Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 229: Kế hoạch của Cụ Duệ Tường




Giản Nhuỵ Ái cảm giác mình đã nằm ngủ rất lâu mơ giấc mơ thật dài. Trong mơ đều là hình ảnh Đơn Triết Hạo đang bỏ đi. Giật mình mở mắt bật người ngồi dậy nhìn mọi người đang ngồi xung quanh.

Từ Tú Liên, Đơn Mộ Phi, Quyền Hàn, Y Thiếu Thiên đều đang ở trong phòng nhưng vẫn không có Đơn Triết Hạo.

Nước mắt lại tuôn đầy mặt, cắn môi kìm nén tiếng khóc khẽ hỏi: "Cha mẹ, Hạo đã về đây chưa?"

Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi ngây người, không biết phải trả lời thế nào?

"Thật không phải là mơ, Hạo mất tích rồi" Giản Nhuỵ Ái nhỏ giọng lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, trong lòng vô cùng lo lắng cho Đơn Triết Hạo.

"Tiểu Nhụy!" Từ Tú Liên vô cùng đau đớn nhìn Giản Nhuỵ Ái, nước mắt cũng chan chứa, thật ra bà cũng lo lắng cho Đơn Triết Hạo nhưng cũng lo lắng không biết Giản Nhuỵ Ái có thể chịu đựng được chuyện Đơn Triết Hạo bị mất tích hay không?

Quyền Hàn vỗ vỗ lưng Giản Nhuỵ Ái an ủi: "Mọi người đừng quá đau lòng, Đơn Triết Hạo nhất định sẽ không có chuyện gì, người hiền sẽ có trời phù hộ."

"Đúng vậy, hơn nữa Đơn Triết Hạo không phải là người yểu mệnh lại vô cùng thong minh tài giỏi, nhất định sẽ bình an trở về." Trác Đan Tinh cũng phụ họa theo ý của Quyền Hàn nói.

"Thiếu phu nhân phải cố gắng kiên cường chờ đợi kẻo khi trở về tổng giám đốc sẽ rất thương tâm." Y Thiếu Thiên không đành lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái suy sụp tinh thần như bây giờ.

Một phụ nữ yếu đuối lại phải đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy càng khiến mọi người đau lòng hơn

"Đúng!" Giản Nhuỵ Ái giơ tay lau nước mắt "Hạo còn chưa tìm được thì tôi không thể ngã bệnh, tôi muốn đi cứu Hạo."

Đúng vào lúc này, một y tá đi vào cầm theo cái hộp màu trắng hỏi "Xin hỏi các vị ở đây ai là Giản Nhụy Ái ?"

Giản Nhuỵ Ái cau mày thật chặt nhìn khắp mọi người một lượt mới nhìn về phía y tá nói: "Là tôi đây."

"Cái này là đồ của cô, mới vừa rồi bên ngoài có người đàn ông nhờ tôi chuyển cái hộp này cho cô" Y tá để xuống túi đồ rồi rời đi.

Y Thiếu Thiên âm trầm nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái định mở hộp đồ vừa nhận vội ngăn lại: "Đợi chút. . . . ." Y Thiếu Thiên cầm lấy cái hộp "Cái hộp này có thể do Vương Hạo đưa đến, để tôi mở ra."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi Y Thiếu Thiên mở hộp ra, nhưng mà trong hộp lại không có thứ gì kinh khủng như tưởng tượng của mọi người mà chỉ là một phong bì.

"Có thể trong phong bì có đồ vật gì đó, hãy mở ra xem một chút." Quyền Hàn nhắc nhở Y Thiếu Thiên.

Phong bì tiếp tục được mở ra mở ra, đồ vật bên trong khiến tất cả mọi người run rẩy, mà Giản Nhuỵ Ái chết điếng người nhìn chòng chọc vào màn ảnh thấy người mình yêu bị trói trong ngăn tủ, sắc mặt tái nhợt.

