Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 175: Làm như vậy sau đó xuống địa ngục




Lúc Giản Nhụy Ái ngồi dậy, toàn thân đều đau nhức khó chịu, làm cho cô không nhin được rên rỉ, nghiêng đầu nhìn căn phòng xa hoa xa lạ lại quen thuộc như vậy, nhưng lại không có bóng dáng của Đơn Triết Hạo.

Trong lòng cô khẽ dâng lên cảm giác lo lắng, nhịn đau, cầm quần áo mặc vào, trong lòng khẽ mắng Đơn Triết Hạo, người đàn ông này lại nhiều tinh lực như vậy, một ngày nào đó có khả năng sẽ bị anh làm cho thật sự nổ tung?

Giản Nhụy Ái đi ra khỏi phòng, nhưng đã không còn cảnh vắng ngắt giống như lúc trước cô tiến vào, không khí náo nhiệt, có rất nhiều người giúp việc đang bận rộn làm việc.

Biệt thự này thiết kế giống hệt như căn biệt thự trước, cách bày biện đồ đạc cũng giống nhau, đều là đồ đạc hào hoa xa xỉ như vậy.

Cô đứng ở trên lầu, nhớ tới Quyền Hàn, đúng vậy! Giản Nhụy Ái làm sao mày có thể trọng sắc khinh bạn như thế? Cư nhiên lại có thể quên chuyện Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo bắt, cô răng rắc chạy xuống lầu.

Khi đến căn phòng kia, cô lại không nhìn thấy Quyền Hàn, sốt ruột đi lại mấy vòng ở trong phòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quyền Hàn đâu cả, ánh mắt ảm đạm, Đơn Triết Hạo có thể sẽ làm như thế nào với Quyền Hàn đây?

Trong lòng đầy lo lắng!

Sau lưng cô vang lên giọng nói "Cô Giản . . . . . ."

Giản Nhụy Ái xoay người nhìn thấy dì Vũ đang cố nén lại hai hàng nước mắt, trong lòng cô lộp bộp, hưng phấn ôm lấy bà: "Dì Vũ. . . . . ."

"Cô Giản, cô thật sự không có chuyện gì, thật sự là quá tốt." Dì Vũ nhìn thấy Giản Nhụy Ái, trong lòng không ngừng kích động, vừa mừng vừa sợ, cô ấy thật sự không có chuyện gì, cuối cùng cậu chủ cũng đã tìm được cô ấy trở về.

"Dì Vũ." Giản Nhụy Ái ôm lấy dì Vũ, ở trong ngôi biệt thự này dì Vũ là người thương cô nhất, để cho bà phải lo lắng cho mình như vậy, cô cảm thấy rất áy náy, phải mất thật lâu mới nhịn được không để nước mắt chảy xuống .

Dì Vũ nhìn Giản Nhụy Ái, thấy cô thật tốt đứng ở trước mắt mình, rốt cuộc lần này cậu chủ cũng không phải đau lòng nữa, bà cũng yên tâm nhiều, nhìn sắc mặt cô ấy có chút tái nhợt, mấy năm này không biết cô đã sống như thế nào?

"Cái đó, người bị giam ở bên trong đâu?" Giản Nhụy Ái cẩn thận hỏi.

"Cô nói là cậu Quyền, cậu chủ đã đưa anh ta trở về rồi, yên tâm, cậu Quyền không có chuyện gì." Dì Vũ dịu dàng trả lời.

"Là như vậy, cám ơn dì Vũ." Trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, cô cũng biết Đơn Triết Hạo sẽ không làm gì với Quyền Hàn, cô nhìn dì Vũ nói: "Con ra ngoài viện ngồi một lát, đợi chút, khi Hạo trở lại thì gọi con xuống."

"Được!" Dì Vũ đồng ý, bà nhìn bóng dáng cô bước đi, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, bà biết cậu chủ nhất định sẽ được hạnh phúc.

