa đóng lại mở liên tục nên chỉ còn biết dựa vào ghế nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hạo, anh nhất định phải kiên cường vượt qua nguy hiểm lần này , không được để em lại một mình trên thế giới này đâu. Anh phải sống để thực hiện lời anh đã hứa."

Nói xong, lại ngồi yên lặng, nước mắt chảy dài trên mặt, ánh mắt nhìn chòng chọc ánh đèn của phòng phẫu thuật.

Chờ đợi kéo dài không biết qua bao lâu thời gian, Giản Nhụy Ái mệt mỏi muốn ngất xỉu, nhưng lại cố gắng vượt qua nhất định phải chờ được Đơn Triết Hạo ra khỏi phòng phẫu thuật.

"Giản tiểu thư đừng lo lắng, tổng giám đốc là người hiền sẽ có trời phù hộ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Hãy để tôi ngồi đây chờ cô hãy đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một chút." Y Thiếu Thiên không đành lòng nhìn bộ dàng tiều tụy của Giản Nhuỵ Ái.

Giản Nhuỵ Ái ngây ngẩn lắc đầu một cái, ánh mắt rất khó chịu tâm tình cũng chưa được buông lỏng "Không, tôi phải chờ Hạo ra khỏi phòng phẫu thuật đã."

Y Thiếu Thiên bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, đã đi theo Đơn Triết Hạo nhiều năm cũng chưa từng thấy anh ấy bị bệnh .

"Tiểu Nhụy. . . . . ." Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi, còn có Cụ Duệ Tường, Vương Thiến Như, thậm chí ngay cả Quyền Hàn, Trác Đan Tinh cũng đến.

"Cha mẹ. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái yếu ớt thì thào "Mọi người cũng đến sao."

Vương Thiến Như vội vàng đỡ lấy Giản Nhuỵ Ái, đau lòng nhìn cô suy yếu: "Tiểu Nhụy không cần đau lòng như vậy, thân thể Đơn Triết Hạo vô cùng khỏe mạnh, nhất định không có việc gì đâu."

"Đúng vậy Nhụy Ái, hãy đến ghế bên cạnh chúng ta ngồi đi! Nếu không đợi chút nữa Đơn Triết Hạo tỉnh lại, cậu lại té xỉu thì người nào sẽ chăm sóc Đơn Triết Hạo" Trác Đan Tinh nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Giản Nhuỵ Ái cũng rất đau lòng nước mắt chảy dài dụi đầu trong ngực Quyền Hàn.

"Ừ!" Giản Nhuỵ Ái gật đầu một cái, cô phải cố gắng không thể để cho mình ngã bệnh bởi vì cô còn phải chăm sóc Đơn Triết Hạo.

Giản Nhụy Ái vừa muốn ngồi xuống đến, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ đầu đầy mồ hôi đi ra nói: "Ai là người nhà của Đơn Triết Hạo?"

"Có tôi đây" Giản Nhuỵ Ái vội chạy đến.

Bác sĩ nhìn nhiều người vây quanh cũng vẫn phải thông báo tình hình: "Hiện tại bệnh nhân đang rất nguy kịch, chúng tôi cần có bản cam kết bảo đảm."

Trái tim Giản Nhuỵ Ái thắt lại muốn ngừng đập, lảo đảo muốn ngã xuống may mắn được Quyền Hàn nhìn thấy vội đến dìu đỡ.

Tất cả mọi người run rẩy khiếp sợ chỉ còn Cụ Duệ Tường tỉnh táo hỏi " Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đơn Triết Hạo tiên sinh đã trải qua bốn ngày không được ăn uống lại bị mất nước nghiêm trọng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi làm xong giải phẫu cũng có thể sẽ trở thành người sống đời sống thực vật."

"Hạo. . .. ." Nước mắt Giản Nhuỵ Ái lăn xuống, vùng thoát khỏi sự dìu đỡ của Quyền Hàn chạy vọt vào phòng phẫu thuật. "Hạo, em không cho phép anh rời khỏi em. Anh mau tỉnh lại cho em. Anh có nghe gì không ?"

"Nhụy Ái đừng kích động, Đơn Triết Hạo sẽ không có chuyện gì, bác sĩ sẽ cứu cậu ấy " Quyền Hàn vội đuổi theo lôi Giản Nhụy Ái ra ngoài.

Giản Nhuỵ Ái không còn nghe thấy bất cứ lời nói nào nữa, nước mắt đầy mặt nỉ non "Hạo….Hạo. . . . . ." .

Đơn Mộ Phi cũng không kìm chế được nước mắt, nhanh chóng ký tên lên bản cam kết của bác sĩ để bác sĩ nhanh chóng cứu lấy Đơn Triết Hạo.

"Không cần đóng cửa, ta muốn đi vào, van xin bác sĩ cho tôi vào đi." Giản Nhuỵ Ái lôi kéo bác sĩ đang định đi vào phòng phẫu thuật đau khổ cầu khẩn.

Giản Nhụy Ái không muốn để Đơn Triết Hạo một mình đối mặt khó khăn, cô muốn được ở cùng với anh để vượt qua con nguy kịch này.

"Không được, người thân không thể vào phòng phẫu thuật." Bác sĩ xoay người tiến vào phòng phẫu thuật.

"Không...không nên. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái lảo đảo muốn nắm lấy cửa, nhưng cửa đã hoàn toàn đóng.

Giản Nhuỵ Ái nhìn cái cửa đang ngăn cách cô và Đơn Triết Hạo nghiến răng nghiến lợi hận bản thân mình không có năng lực đẩy cửa ra, nên cứ liều mạng gõ cửa, "Van xin các người hãy cho tôi vào bên trong đó đi, tôi muốn nhìn thấy Đơn Triết Hạo"

"Tiểu Nhụy, không nên náo loạn như vậy. Đơn Triết Hạo nhất định sẽ cố gắng vượt qua nguy hiểm, sẽ bình an về bên cạnh chúng ta" Vương Thiến Như cũng vừa khóc vừa cố gắng khuyên nhủ.

Tất cả mọi người đều đau lòng thương Giản Nhuỵ Ái và Đơn Triết Hạo, bọn họ đúng là đôi uyên ương số khổ.

"Đều là sai lầm của tôi, nếu như không phải tôi để di động bị mất, Đơn Triết Hạo cũng sẽ không bị Vương Hạo lừa đi cứu tôi, sẽ không bị thương, tất cả đều là lỗi của tôi."

Giản Nhuỵ Ái đau lòng dùng đầu đập vào cửa, giống như hòa thượng gõ chuông, từng phát từng phát dùng sức gõ đến.

Giản Nhụy Ái thật sự rất sợ Đơn Triết Hạo sẽ bỏ đi vĩnh viễn, hoàn toàn mất đi Đơn Triết Hạo như vậy thì Giản Nhụy Ái làm thế nào để sống tiếp tục?

Mọi người vội vàng ngăn cản, lại bị Từ Tú Liên kéo lại "Không cần khuyên ngăn cứ để cho cô ấy phát tiết hết nỗi khổ trong lòng theo cách của cô ấy đi."

Cả ngày một ngày một đêm, đang lúc Giản Nhuỵ Ái và mọi người mệt mỏi mất đi hi vọng thì Đơn Triết Hạo được đẩy ra càng khiến mọi người lo sợ vội vội vàng đứng lên, "Bác sĩ, như thế nào rồi?"

Mọi người vây qua đến.