Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 184: Tôi đau từ trong lòng




Cô thoát ra khỏi cánh tay ôm của anh, cúi đầu cầm cổ tay của anh, tay run rẩy cởi nút cài áo sơ mi của anh ra, một vết sẹo rất nhỏ hiện lên ở trước mặt cô. Nếu như không chú ý có lẽ cũng không nhìn thấy vết sẹo.

Một khắc kia, nước mắt của cô chạy ra như nước suối, nó cứ liên tục rơi lên vết sẹo trên cánh tay của Đơn Triết Hạo.

Thân thể Đơn Triết Hạo cứng đờ, thì ra cô khóc là vì vết thương trên cánh tay của anh, khiến tâm tình Đơn Triết Hạo trở nên rất tốt, anh giữ lấy khuôn mặt cô để trấn an : "Đứa ngốc, vết sẹo nho nhỏ không có gì đáng khóc, đây là khi còn bé anh vô tình làm tổn thương mình. . . . . ."

"Anh nói dối." Giản Nhụy Ái không ngờ Đơn Triết Hạo lại suy nghĩ thay mình nhiều như thế, Đơn Triết Hạo như vậy càng làm cho cô đau lòng, "Đây là vết sẹo để lại do anh tự sát."

Đơn Triết Hạo run rẩy, làm sao cô sẽ biết những chuyện này? Bà nội sẽ không nói cho cô biết, chẳng lẽ là Y Thiếu Thiên, người đàn ông này thật nhiều chuyện.

"Tiểu Nhụy, chuyện khi trước đã là quá khứ qua rồi, không cần khóc như thế nữa, nếu không anh sẽ rất đau lòng." Đơn Triết Hạo không cầm lòng được mà hôn lên nước mắt của cô.

Giản Nhụy Ái nhắm mắt lại phối hợp với anh, hưởng thụ cái hôn dịu dàng của anh.

Ngón tay Đơn Triết Hạo từ từ ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng hôn cô cho đến khi hai người không hô hấp được, mới thả nhau ra.

Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, có cảm giác hạnh phúc vô hạn, để cho tâm tình của cô buông lỏng, giống như tìm được bến cảng an toàn tránh gió, dỡ bỏ ý thức phòng bị toàn thân, nhắm mắt lại an tĩnh hưởng thụ cảm giác yên tĩnh và hơi thở thơm mát của người đàn ông bên cạnh.

Tay cô vuốt ve vết sẹo, "Như thế nào? Đau không?"

"Không đau, vết thương nhỏ này có đáng là gì." Đơn Triết Hạo mỉm cười để cho cô yên tâm.

Đối với Đơn Triết Hạo mà nói, những vết thương này thật không coi vào đâu? Chỉ là chuyện nhỏ.

Đôi mày thanh tú của Giản Nhụy Ái nhíu chặt, vết sẹo lớn như thế mà tại sao cô không nhìn thấy? Cô quá sơ ý, rốt cuộc trên người anh có bao nhiêu vết sẹo.

Cô trở nên lo lắng "Hạo, những nơi khác có thương tích không?"

"Có, hơn nữa là vết thương rất lớn." Gương mặt Đơn Triết Hạo trở nên nặng nề, giống như vết sẹo trên người mình vô cùng nghiêm trọng.

Giản Nhụy Ái hoảng sợ, lo lắng "Nơi nào?"

Đơn Triết Hạo mím môi, mỉm cười túm lấy cánh tay Giản Nhụy Ái, ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn cô, đặt tay cô lên lồng ngực mình, nhẹ giọng nói ra: "Chính là nó, bởi vì em rời khỏi nên nó bể tan tành, đau lòng lắm, cho nên em đừng để nó đau lòng nữa, nó chỉ thuộc về em."

Giản Nhụy Ái đau lòng nước mắt rơi đầy mặt khi nghe lời nói chân tình của anh. Cô kích động nói không ra lời, người đàn ông kiêu ngạo lại nói lời chân thành như thế với cô, vậy làm sao cô không cảm động cho được cơ chứ, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trái tim Đơn Triết Hạo bị nước mắt Giản Nhụy Ái hấp dẫn, chăm chú nhìn cô thiện lương đơn thuần. . . . . Anh thử lau đi những giọt nước mắt của cô, tỉ mỉ che chở như vậy, tựa như che chở bảo bối, ôm cô vào lòng, "Đừng khóc, không phải em không biết nước mắt của em sẽ làm lòng anh đau nhói."

So với sự đau đơn trên người anh, nước mắt của Giản Nhụy Ái càng là vết thương trí mạng của anh.

Giản Nhụy Ái là bảo bối của anh, càng là tất cả của anh, không thể để cho cô khóc thút thít, thậm chí để cho cô đau lòng.

Anh sẽ bảo vệ cô, thay cô tiêu diệt chướng ngại, còn giúp cô giải quyết hết chuyện phiền phức.

Giản Nhụy Ái giống như nằm mơ, tựa vào lồng ngực của anh, thật ra thì có lúc cô cũng lo được lo mất, giống như cảm thấy hạnh phúc tựa như một giấc mơ, có lúc mơ hồ có lúc lại rõ ràng như vậy. Nhưng cô biết đó không phải là mơ, mà là thật.

Cô đem gò má đầy nước mắt của mình tựa vào ngực của Đơn Triết Hạo thì thầm :"Hạo, anh đối xử với em thật tốt."

Đơn Triết Hạo xoa đầu của cô, nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, làm cho anh yêu thích không buông tay."Biết anh đối xử rất tốt với em, vậy em cũng nên đồng ý với anh, cuối tháng này chúng ta đính hôn có được không?"

