Nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo rời đi, anh thở dài không biết anh thở dài là vì cái gì? Chỉ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh, anh nói thẳng với Đơn Triết Hạo vì trong lòng Giản Nhụy Ái không có anh!
Dì Vương cầm túi đá chườm đi ra ngoài "Cậu chủ, chườm một chút sẽ nhanh đỡ hơn."
Dì Vương nhìn vết thương mà ghê, không ngờ lại có người độc ác như thế, đánh cậu chủ thành bộ dạng này.
"Vâng, cám ơn dì!" Cụ Duệ Tường nhận lấy túi đá chườm, Đơn Triết Hạo ra tay vẫn không lưu tình như vậy.
Giản Nhụy Ái chạy vào Quán Nhân Ái, cũng không để ý đến ánh mắt kỳ quặc của mọi người, trong mắt mọi người thì cô đã chết cách đây năm năm rồi. Người đã chết lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, quả thật là chuyện rất kỳ lạ.
Cô vội vã chạy tới, nhìn Trác Đan Tinh khóc đến nỗi cả người ướt nhẹp, Giản Nhụy Ái ôm lấy Trác Đan Tinh đang nức nở.
"Đan Tinh, đã xảy ra chuyện gì?"
Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giơ tay ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái, tựa vào bả vai của cô, oa oa khóc lớn "Nhụy Ái, làm thế nào bây giờ? Anh Quyền Hàn không thấy đâu cả, anh ấy bị người ta bắt cóc rồi, mới vừa rồi bọn bắt cóc còn gọi điện thoại tới."
"Đừng khóc, bọn chúng nói gì?" Giản Nhụy Ái hoảng hốt, dù sao cô cũng không biết nên xử lý như thế nào, nhưng Trác Đan Tinh đang loạn, cô cũng không thể loạn theo được.
Trác Đan Tinh đang định nói thì lại có điện thoại, cô vội vàng kéo tay Giản Nhụy Ái: "Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?"
Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Giản Nhụy Ái cắn môi "Không có chuyện gì đâu, tớ đi nhận!"
Cô vội vàng, tay ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng rịn đầy mồ hôi "Alô!"
"Muốn Quyền Hàn, hãy đi theo địa chỉ trong điện thoại tới đây, tôi chỉ muốn một mình Giản Nhụy Ái tới, nếu những người khác cũng đi theo, thì đừng trách tôi giết con tin."
Nghe giọng nói ồm ồm, cô cũng không hiểu tại sao đối phương lại chỉ đích danh chính cô tự đi, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng cô không thể để cho Trác Đan Tinh sợ hãi.
"Thế nào? Đối phương nói gì? Có phải chỉ cần trả tiền là được hay không, muốn bao nhiêu? Mười triệu, một tỷ. . . . . ."
Hai tay Giản Nhụy Ái vỗ lên vai Trác Đan Tinh, trấn an nói: "Đan Tinh, cậu không cần vội vàng như vậy, đối phương chỉ muốn tớ đến gặp."
Trác Đan Tinh ngẩn người, trợn mắt nhìn Giản Nhụy Ái, ngay sau đó lập tức quỳ xuống, nước mắt đầy mặt.
"Đan Tinh, cậu làm cái gì? Nhanh đứng lên" Giản Nhụy Ái vội vàng đỡ Trác Đan Tinh dậy, cô không ngờ đến Trác Đan Tinh sẽ quỳ xuống trước mặt cô.
"Đừng!" Trác Đan Tinh lôi kéo hai chân của Giản Nhụy Ái "Cầu xin cậu, cầu xin cậu, hãy cứu anh Quyền Hàn, đối phương chỉ cần cậu đến thì cậu hãy đi đi, sau đó đem anh Quyền Hàn cứu ra, tớ biết rõ mình rất ích kỷ, nhưng tớ chỉ có anh Quyền Hàn, nếu như anh Quyền Hàn có chuyện gì? Tớ và đứa bé phải làm sao bây giờ?"
Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, sắc mặt tái nhợt, cô chưa bao giờ biết Trác Đan Tinh lại ích kỷ như vậy, chẳng lẽ cô ấy không nghĩ đến cô cũng có thể gặp chuyện không may hay sao?
Nước mắt trong hốc mắt cô tràn ra, đau lòng nhìn Trác Đan Tinh, trong lòng than thở , đưa tay kéo Trác Đan Tinh lên "Yên tâm, tớ sẽ đi, tớ sẽ cứu anh Quyền Hàn ra, tuyệt đối sẽ không để cho anh ấy có chuyện gì."
Nước mắt lăn dài, thật ra thì cho dù Trác Đan Tinh không khẩn cầu, cô cũng sẽ đi, nhưng cô không ngờ Trác Đan Tinh sẽ ích kỷ như vậy khiến cô buồn lòng.
"Cám ơn cậu, thật sự rất cám ơn cậu. . . . . ." Trác Đan Tinh khóc thút thít nói cảm ơn. Cô không phát giác ra suy nghĩ của Giản Nhụy Ái, trong đầu chỉ suy nghĩ và cầu mong Quyền Hàn không có việc gì.
Khi Giản Nhụy Ái đi tới địa chỉ theo hướng dẫn thì lại là một ngôi biệt thự, tại sao ngôi biệt thự này lại nhìn quen mắt như vậy, chính là biệt thự lúctrước mà Đơn Triết Hạo đã mua, cô cũng đã từng ở qua biệt thự này.
Đơn Triết Hạo, là anh!
