Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 210: Anh đã làm 6 lần




Giản Nhuỵ Ái tức giận hất tay Đơn Triết Hạo ra, xoay người bỏ đi.

Bỏ đi một lúc khá lâu mà không thấy Đơn Triết Hạo đuổi theo, định quay lại tìm anh tính sổ thì nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang cúi đầu lấy nước suối uống, bốn mắt nhìn nhau cùng bật cười.

"Tiểu Nhụy, anh sẽ đem hạnh phúc của anh giao cho em" Đơn Triết Hạo đưa cho Giản Nhuỵ Ái một chùm bóng bay nhưng không cẩn thận bị tuột bay mất.

Giản Nhuỵ Ái bĩu môi, nuối tiếc nhìn chùm bóng bay bay đi mất.

"Không sao em chờ anh đi mua chùm khác" Đơn Triết Hạo không chờ Giản Nhụy Ái kịp phản ứng đã vội vàng chạy đi tìm mua bóng bay khác. Giản Nhuỵ Ái muốn nói không cần phải mua mới cũng đã không kịp nữa rồi.

Giản Nhuỵ Ái nhìn chung quanh thấy rất nhiều thứ hấp dẫn, tính tò mò trỗi dậy khiến cô cứ từ từ rời khỏi chỗ hẹn với Đơn Triết Hạo mà không hay biết. Đợi đến khi giật mình nhận ra thì cô đang đứng ở chỗ hoàn toàn xa lạ, không biết đường quay lại điểm hẹn.

Đầu óc bấn loạn lo lắng, xung quanh đều là người xa lạ, ngôn ngữ bất đồng dù cho cô muốn hỏi người khác cũng không có người hiểu và giúp đỡ cô. Giản Nhuỵ Ái hoang mang tiếp tục chạy tìm Đơn Triết Hạo mặc kệ không biết đường nhưng cô cứ chạy chỉ mong sớm tìm được Đơn Triết Hạo.

Giản Nhụy Ái hoảng sợ muốn khóc nhưng cô phải cố gắng kìm nén tiếng khóc, không muốn để Đơn Triết Hạo nhìn thấy mình lo sợ.

Đơn Triết Hạo đi mua được bóng bay về đến chỗ hẹn, không nhìn thấy bóng dáng Giản Nhụy Ái đâu cũng cuống cuồng tìm kiếm gọi to “ Tiểu Nhụy,.....Giản Nhuỵ Ái…..”. Nhưng xung quanh chỉ có tiếng ồn ào đông người mà không có tiếng Giản Nhụy Ái đáp lại..

Hai người điên cuồng chạy khắp nơi mong nhanh chóng tìm ra nhau nhưng lại nhiều lần trời đất xui khiến không gặp được nhau.

Bỗng trước mắt Giản Nhụy Ái xuất hiện một người đàn ông to lớn cao ngạo, khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy mồ hôi và sợ hãi cùng hơi thở gấp gáp trầm thấp đầy lo sợ "Tiểu Nhụy?"

Giản Nhuỵ Ái đang vô cùng hoảng sợ bỗng tìm được cảm giác an toàn, oà khóc chạy tới, ôm cổ của Đơn Triết Hạo, giống như đứa trẻ "Hạo, Hạo. . . . . Em sợ muốn chết."

Giản Nhuỵ Ái ôm chặt lấy Đơn Triết Hạo, mới vừa rồi Giản Nhuỵ Ái có cảm giác ngày tận thế đang đến với cô, sợ sẽ không bao giờ được gặp lại anh thì cô không biết mình có sống được nữa hay không.

Đơn Triết Hạo buông Giản Nhuỵ Ái ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt Giản Nhuỵ Ái, ánh mắt đau lòng, thương tiếc, lo sợ giờ lại ngập tràn vui mừng bởi đã tìm được cô, ở trong mắt của Đơn Triết Hạo không có thứ gì quan trọng hơn Giản Nhụy Ái, cô vừa đi lạc một lúc đã suýt chút nữa dọa chết anh rồi.

"Tiểu Nhụy, thật xin lỗi, thiếu chút nữa làm mất em rồi."

Giản Nhuỵ Ái đưa tay lau nước mắt, lắc đầu một cái, nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, "Không phải thế, thật xin lỗi, tại em đi lung tung nên mới bị lạc đường."

"Đồ ngốc, về sau anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt, vừa rồi làm anh sợ muốn chết." Đơn Triết Hạo vuốt ve gương mặt Giản Nhuỵ Ái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô mang theo tất cả chân tình dành cho cô gái mình yêu.

Hai người lại tiếp tục hành trình ngồi trên máy bay xuyên qua những đám mây trắng giống như chim nhạn đang bay lượn. Trong buồng máy bay yên tĩnh, vừa trải qua hoảng sợ khiến Giản Nhuỵ Ái mệt mỏi ngủ say, trên người đắp chăn màu trắng, ánh sáng chiếu vào gương mặt trắng hồng, tinh xảo.

Đơn Triết Hạo im lặng ngồi bên cạnh say sưa ngắm nhìn Giản Nhụy Ái đang ngủ say trong lòng mình, nếu như thời gian có thể dừng lại thì anh hy vọng sẽ dừng lại ở lúc này. Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi hồng như chuồn chuồn lướt nước chỉ sợ sẽ đánh thức Giản Nhụy Ái.

