Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 183: Đau lòng bỏ Đơn Triết Hạo ra




Đến khi Giản Nhụy Ái ở trong căn phòng dành riêng cho Tổng giám đốc mới lấy lại tinh thần, bỗng cười một tiếng, số lần cô cười trộm càng ngày càng nhiều, nếu để người ta nhìn thấy còn cho rằng cô là đứa ngốc.

Giản Nhụy Ái đi tới bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, nhìn bàn làm việc chỉnh tề, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, tưởng tượng dáng vẻ khi Đơn Triết Hạo làm việc, nhất định vô cùng đẹp trai, không phải người ta nói khi đàn ông nghiêm túc làm việc là khi họ điển trai nhất sao.

Nhưng cô lại thích nhìn Đơn Triết Hạo lúc lên xe hơn!

Nhìn quanh gian phòng lưu lại hơi thở của Đơn Triết Hạo, cô đã cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, giống như trong lòng ăn mật đường. Nụ cười trên mặt cũng chưa từng đứt đoạn!

Cô đưa tay cầm lấy bút máy, nhìn thấy trên bàn bày hình mình và Đơn Triết Hạo, tấm hình cô cười vô cùng hạnh phúc, bởi vì người trong lòng cô thích nhất đang đứng bên cạnh cô.

Hình bên cạnh là một mình Đơn Triết Hạo, khóe miệng cô không khỏi cong lên, tay cầm khung ảnh lên, thay Đơn Triết Hạo vẽ thêm một chòm râu, trong nháy mắt gương mặt anh tuấn của Đơn Triết Hạo đã biết thành lão già.

Đơn Triết Hạo buồn cười như thế, chọc cho Giản Nhụy Ái cười ha ha, chợt nhớ ra đây là phòng làm việc của anh, đợi chút nữa anh sẽ để ý đến việc mình sửa ảnh của anh

Vội vàng lấy vải ướt tới lau lau chỗ vừa vẽ thêm lên khung ảnh, cô không có năng lực chống lại Đơn Triết Hạo.

Trong phòng làm việc của Đơn Triết Hạo không có gì để chơi, cô nhẹ nhàng đi tới phòng họp, thông qua tấm kính thủy tinh nhìn thấy Đơn Triết Hạo ngồi ở phía trên tập trung tinh thần nghe nhân viên báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng cau mày. . . . . .

Cả phòng làm việc anh là lớn nhất, một đôi mắt như chim ưng nhìn những người bên dưới hoặc là đang tỉ mỉ run sợ báo cáo hoặc là nghiêm túc nghe thuyết trình, mà anh chẳng có chút quan tâm nào cả.

Một nhân vật có tiền, có quyền như thế chính là người đàn ông yêu cô, cũng là người cô yêu.

Không biết vì sao? Cô lại có ý nghĩ muốn phá vỡ tấm thủy tinh ấy, đi đến ôm lấy Đơn Triết Hạo, nói cho anh biết cô cũng rất yêu anh.

Bỗng, phía sau vang lên tiếng gọi, làm cho Giản Nhụy Ái giật mình quay lại đã nhìn thấy Y Thiếu Thiên đứng đó.

"Cô Giản, có thể nói chuyện một chút không?"

Giản Nhụy Ái cắn môi khốn hoặc nhìn Y Thiếu Thiên, gật đầu một cái "Được!"

Hai người tới một quán cà phê, Y Thiếu Thiên gọi cho mình và cho Giản Nhụy Ái một tách cà phê Blue Mountain, ngay sau đó không gian liền lâm vào im lặng.

"Cô Giản, tôi mời cô tới nơi này, là muốn để cô vui vui ngồi đợi tổng giám đốc." Y Thiếu Thiên đánh vỡ không khi yên tĩnh, trong gọng nói mang theo nhiều đau lòng thay cho Đơn Triết Hạo.

Giản Nhụy Ái sững sờ, Y Thiếu Thiên bảo mình đến nơi đây là vì muốn mình vui vẻ đợi Đơn Triết Hạo sao, không ngờ Y Thiếu Thiên lại trung thành với Đơn Triết Hạo như thế, nhưng không cần anh ta nói, cô cũng sẽ làm như thế

Cô cầm tách cà phê lên uống một ngụm, "Tại sao anh lại nói với tôi điều này?"

"Tôi hiểu rõ Tổng giám đốc Đơn sẽ không nói những việc này với cô, theo tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ không giải thích."

Giản Nhụy Ái không tưởng tượng nổi nhìn Y Thiếu Thiên, không biết anh nói cái gì? Đơn Triết Hạo lại có việc gì cần phải giải thích với cô? Những lời này làm những tế bào trong cơ thể cô vô cùng lo lắng.

Cô kinh ngạc nói: "Hạo cần phải giải thích cái gì với tôi?"

Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Giản Nhụy Ái rồi lẳng lặng nói : " Có lẽ cô không biết năm năm qua, anh ấy đã trải qua cuộc sống như thế nào. Nhưng cô phải biết, trên thế giới sẽ có một người ngu ngốc yêu cô."

Giản Nhụy Ái ngớ ngẩn, đúng vậy, Đơn Triết Hạo không đề cập tới chuyện đó, mà cô cũng không hỏi, cánh môi giật giật nhưng không biết phải làm sao?

Y Thiếu Thiên tự do nói: "Khi Đơn Triết Hạo nhìn thấy cô . . . . . Không, phải nói là thế thân cô nằm ở lối đi bộ thì một khắc kia thế giới của anh ấy liền sụp đổ, cả ngày không ăn uống, cuộc sống u ám, thậm chí thiếu chút nữa đã tự sát, đều do bà nội dùng tánh mạng già của mình để kéo anh ấy trở lại và bắt anh phải bảo vệ tập đoàn.