"A!" Đại não Giản Nhụy Ái chưa kịp phản ứng, Đơn Triết Hạo đã ném cho cô một quả bom khác, "Đính hôn?"

"Đúng, anh đã sắp xếp mọi chuyện xong cả rồi, sẽ chờ Tiểu Nhụy của anh đồng ý." Đơn Triết Hạo dịu dàng nhìn cô, thấy cô không có phản ứng, lại khiến anh thấp thỏm hỏi "Chẳng lẽ em không đồng ý với anh sao?"

"Không có, không có. . . . . ." Giản Nhụy Ái kích động trả lời, làm sao cô có thể không đồng ý?

Đơn Triết Hạ đối xử với cô tốt như thế, vì cô mà làm rất nhiều việc như thế, đi khắp thế giới này cũng không có ai hy sinh vì người khác như thế, cô nằm mơ cũng muốn trở thành vợ của Đơn Triết Hạo, cả đời đi bên cạnh anh.

"Không có, vậy coi như em đồng ý."

Giản Nhụy Ái xấu hổ gật đầu một cái, cánh tay trắng như tuyết của cô vòng chắc qua cổ của Đơn Triết Hạo, rúc vào trên ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.

Đơn Triết Hạo thỏa mãn nhắm mắt lại, hưởng thụ ôn nhu dị thường trong ngực, bàn tay vuốt ve chiếc lưng của cô, hi vọng nháy mắt một cái sẽ qua tháng sau ngay.

Anh sẽ ở trước mặt mọi người, chứng minh cô là người phụ nữ của anh. Thời khắc ấy vô cùng tuyệt đẹp!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đơn Triết Hạo đưa Giản Nhụy Ái đến một tiệm trang điểm, cô ngạc nhiên không hiểu nhìn anh, mạnh mẽ ép buộc cô ra khỏi nhà, chính là muốn mang cô trang điểm sao

"Tiểu Nhụy, một chút nữa cùng anh tham gia một buổi tiệc nhé." Đơn Triết Hạo nói một cách đơn giản, giống như căn bản cũng không cho Giản Nhụy Ái cơ hội cự tuyệt.

Giản Nhụy Ái ngẩn người, dạ tiệc? Cô không thích cái nơi a dua nịnh hót như thế "Em không muốn đi, anh cứ đi một mình đi!"

Thật không thích đi tới đó, cứ nói chuyện cười giỡn với nhau, rõ ràng không biết mà , tại sao phải giả bộ rất quen thuộc? Như vậy để cho cô không thoải mái, hơn nữa nếu Đơn Triết Hạo uống rượu, đến lúc đó cô chẳng khác nào kẻ ngu,

"Nếu như em không đi, vậy anh sẽ không có bạn gái rồi, chẳng lẽ em muốn người khác xem ông xã của em là trò cười sao?" Đơn Triết Hạo vô tội nói xong, anh biết Giản Nhụy Ái sẽ mềm lòng mà chấp nhận, anh còn hiểu cô hơn cả cô

Giản Nhụy Ái bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạ, nghe giọng nói đáng thương của anh, hơn nữa cô đã bị lừa gạt mang đến đây rồi, cũng không có cái gì ra về cả.

"Được rồi!" Cô chỉ có thể miễn cường đồng ý.

Đơn Triết Hạo nghe cô đồng ý, ôm cô đi ra ngoài xe, "Vậy chúng ta liền vào thôi!"

"Hạo, anh làm gì đấy? Thật là nhiều người nhìn, nhanh thả em xuống." Giản Nhụy Ái giùng giằng, đạp hai chân, sắc mặt ửng hồng, người đàn ông này thật không sợ ai cả

"Nhìn cái gì, em là vợ của anh còn sợ cái gì?" Tâm tình Đơn Triết Hạo đang rất tốt, anh hận không thể để người của toàn thế giới cũng biết bọn họ ân ái, những người này làm anh còn cảm thấy chưa đủ .

Quản lý của salon trang điểm nhìn thấy Đơn Triết Hạo thì nhiệt tình tiếp đón: "Cậu Đơn, tiểu thư, chào hai người!" Ánh mắt cô ta liếc nhìn Giản Nhụy Ái, quần áo đơn giản, nhưng người hiểu biết cũng biết những bộ quần áo trông bình thường như thế này, đều do những nhà thiết kế nổi tiếng ở nước Pháp may, mỗi món đều là số lượng có hạn.

Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhụy Ái đến gần sát lồng ngực mình, "Gọi ông chủ của các người ra, bảo ông ta tự mình trang điểm cho vợ tôi."

"Được, cậu Đơn, cô Đơn, mời các người chờ." Quản lý cửa hàng cũng coi như mắt tinh, nhưng không ngờ cô gái này lại là vợ của Đơn Triết Hạo

Giản Nhụy Ái rất xấu hổ, thẹn thùng, chỉ ra ngoài dự một buổi tiệc tối thiết nghĩ không cần xa xỉ như thế, nhưng Đơn Triết Hạo lại thích như thế.

Mấy ngày nay từ trên xuống dưới nhà họ Đơn, đều thấy Đơn Triết Hạo chăm sóc cẩn thận mình như thế, móc tim móc phổi trao cho Giản Tử Hạo, cái gì cũng để cho bọn họ sử dụng những món đồ tốt nhất

Thật ra thì cô căn bản cũng không cần xa xỉ phẩm, nhưng anh sẽ nói cô phải là cô gái tốt nhất thế giới, cô cũng nói không lại anh, dần dà, anh lấy cái gì thì cô dùng cái đó

Cô cũng sắp bị anh dưỡng thành một cô gái hám tiền rồi!