Giản Nhụy Ái đi ra ngoài, khoảng sân rộng rãi, nhưng không lớn bằng biệt thự của nhà họ Đơn, trong vườn cũng không có nhiều loại hoa như ở đó, trong lòng có chút băn khoăn không biết bà nội sống có tốt không?

Năm năm rồi, cô thật sự rất nhớ bà nội, nhưng cũng rất sợ nhìn thấy bà nội, trong lòng cô thật sự rất mâu thuẫn!

Trong sân chỉ có một cái xích đu, cô ngồi đó hưởng thụ cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu vào người.

Cả mùa đông cô đều chưa được hưởng thụ qua hương vị của ánh mặt trời, thật sự rất thoải mái, mùi vị cũng thật dễ ngửi.

Không biết qua bao lâu, thời điểm khi Giản Nhụy Ái sắp ngủ quên, nơi xa xa lại vang lên giọng nói quen thuộc "Mẹ. . . . . ."

Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giản Tử Hạo đang chạy về phía mình, cô vui mừng ôm lấy Giản Tử Hạo, vui vẻ cười nói: "Hạo Hạo, làm sao con lại tới được đây?"

Giản Tử Hạo ôm cổ của Giản Nhụy Ái "Mẹ, hôm qua mẹ không có về nhà, mẹ không phải là biết con và ba sẽ lo lắng sao."

Lời của cậu đã nhắc nhở Giản Nhụy Ái, cả người cô cứng ngắc, tại sao cô có thể vui vẻ mà quên đi Cụ Duệ Tường được? Anh nhất định đã rất lo lắng cho cô, dù sao cả đêm cô cũng không về.

"Thật xin lỗi, đã để cho hai người phải lo lắng."

"Mẹ, mẹ không cần nói xin lỗi với con, người mẹ phải nói xin lỗi là ba, tối hôm qua ba đã chờ mẹ cả đêm." Giản Tử Hạo nói thật, khi nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất hiện "Ba. . . . . ."

"Ngoan!" Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Tử Hạo, xoa đầu cậu một cái.

Một tiếng ba này ngược lại đem Giản Nhụy Ái hù sợ, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, cô muốn nghe anh giải thích.

"Mẹ, ba Duệ Tường nói ba Triết Hạo mới chính là ba của Hạo Hạo, chỉ là, Hạo Hạo vẫn sẽ tiếp tục thích ba Duệ Tường."

Giản Nhụy Ái kinh hãi, trong lòng đầy áy náy, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống , Cụ Duệ Tường, làm sao anh lại ngốc như vậy? Tại sao có thể thiện lương như vậy? Nếu như anh chửi cô hai tiếng, hoặc là không đem Giản Tử Hạo cho cô, có lẽ như thế sẽ khiến lòng của cô đỡ đau đi chút ít.

Không nghĩ đến cô có lỗi với anh, nhưng Cụ Duệ Tường lại vẫn luôn suy nghĩ mọi chuyện giúp cô, Giản Nhụy Ái mày thật sự là một người phụ nữ xấu xa, mày nên xuống địa ngục mới phải, cô vô lực ngồi xổm xuống khóc thút thít.

Giản Tử Hạo hiển nhiên bị hành động của Giản Nhụy Ái dọa sợ, cũng khóc theo "Mẹ, có phải là con đã nói sai gì rồi hay không, mẹ không cần khóc a!"

"Hạo Hạo, không khóc, để ba tới." Đơn Triết Hạo để Giản Tử Hạo xuống, đưa tay đỡ Giản Nhụy Ái dậy, bế cô ôm vào trong lòng mình.

Giản Nhụy Ái thiện lương, cô cảm thấy mình có lỗi với Cụ Duệ Tường, người phụ nữ ngốc, nhìn nước mắt của cô, lòng của anh cũng đều cảm thấy đau đớn.

