Cô hoảng hốt cầm lấy túi sách, vội vàng chạy xuống lầu, thấy ánh mắt kỳ quái của Cụ Duệ Tường và dì Vương nhìn mình chằm chằm.
Đúng vậy! Cô gấp quá nên quên mất, ở dưới còn có Cụ Duệ Tường và Dì Vương, cô phải nói với Cụ Duệ Tường như thế nào? Nhưng là chân của anh không có tiện, nói ra chỉ càng làm cho anh thêm lo lắng mà thôi.
Ánh mắt Cụ Duệ Tường nghi ngờ nhìn Giản Nhụy Ái vẫn không nói lời nào chờ đợi cô giải thích. Nhưng dì Vương lại gấp gáp hỏi "Cô chủ, thân thể cô không thoải mái, muốn ra khỏi cửa làm gì chứ?"
"Tôi. . . . . ." Giản Nhụy Ái trì độn, nên nói như thế nào bây giờ? Ánh mắt nhìn xung quanh một lần "Đan Tinh, cậu ấy tìm cháu có chút việc, cháu đi ra ngoài tìm cậu ấy, tối nay sẽ trở lại."
"Cẩn thận một chút!" Cụ Duệ Tường không cự tuyệt cô, mà ủng hộ cô.
Anh tin tưởng Giản Nhụy Ái, cũng tin tưởng cô sẽ làm tốt mọi việc, cho cô một ánh mắt an ủi, liền để cho cô rời đi.
Giản Nhụy Ái vô cùng cảm ơn Cụ Duệ Tường, anh luôn bao dung cô vô điều kiện, trấn an cô, chuyện này cô không thể làm phiền anh, mở cửa chạy đi.
Giản Nhụy Ái mới rời đi được mấy bước, Đơn Triết Hạo liền lái xe tới đây.
Dì Vương cho là Giản Nhụy Ái thay đổi chủ ý trở lại, không ngờ lại là người lạ, nhưng người này vừa nhìn ai cũng biết, Thiên Vương châu Á Đơn Triết Hạo.
Bà kỳ quái nhìn Đơn Triết Hạo "Cậu chủ, có khách đến."
Đơn Triết Hạo vào cửa, nhưng không nhìn Cụ Duệ Tường, ánh mắt quét nhìn gian phòng, hóa ra Giản Nhụy Ái của anh lại ở đây, anh sẽ không để cho cô rời khỏi mình nữa.
Toàn thân anh lạnh lẽo bá đạo không ai bì nổi, đứng ở trước mặt Cụ Duệ Tường, khinh miệt nói: "Duệ Tường, chắc cậu biết mục đích mà tôi tới đây."
Trên mặt Cụ Duệ Tường bình tĩnh không có một chút biến hóa nào, anh hiểu rất rõ Đơn Triết Hạo, cũng hiểu rõ tính cách của cậu ta, nếu như cậu ta biết tất cả mọi chuyện, nhất định sẽ đến đây, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng không ngờ cậu ta lại biết nhanh như vậy.
"Cô ấy đã đi ra ngoài, tôi nghĩ là cậu biết."
"Duệ Tường, chúng ta quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi biết cả bước tiếp theo đối phương muốn làm gì, giống như trong lòng bàn tay vậy." Đơn Triết Hạo khẽ nhíu mày, tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay anh vắt lên trên thành ghế sa lon, hai chân nhàn nhã đặt trên mặt bàn, lười biếng nhưng đẹp trai.
Cụ Duệ Tường cầm chặt cái chén trong tay, bàn tay đều run rẩy, thực ra anh đã thua trận, ở trước mặt Đơn Triết Hạo, anh vĩnh viễn đều không có tự tin và khí phách.
Trong lòng anh không hề có tự tin, từ nhỏ đến lớn chuyện gì anh cũng đều bại bởi Đơn Triết Hạo? Mà lần này anh cũng chắc chắn mình sẽ thua, uống vài hớp trà, trong lòng cũng bình tĩnh lại mấy phần.