Sợ, khủng hoảng. . . ào đến, nước mắt như suối tuôn không ngừng, nghẹn ngào "Hạo. . . . . ."

Mọi người nhìn Giản Nhụy Ái mất khống chế muốn ra cửa vội vàng kéo lại.

Đơn Mộ Phi đau lòng nói: "Tiểu Nhụy đừng kích động."

"Cha, làm thế nào bây giờ? Hạo đang bị trói giam, sẽ gặp nguy hiểm, con muốn đi cứu Hạo." Giản Nhuỵ Ái nước mắt đầy mặt điên cuồng lắc tay Đơn Mộ Phi.

Giản Nhụy Ái thật sự rất sợ, nếu như không tìm thấy Đơn Triết Hạo . . . . . .

"Tiểu Nhụy không nên như vậy, nếu cậu cứ bị kích động và chạy đi, mọi người sẽ lo lắng cho cậu nên không có thời gian nghĩ biện pháp đi cứu Đơn Triết Hạo" Trác Đan Tinh cắn môi, cố nén nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói để ngăn cản Giản Nhụy Ái.

Lời này của Trác Đan Tinh nghe có hiệu quả, Giản Nhuỵ Ái đang mất khống chế và nổi điên chợt dừng lại, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống.

Mọi người nhìn khuôn mặt trắng noãn của Giản Nhuỵ Ái đã trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, vật vờ vô hồn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, so với tâm trạng nổi loạn vừa nãy lại càng làm cho mọi người lo lắng hơn .

Giản Nhuỵ Ái đột nhiên ngẩng đầu, "Chúng ta nên tìm hiểu xem Hạo đang bị giam ở đâu? Y Thiếu Thiên, từ hình ảnh vừa nãy có thể thấy vật gì khả nghi không?"

Đúng rồi, bây giờ không phải là lúc để khóc lóc mà phải kiên cường, khóc không giải quyết được vấn đề, càng không thể cứu Đơn Triết Hạo, phải kìm chế nỗi đau đớn lo lắng trong lòng mình, chỉ có bình tĩnh mới có thể nghĩ biện pháp cứu Đơn Triết Hạo .

Y Thiếu Thiên ngẩn người nhưng lập tức khôi phục suy nghĩ, nhìn kỹ hình ảnh hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong ảnh chỉ có hộc tủ, không thấy được bất kỳ vật gì khác. Vương Hạo sợ bọn họ tìm được đầu mối, mới đem Đơn Triết Hạo nhốt ở trong ngăn kéo tủ.

Giản Nhuỵ Ái hồi hộp nắm chặt tay Từ Tú Liên và Trác Đan Tinh, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn thấy Y Thiếu Thiên lắc đầu liền hoang mang buồn bã.

"Thiếu phu nhân và mọi người đừng vội thất vọng, để tôi đem mấy hình ảnh này cho chuyên gia thẩm định xem có nhìn ra vấn đề không." Y Thiếu Thiên cầm điện thoại di động gọi cho chuyên gia nhiếp ảnh.

"Vâng, anh nói họ kiểm tra xem sao." Giản Nhuỵ Ái thì thầm lẩm bẩm, ánh mắt thê lương buồn bã.

Mỗi ngày không có Đơn Triết Hạo thì Giản Nhụy Ái sẽ phải làm gì? Làm sao cô có thể sống và giải quyết mọi chuyện trong nhà và tập đoàn đây?

Y Thiếu Thiên thở dài, nắm chắc mấy tấm ảnh đây là đầu mối duy nhất để tìm ra tung tích của Đơn Triết Hạo.

Giản Nhuỵ Ái kìm nén đau đớn, xoay người nhìn Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi : "Cha mẹ chúng ta nên đi về nhà."

Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi nhìn nhau, hít sâu một cái, đau lòng gật đầu, không có bệnh tình gì nghiêm trọng thì cũng không cần nằm viện, có lẽ về nhà sẽ tốt hơn.