Đây không phải là chuyện của một mình cô, thật ra thì cả nhà bọn họ đều thiếu Cụ Duệ Tường, anh thật sự rất cảm kích Cụ Duệ Tường, cảm kích cậu ấy đã hy sinh cho gia đình bọn họ như vậy.

"Tiểu Nhụy, đừng khóc, là chúng ta có lỗi với Duệ Tường, anh sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cậu ấy."

"Hạo, em là người xấu, em là người rất xấu, em chỉ biết làm tổn thương người khác, anh biết không? Năm năm qua, anh ấy luôn tận tâm tận tận ý đối xử với em, đối xử với Hạo Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái bỗng không thể nói tiếp, khóc nấc lên, trong lòng mơ hồ đau đớn, đó là áy náy đau đớn.

Hai tay Đơn Triết Hạo khép chặt lại, đem mặt cô ép sát vào lồng ngực mình, khối nước mắt kia làm ướt áo của anh, có chút cảm giác lành lạnh man mát, nhưng lại không xua tan đi được cảm giác nặng nề trong lòng anh.

Đã nhiều năm như vậy, ngày ngày bọn họ đều ở chung một chỗ, nhất định bọn họ cũng sẽ có rất nhiều chuyện mà anh không biết, những thứ này cũng đủ làm cho Đơn Triết Hạo điên cuồng ghen tỵ "Tiểu Nhụy, đừng khóc, em khóc làm lòng của anh sẽ rỉ máu."

Thế nhưng, cô vẫn không khống chế được nước mắt của mình, nhớ tới mình có lỗi với Cụ Duệ Tường, trong lòng của cô lại rơi nước mắt, tựa vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, nước mắt đã làm ướt hết áo của anh.

"Hạo, có phải là em đã sai hay không, tại sao việc em làm hỏng lại luôn nhiều hơn là thành công? Thật ra thì người em không muốn làm tổn thương nhất chính là Cụ Duệ Tường, nhưng là em vẫn đã làm tổn thương anh ấy rồi."

Nước mắt của Giản Nhụy Ái giống như sợi dây chuyền ngọc trai bị đứt, giống như khe nước chảy tràn, không hề có dấu hiệu ngưng lại.

Cô thật sự không muốn làm tổn thương đến Cụ Duệ Tường, thật sự nghĩ muốn yên lặng sống chung cùng anh, nhưng cô biết mình không làm được, trong lòng cô vẫn luôn tồn tại bóng dáng của Đơn Triết Hạo.

Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao ông trời lại muốn cô chịu đựng những đau khổ này?

Đơn Triết Hạo đau lòng lau nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái, nếu tình huống này đổi thành như lúc trước, anh nhất định sẽ tức giận với Giản Nhụy Ái, hơn nữa nhốt cô ở trong phòng.

Nhưng là, anh đã biết chân tướng, trong lòng cũng chỉ còn đau lòng cùng yêu thương cô "Tiểu Nhụy, đừng khóc, tin tưởng anh, nhất định Duệ Tường sẽ hiểu, ngoan, nếu như phải nhận báo ứng cũng là anh, em đừng khóc nữa, lòng anh cũng sẽ đau chết ."

Giản Nhụy Ái che miệng Đơn Triết Hạo lại "Phì phì. . . . . . Không nên hơi một tí lại nói đến chết, điềm xấu."

Đơn Triết Hạo cười hạnh phúc, nắm tay của cô, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay của cô "Cám ơn em đã chọn anh."

Vừa dứt lời, Đơn Triết Hạo liền vòng chắc thân thể cô, để cho cô tựa sát trong lồng ngực mình, cằm tựa vào trên đỉnh đầu của cô, ngửi mùi hương trên tóc của cô, nỗi sợ hãi cùng đau đớn trong lòng giống như được giảm đi rất nhiều, xem ra cô chính là liều thuốc an thần của anh.

"Hạo, đưa em đến chỗ Duệ Tường, được không?" Giản Nhụy Ái ngẩng đầu khẩn cầu nói.