Bà nội phải lấy tính mạng mình để thỏa hiệp với Tổng giám đốc Đơn, mới để cho anh bỏ đi ý định tự sát, thật ra thì cô có thể nhìn thấy rất nhiều vết sẹo mới có trên cơ thể của anh ấy, đó là dấu vết do anh ấy muốn tự sát để lại.

Vì bà nội nên anh ấy không tự sát nữa, mỗi ngày bức mình ở trong phòng làm việc, trở thành người máy không có máu không có thịt nên tập đoàn Đan Thị mới càng ngày càng phát triển.

Như vậy, mọi người cho là anh đã vượt qua nỗi đau mất cô nhưng năm năm qua, anh ấy không có một ngày nào thoát ra khỏi ám ảnh, chẳng có ngày nào anh ấy quên đi nổi nhớ về cô, mỗi đêm anh ấy sẽ uống rượu cho thật say, rồi sẽ khóc thút thít.

Hơn nữa, anh ấy còn điên cuồng chơi trò chơi nguy hiểm như đua xe, chính là đang muốn phá hỏng cơ thể của mình, sau đó đi xuống mồ cùng cô."

Giản Nhụy Ái khiếp sợ, trái tim cũng giống như vì Đơn Triết Hạo mà sắp rỉ máu, không nghĩ tới cô lại làm anh ấy tổn thương sâu sắc đến thế, nếu như khi đó anh thật. . . . . . như vậy cô sẽ áy náy cả đời, cô sẽ là tội nhân.

Có lẽ, năm ấy lựa chọn dùng dùng phương thức này rời đi, thật sự là sai lầm rồi.

"Cô Giản, tôi đã đi theo Tổng giám đốc Đơn nhiều năm, anh ấy là sư phụ của tôi cũng là ân nhân của tôi. Cho nên cô trở lại rồi cũng đừng rời xa tổng giám đốc Đơn nữa, cũng không cần gây gổ với anh ấy, lại càng đừng để anh ấy đau lòng, anh ấy thật sẽ không chịu nổi."

Lời nói của Y Thiếu Thiên một lần một lần vang vọng ở bên tai của cô, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi theo khóe mắt, giống như chảy vào trong lòng, cho đến trái tim, khiến tất cả lục phủ ngũ tạng đều gào réo đau đớn, để cho cô vô cùng khó chịu.

"Sao anh ấy lại ngu như thế ? . Tôi đáng giá để cho anh ấy hy sinh như vậy sao ?."

Y Thiếu Thiên đưa cho cô khăn giấy, "Đáng giá, ở trong lòng Tổng giám đốc Đơn thì cô Giản chính là người duy nhất, thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng của anh ấy."

Giản Nhụy Ái không nhận lấy khăn giấy, mặc cho nước mắt chảy xuôi, mấy phút đã qua, thật lâu không nói, "Tôi nghĩ mình muốn yên tĩnh một mình, anh đi trước đi, đợi chút Hạo đến tìm tôi, hãy nói với anh ấy tôi đi ăn cơm rồi."

"Ừm!" Y Thiếu Thiên nặng nề nhìn cô một cái, năm năm qua trong lòng anh vô cùng giận Giản Nhụy Ái, nhưng nhìn thấy Giản Nhụy Ái tự trách như thế, cũng biết Giản Nhụy Ái thật tâm yêu Đơn Triết Hạo nên cũng không chỉ trích cô nữa.

Giản Nhụy Ái nhìn Y Thiếu Thiên rời đi, cô mệt mỏi dựa vào ghế dựa, vô lực nhắm mắt lại, nước mắt xông ra khỏi khóe mắt, nhỏ giọt xuống hợp tác với sự bi thương của cô.

Mùi vị chua xót từ bên trong xông ra khỏi cổ họng, hung hăng chận cổ họng của cô lại, lỗ mũi, tất cả giống như sắp làm cô hít thở không thông.

Cô thật không biết Đơn Triết Hạo vì mình, mà thương tổn bản thân như vậy.

Giờ khắc này cô rất muốn chạy đến bên cạnh Đơn Triết Hạo, cắm đầu cắm cổ chạy về tập đoàn, không biết trên đường đã đụng bao nhiêu người, không biết bị bao nhiêu người chửi rủa là kẻ điên, nhưng cô vẫn không dừng lại.

Dùng sức đá cửa phòng họp ra, mọi người giật mình, khiếp sợ nhìn Giản Nhụy Ái vô cùng thê thảm nhếch nhác : đầu tóc Giản Nhụy Ái rối bời, nước mắt tùm lum khắp mặt. Hiển nhiên, Đơn Triết Hạo đã bị Giản Nhụy Ái hù dọa, vội vàng chạy đến đỡ để Giản Nhụy Ái khỏi ngã, lo lắng hỏi "Thế nào?" Rõ ràng anh mới đi ra ngoài có vài tiếng, vừa còn rất tốt sao đã như thế này ? ".

Mọi người trong phòng làm việc nhìn thấy tình huống này cũng thức thời thu dọn sổ sách và yên lặng rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp bọn họ.

Giản Nhụy Ái lẳng lặng nhìn Đơn Triết Hạo, trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . em không biết gì cả."

Đơn Triết Hạo buồn cười cúi đầu nghe Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa nói xin lỗi, mỉm cười bất đắc dĩ, bàn tay vuốt ve tóc của cô, trấn an nói: "Em không hề có lỗi với anh, không cần nói xin lỗi anh."