Mọi người đã về nhà hai ngày nhưng vẫn không có tin tức gì về Đơn Triết Hạo, mà những hình ảnh Y Thiếu Thiên mang đi thẩm định vẫn không có kết quả gì.

Giản Nhuỵ Ái ngồi ở phòng khách suy nghĩ miên man không biết mình phải làm cái gì để cứu Đơn Triết Hạo, mới có mấy ngày nay mà đau lòng trông đã già thêm mấy tuổi.

Bỗng, dì Ngọc bước đến thông báo "Thiếu phu nhân xem ai đến nhà này."

Giản Nhụy Ái ngẩng đầu nhìn ra cửa vô cùng kinh ngạc thấy Cụ Duệ Tường và Vương Thiến Như xuất hiện liền vội vàng đứng lên: "Thiến Như, Duệ Tường. . . . . ."

Giản Nhuỵ Ái đã lâu không gặp bọn họ, từ khi bọn họ đi Mĩ định cư thì không liên lạc gì nhưng không ngờ đến bọn họ lại xuất hiện trước mắt mình.

Vương Thiến Như nhìn Giản Nhuỵ Ái gày gò suy sụp mặc dù đã hứa với Cụ Duệ Tường sẽ không khóc, nhưng không nhịn được chạy tới ôm lấy Giản Nhụy Ái mà khóc, "Tiểu Nhụy, làm sao lại có bộ dáng như vậy?"

"Thiến Như, làm sao lại trở về rồi hả?" Hai mắt Giản Nhuỵ Ái cũng mê man ngân ngấn nước mắt..

"Chúng tôi vô cùng lo lắng cho mọi người trong nhà, nhất là Tiểu Nhụy đấy" Vương Thiến Như đàng hoàng nói.

Cụ Duệ Tường đỡ Giản Nhụy Ái quay lại ghế sô pha, đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy "Tình hình bây giờ như thế nào?"

Giản Nhuỵ Ái lắc đầu than khẽ: "Một chút tin tức cũng không có, Vương Hạo như đã biến mất trên thế giới"

Vương Thiến Như lôi kéo Giản Nhuỵ Ái "Tiểu Nhụy, chúng tôi trở về liền muốn giúp một tay, hơn nữa Tường ca ca đã nghĩ đến biện pháp tìm ra Vương Hạo, cứu Đơn Triết Hạo"

"Thật sao? Là biện pháp gì?" Giản Nhuỵ Ái không dám tin vào điều vừa nghe, ngơ ngác hỏi lại.

Hiện tại chỉ cần có biện pháp thì dù có là biện pháp gì cô cũng đều muốn thử, còn một tia hi vọng là còn phải thử, nhất định phải tìm ra Đơn Triết Hạo.

"Không sao, chúng tôi cũng muốn nhanh chóng cứu được Hạo nên mới trở về, cũng không biết biện pháp này có thể dung được hay không. Vì mọi người ở đây hiểu khá rõ Vương Hạo nên chúng tôi vội vàng trở về để cùng mọi người tìm cách cứu Hạo." Vương Thiến Như nhẹ nhàng giải thích.

Bọn họ ở nước Mĩ nghe bà nội qua đời, Đơn Triết Hạo bị bắt có đang mất tích, Giản Tử Hạo thiếu chút nữa không còn sống…Những tin tức này khiến hai người khiếp sợ, không nghĩ đến chỉ một tên tù trốn trại như Vương Hạo đã khiến nhà họ Đơn tang thương, rối loạn như vậy. Hai người không chút do dự quay trở về, muốn giúp đỡ một chút tìm lại bình an cho nhà họ Đơn.

Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đang suy sụp đau lòng hét lớn: "Tại sao mọi người không tìm hiểu xem Vương Hạo có nhược điểm gì mà ra tay chứ. Vương Hạo sợ nhất cái gì? Quan tâm nhất cái gì?"