"Hạo, tớ khuyên cậu không nên quá ép buộc cô ấy, trước kia cô ấy muốn chạy trốn, chắc cậu cũng biết nguyên nhân, nếu như lần này cậu lại ép cô ấy, tớ không thể bảo đảm, cậu còn có thể nhìn thấy cô ấy hay không."
Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy, hai mắt mở to sững sờ, trong tay anh đang cầm xì gà, bàn tay liền gẩy gẩy "Đó là chuyện giữa chúng tôi, Duệ Tường, cậu thừa dịp cháy nhà hôi của, cướp đi người yêu của anh em, cùng cô ấy tới lừa gạt tớ, cậu cảm thấy lừa gạt năm năm, tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho hai người như vậy sao?"
Anh vĩnh viễn đều nhớ cuộc sống đau đớn năm năm qua, mà bọn họ lại thoải mái sống chung một chỗ, Cụ Duệ Tường đem người yêu của anh chiếm thành của mình, còn đem con của anh nuôi dưỡng thành đứa con của hắn.
Nỗi hận đoạt vợ con này, làm sao anh có thể bỏ qua cho Cụ Duệ Tường được?
Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo đang tức giận, quả đấm rất nhanh liền tới "Hạo, mọi chuyện là do tớ bày ra, cũng là tớ ép Nhụy. . . . . . Giản Nhụy Ái làm theo , cậu muốn trả thù thì cứ hướng vào tớ, không nên trách Giản Nhụy Ái, cô ấy vô tội."
"Thật sao?" Đơn Triết Hạo đứng lên, đi tới trước mặt Cụ Duệ Tường, quả đấm hung hăng nện ở trên mặt Cụ Duệ Tường ‘ Bốp’ một tiếng, khóe miệng Cụ Duệ Tường liền chảy máu.
Dì Vương nhìn thấy vội vàng thét chói tai: "A!"
Vừa định tiến lên ngăn cản, lại bị Cụ Duệ Tường ngăn lại "Không nên tới, Hạo, cậu tức giận cái gì hãy nhắm hết vào tớ đây."
Đơn Triết Hạo cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, khóe miệng mỉm cười tà ác, túm lấy cổ áo Cụ Duệ Tường, hung hăng đấm mấy cái.
Anh vốn dĩ là người luyện võ, sức lực quả đấm không cần nghĩ cũng biết rất lớn, rất nhanh gương mặt Cụ Duệ Tường liền sưng to, khóe miệng chảy máu.
"Cậu cảm thấy tôi xả giận mấy cái này, là có thể tha thứ cho hai người phản bội tôi sao?" Đơn Triết Hạo hung hăng hất cổ áo Cụ Duệ Tường ra, thật ra thì tim của anh cũng rất đau, Cụ Duệ Tường là anh em tốt nhất đời này của anh, mà Giản Nhụy Ái là người phụ nữ mà anh yêu nhất đời này.Bây giờ thì bọn họ đã trở thành vợ chồng, còn anh lại bị lừa gạt năm năm rồi. Anh là người cao ngạo, càng không thể tha cho bọn họ phản bội sau lưng mình.
"Thật xin lỗi, không phải chỉ có cậu yêu Tiểu Nhụy, tớ cũng yêu cô ấy , nhìn cô ấy khổ sở, tớ chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ. . . . . ."
"Cho nên, cậu lựa chọn phản bội tớ." Giọng nói Đơn Triết Hạo lạnh lẽo chất vấn.
Anh ngửa đầu cười, lại lần nữa đưa mắt nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường, trong mắt tràn đầy châm chọc còn trong lòng đau đớn.
Quả đấm nắm trong tay đều đang run rẩy, bọn họ chính là anh em lớn lên từ nhỏ với nhau, đây cũng là lần đầu tiên đánh nhau, lần đầu tiên trở mặt thành thù.