"Ừm!" Vẫn đang say ngủ nhưng trong tiềm thức Giản Nhuỵ Ái liếm môi một cái, giống như đang được ăn kẹo, khẽ mỉm cười, chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu tìm tìm vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ.

Đơn Triết Hạo cúi đầu nhìn đưa tay vuốt ve gương mặt Giản Nhụy Ái. Vòng tay ôm chặt thân thể mềm mại vào ngực mình, để cho hai người càng thêm gần sát.Nhưng như thế lại chính anh tự làm khổ mình, Giản Nhụy Ái giống như chú mèo con nằm trong ngực Đơn Triết Hạo khiến ham muốn trong cơ thể của Đơn Triết Hạo rục rịch chộn rộn thức tỉnh thiêu đốt anh.

Đơn Triết Hạo cũng không biết tại sao cứ mỗi lần bên cạnh Giản Nhuỵ Ái thì dục vọng liền trỗi dậy, khả năng kìm chế và bản tính kiêu ngạo không còn sót lại chút gì.

Hơi thở nóng rực bao phủ vị trí nhạy cảm trên người Giản Nhuỵ Ái khiến thân thể không khỏi run rẩy, lỗ chân lông dựng đứng lên. Không cần mở mắt, Giản Nhuỵ Ái cũng biết người nào đang đụng mình, lẩm bẩm nói: "Ưmh. . . . . . Hạo, đừng cử động, em mệt quá a!"

Đơn Triết Hạo bật cười thành tiếng mặc dù thấy Giản Nhụy Ái vẫn ham ngủ, bàn tay Đơn Triết Hạo càng không ngừng vuốt ve khắp thân thể Giản Nhụy Ái.

Giản Nhuỵ Ái vung tay, muốn đẩy Đơn Triết Hạo ra, nhưng vô ích "Hạo, đừng động vào em nữa, em thật sự rất mệt"

Đơn Triết Hạo thấy Giản Nhuỵ Ái vẫn không chịu mở mắt ra thì càng tiếp tục hôn khắp mặt cô, nhưng cô vẫn nhắm chặt không chịu mở mắt ra.

"Em thật sự mệt mỏi như vậy sao? Ngày hôm qua chúng ta cũng không muốn bao nhiêu lần mà?" Khóe miệng Đơn Triết Hạo cười gian nói.

Giản Nhuỵ Ái mở trừng mắt, chuyện này rất quan trọng đối với danh dự của cô, coi như đang ngủ say cũng phải tỉnh lại, trừng mắt nói: "Cái gì gọi là không có bao nhiêu lần? Bốn lần, cộng thêm lúc sáng sớm hai lần, tổng cộng sáu lần rồi."

Ôi trời ơi!, Giản Nhuỵ Ái bừng bừng tức giận mới giật mình nghĩ đến mấy câu vừa nói. Nói như vậy chẳng khác nào nói với Đơn Triết Hạo biết cả đêm qua cô chỉ nhăm nhăm đếm xem anh làm mấy lần, "Hạo. . . . . ." Hai tay nắm thành quả đấm đánh vào ngực Đơn Triết Hạo. Mặc dù muốn đánh Đơn Triết Hạo, nhưng là nàng không dùng lực nhiều, dù sao cô cũng không đành lòng đánh anh. Đơn Triết Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Giản Nhuỵ Ái, cười lớn. Cả máy bay tư nhân đều là tiếng cười hạnh phúc của Đơn Triết Hạo. Giản Nhuỵ Ái lười biếng rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, ngáp một cái, "Hạo, lúc nào thì đến ?"

"Sẽ rất nhanh, sắp đến nơi rồi!" Đơn Triết Hạo trìu mến ôm Giản Nhụy Ái trong vòng tay.

"Tốt quá!" Giản Nhuỵ Ái vui mừng trốn vào trong ngựcĐơn Triết Hạo, chờ đợi điểm du lịch tiếp theo của bọn họ.

Provence tràn đầy ánh mặt trời địa phương, khắp nơi đều có rất nhiều hoa, Provence cũng là nơi đầy lãng mạn cung cấp chế tạo hương liệu nước hoa nổi tiếng.

Mỗi trang trại hoa có một phong cách riêng đầy quyến rũ và xinh đẹp, người dân rất thân thiện được mệnh danh là đại biểu đại diện cho sự thân thiện lịch lãm của nước Pháp , họ hội tụ tất cả ấn tượng nổi bật của con người Pháp.

Lúc này đây cả cánh đồng hoa đang đung đưa trong gió như đang nhảy múa chào đón khách tới tham quan du lịch.

Giản Nhuỵ Ái không nghĩ đến nàng sẽ được đến vùng Provence nổi tiếng của nước Pháp lãng mạn, mỉm cười hạnh phúc: "Hạo, chúng ta đã đến Provence, thật là đẹp!"

Đơn Triết Hạo ôm hông Giản Nhuỵ Ái dịu dàng hỏi "Thích không?"

"Em rất thích,đây là vùng đất xinh đẹp nhất mà em đã đến, em muốn đi xem."

"Được, anh sẽ dẫn em thăm mọi nơi ở Provence." Đơn Triết Hạo cưng chiều búng mũi Giản Nhuỵ Ái