Cả người Giản Nhụy Ái lạnh toát, Đơn Triết Hạo bắt cóc Quyền Hàn rốt cuộc là muốn làm gì? Cô hồi hộp thắc mắc đi vào, mở cửa chính ra, bên trong lạnh lẽo giống như chưa từng có ai ở qua.
Giản Nhụy Ái quan sát xung quanh nhưng không hề phát hiện ra bóng dáng của Quyền Hàn, cô lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, bàn tay siết chặt để kìm chế khủng hoảng trong lòng mình.
Cô không biết, có một người đàn ông uy phong lẫm liệt đang đứng trên đỉnh đầu cô, ánh mắt gắt gao bao bọc xung quanh người cô.
Khi Giản Nhụy Ái đi vào trong nhà, nhìn thấy Quyền Hàn bị treo ngược lên trong một căn phòng, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, liền vội vàng muốn đi vào cởi trói cho anh, nhưng mặc cho cô lay cái tay cầm cửa kia như thế nào, nó cũng không mở ra được.
Cô trèo lên cửa sổ nhìn người ở bên trong, đã năm năm không gặp nhưng Quyền Hàn vẫn không thay đổi nhiều, vẫn gần gũi và ấm áp …. .Đây chính là anh Quyền Hàn của cô, phải làm thế nào bây giờ? Anh cứ như vậy bị treo ngược lên còn mình nên làm cái gì? Làm như thế nào để cứu anh? Nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.
"Tiểu thư Đơn Giản?" Đơn Triết Hạo cắn răng nghiến lợi nói ra bốn tiếng này.
Cả người Giản Nhụy Ái run lên, đầu óc trống không, cô nên làm cái gì? Cô nắm chặt tay thành quả đấm, cũng không khống chế nổi run rẩy, chỉ có thể xoay người đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, lời nói giống như bị chặn, một câu cũng không thể nói ra ngoài.
Bờ môi run rẩy thật lâu, nhưng lời nói cũng không phát ra được.
Mùa đông, thời tiết rất lạnh, nhưng giữa bọn họ giống như càng thêm lạnh lẽo, Đơn Triết Hạo không ngừng nhìn cô, năm năm, anh chưa từng dừng lại một khắc không nghĩ tới cô.
Hôm nay, bọn họ lại gặp nhau ở chỗ này .
Mặc dù anh rất giận cô, nhưng anh không thể không nhớ cô, kích động muốn ôm chặt cô vào trong lòng mình.
"Anh Đơn, làm phiền anh bỏ qua cho người ở bên trong, anh ấy với anh không thù không oán." Giản Nhụy Ái nắm chặt quả đấm, kìm chế sự lo lắng trong lòng mình.
Đơn Triết Hạo cười lạnh, đã đến mức này mà cô vẫn còn muốn tiếp tục giả bộ, anh thật sự muốn đào lòng của cô ra xem một chút, ở bên trong rốt cuộc là chứa cái gì chứ? Sao cô có thể vô tình như vậy.
Anh đau đớn nói: "Cô Giản, từ nhỏ đã lớn lên ở nước Mĩ, làm sao lại biết Quyền Hàn?"
"Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái bị lời nói của Đơn Triết Hạo làm cho không biết nên nói cái gì cho phải?
Đơn Triết Hạo tiến lên một bước, Giản Nhụy Ái sợ hãi lui về phía sau một bước "Cô Giản không trả lời được, không bằng tôi nói thay cô đi, Quyền Hàn là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã lớn lên cùng cô, chuyện của anh ta, cô vĩnh viễn đều quan tâm, cho nên Giản Nhụy Ái, em muốn giả bộ bao lâu?"( chỗ này bắt đầu đổi xưng hô nhé, như vậy mình thấy hợp hơn)
Nói xong câu đó, Đơn Triết Hạo có chút hối hận vì ý tứ trong lời nói của mình, biểu hiện mình đang ghen, tại sao cô ấy lại lo lắng cho Quyền Hàn như vậy?
"Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái run rẩy, thì ra là anh đều biết hết mọi chuyện rồi, cô nên làm cái gì bây giờ?
"Thế nào? Đang nghĩ biện pháp đêt đối phó với anh sao? Giản Nhụy Ái, làm sao em có thể độc ác như vậy? Gạt anh ròng rã năm năm trời."
Câu nói sau cùng giống như Đơn Triết Hạo đang gầm lên, giống như muốn đem toàn bộ tức giận của mình phát tiết ra ngoài.
Giản Nhụy Ái lẳng lặng nhìn Đơn Triết Hạo, ánh mắt giao nhau, không biết nên nói cái gì cho phải? Năm năm không gặp, lại lần nữa gặp nhau với thân phận chân thật, cũng đã không biết nên nói cái gì?
Cô rối loạn nắm thật chặt quả đấm, giờ khắc này, cô cũng biết mình không giấu diếm nổi nữa, hơn nữa Đơn Triết Hạo còn diễn xuất giỏi như vậy, có lẽ anh đã sớm tra ra được thân phận của cô.
Xem ra cô không cần thiết phải tiếp tục giả trang nữa, quả thật lừa anh năm năm, cô không thể nói cái gì, nhưng là những chuyện này không có liên quan đến Quyền Hàn, Đơn Triết Hạo không thể gây tổn thương cho người vô tội.
"Đơn Triết Hạo, anh đã biết thân phận của tôi, vậy xin anh thả Quyền Hàn ra đi!"