"Hạo, tớ không phản bội cậu...cậu vĩnh viễn đều là người anh em tốt của tớ, nhưng tớ lại tôn trọng quyết định của Tiểu Nhụy, nếu Tiểu Nhụy vẫn còn yêu cậu, tớ sẽ rút lui, năm năm rồi, cho nên tớ mới dẫn Giản Nhụy Ái quay về, chính là muốn để cho cô ấy lựa chọn."
Giản Nhụy Ái không muốn rời khỏi nước Mĩ, là anh ép buộc cô ấy trở về nước, năm năm trôi qua, thù hận của cô đối với Đơn Triết Hạo cũng đã sớm phai đi!
Nhưng anh vẫn lo sợ, bởi vì anh biết rõ xác suất của mình rất ít, anh phải làm như vậy, hơn nữa anh cũng không có lựa chọn.
"Lựa chọn?, cậu nói tớ sẽ cho hai người cơ hội lựa chọn hay sao?"
Trong lòng Cụ Duệ Tường run rẩy, anh có thể cảm nhận được sự tức giận cùng oán hận trên người Đơn Triết Hạo, cậu ấy đang hận anh và Giản Nhụy Ái "Hạo, cậu không thể tước đoạt quyền lựa chọn của Nhụy Ái, cậu biết Nhụy Ái. . . . . ."
"Tôi không muốn nghe, tôi cũng không muốn biết cô ấy như thế nào? Tôi chỉ biết hai người phản bội, đời này Đơn Triết Hạo hận nhất chính là kẻ phản bội." Qủa đấm của Đơn Triết Hạo vì khắc chế tức giận mà run rẩy .
"Vậy thì tốt, cậu hãy bỏ qua cho cô ấy, để cho cô rời đi thật xa." Cụ Duệ Tường nhắc tới, có lẽ thật sự là lỗi của anh, anh cho rằng Đơn Triết Hạo sẽ tha thứ cho Giản Nhụy Ái, dù sao Đơn Triết Hạo cũng rất yêu Giản Nhụy Ái. Nhưng hình như anh đã sai, anh đã xem thường tính cách của Đơn Triết Hạo!
Đơn Triết Hạo đứng thẳng người, sửa sang xong quần áo của mình, đôi mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa "Duệ Tường, cậu biết tính tình của tôi, hiển nhiên cũng biết là tôi biết Giản Nhụy Ái không có chết rồi, tôi lập tức sẽ không cho cậu cơ hội, cũng sẽ không cho Tiểu Nhụy cơ hội.
Tôi đã cho hai người quá nhiều cơ hội , Tiểu Nhụy, bắt đầy từ giây phút này chỉ có thể thuộc về tôi...tôi sẽ không để cho cô ấy rời đi, hơn nữa tôi sẽ dùng thủ đoạn của mình, khiến Giản Nhụy Ái phải hối hận, vì đã lựa chọn phản bội tôi."
Lời nói của anh vẫn bá đạo và uy nghiêm như vậy.
Cụ Duệ Tường tỉnh táo ngồi trên xe lăn, lắc đầu một cái, thời gian qua lâu như vậy, tính tình của cậu ấy vẫn như cũ bá đạo như vậy, hoặc là tệ hại hơn.
Giản Nhụy Ái rời đi, chắc cũng là sắp xếp của cậu ta, xem ra Đơn Triết Hạo thật sự sẽ không bỏ qua cho Giản Nhụy Ái, có lẽ là anh đã hại Giản Nhụy Ái rồi.
Nhìn bóng lưng Đơn Triết Hạo rời đi, anh thở dài không biết anh thở dài là vì cái gì? Chỉ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh, anh nói thẳng với Đơn Triết Hạo vì trong lòng Giản Nhụy Ái không có anh!
Dì Vương cầm túi đá chườm đi ra ngoài "Cậu chủ, chườm một chút sẽ nhanh đỡ hơn."
Dì Vương nhìn vết thương mà ghê, không ngờ lại có người độc ác như thế, đánh cậu chủ thành bộ dạng này.
"Vâng, cám ơn dì!" Cụ Duệ Tường nhận lấy túi đá chườm, Đơn Triết Hạo ra tay vẫn không lưu tình như vậy.