Giản Nhụy Ái ở nhà đứng ngồi không yên, đã rất khuya rồi mà vẫn không thấy Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo trở về, cô rất sợ Đơn Triết Hạo sẽ phát hiện ra Giản Tử Hạo chính là con trai của mình, nếu anh cướp con của cô đi thì làm thế nào?
Cô mặc áo ngủ đi xuống lầu, nhìn thấy Dì Vương vẫn còn đang bận rộn thu dọn nhà cửa "Dì Vương, thời tiết lạnh như vậy, không cần dọn dẹp, ngày mai hãy làm tiếp! dì nhanh đi nghỉ đi."
"Cô chủ, tại sao cô còn chưa ngủ? Là chờ cậu chủ và thiếu gia sao? Thân thể cô rất yếu mau lên nghỉ ngơi trước, tô chờ cậu chủ và thiếu gia là được rồi." Dì Vương nhìn quần áo mỏng manh trên người Giản Nhụy Ái, vội vàng đem áo khoác trên ghế sa lon khoác lên trên người cô.
Không biết vì sao thời tiết tối nay lại có vẻ lạnh lẽo? Cũng không thể để bị cảm nha!
"Cám ơn dì Vương! Cháu không sao, cháu đợi bọn họ là được rồi, dì đi ngủ đi!"
Dì Vương nhìn Giản Nhụy Ái, cũng chỉ có thể nhượng bộ "Cô chủ, không cần chờ quá lâu, cậu chủ và thiếu gia về sẽ tự mình đi ngủ ."
"Vâng"
Giản Nhụy Ái nằm trên ghế sa lon, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
"Chú, cám ơn chú đã cho cháu cơ hội được biểu diễn, chú có thể ký tên cho cháu được không? Mẹ cháu rất thích chú."Giản Tử Hạo hỏi .
Cụ Duệ Tường khẽ run, anh không nghĩ tới Giản Tử Hạo sẽ yêu cầu như thế, mẹ của cậu thích Đơn Triết Hạo, Giản Tử Hạo làm sao lại biết?
Chẳng lẽ Giản Nhụy Ái vẫn âm thầm nhớ Đơn Triết Hạo! Lòng anh khẽ đau đớn, nhưng à lập tức che giấu, anh không thể để Đơn Triết Hạo nhìn ra kẽ hở, sẽ không đem bọn họ tặng cho Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn Cụ Duệ Tường, đây là con trai của Cụ Duệ Tường, anh không thể cự tuyệt, bất quá sự hiếu kỳ đối với người mẹ ở trong miệng Giản Tử Hạo lại càng tăng thêm.
"Ừ, được!"Đơn Triết Hạo cầm bút ký tên mình "Tặng cháu." Vui vẻ xoa đầu Giản Tử Hạo, đứa bé này thật sự có duyên với anh.
"Hạo, hôm nào đến nhà tớ chơi một chút, để cho bà xã tớ nấu ăn cho cậu, bà xã tớ nấu ăn rất ngon."
Những lời này anh không có nói sai, trước kia Giản Nhụy Ái còn chưa biết nấu ăn, nhưng mà trong khoảng thời gian năm năm này, vì chăm sóc cho Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo, cô đã học nấu ăn, đây cũng là chuyện mà Đơn Triết Hạo không biết.
Giản Tử Hạo chỉ là một đứa bé không có tâm cơ gì, cười tươi hưởng ứng: "Đúng vậy! Mẹ nấu đồ ăn rất ngon, canh cá chua cay là ngon nhất."
Trong lòng Đơn Triết Hạo run rẩy, canh cá chua cay cũng là một chuyện khó quên đối với anh, trước kia lúc anh và Giản Nhụy Ái cùng nhau đi ăn cơm, anh không ăn được cay, còn bị Giản Nhụy Ái cười, mấy năm đã trôi qua, nhưng nó vẫn còn in sâu trong ký ức của anh.
"Chú. . . . . ."Giản Tử Hạo kéo vạt áo anh một cái.
Đơn Triết Hạo lấy lại tinh thần, mím môi cười: "Không có chuyện gì!"
Khi Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Giản Nhụy Ái nằm trên ghế sa lon ngủ quên.
Cụ Duệ Tường xót xa nhìn Giản Nhụy Ái, mỗi lần bọn họ về nhà muộn, Giản Nhụy Ái sẽ theo thói quen nằm ghế sa lon chờ bọn họ, có lúc chờ lâu quá mà ngủ quên mất, trời lạnh như thế, nằm ở ghế sa lon sẽ dễ bị cảm.
Vừa định ôm Giản Nhụy Ái vào phòng nghỉ ngơi.
Liền nghe thấy dì Vương đi vào phòng, nhìn thấy Cụ Duệ Tường và Giản Tử Hạo: "Cậu chủ, thiếu gia, hai người đã về."
Giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến Giản Nhụy Ái tỉnh lại, khẽ mở mắt ra, lười biếng nói: "Hai người đã về."
"Mẹ thật tuyệt." Giản Tử Hạo vẫn còn hưng phấn, cậu và Đơn Triết Hạo liên hiệp trình diễn 5 bài nhạc khiến cho cậu thoả thích, hơn nữa càng thêm thích Đơn Triết Hạo "Mẹ, mẹ nhất định là không đoán được? Ba để cho thần tượng mà mẹ sùng bái, chính là chú Đơn Triết Hạo cùng con biểu diễn năm ca khúc, ở trên sân khấu lớn, thật sự có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ cho com."
Đứa bé chính là đứa bé, trong lòng không giấu được chuyện vui.
"Cái gì? Con gặp Đơn Triết Hạo, anh ta nói gì?" Giản Nhụy Ái vội vàng nắm bày tay của Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo là sinh mạng của cô, cô không thể để cho Đơn Triết Hạo biết, nếu không với tính cách của anh nhất định sẽ cướp lấy Giản Tử Hạo của cô.
Giản Nhụy Ái kích động đã hù dọa Giản Tử Hạo, ánh mắt cậu ngạc nhiên nhìn mẹ chằm chằm.
Cụ Duệ Tường ngăn Giản Nhụy Ái đang kích động lại "Tiểu Nhụy, không có chuyện gì, tất cả vẫn theo kế hoạch, không cần phải sợ, cậu ta chưa biết chuyện gì"
"Làm sao có thể không biết? Anh ấy thông minh, nếu để cho anh ấy biết Hạo Hạo, anh ấy sẽ điều tra. . . . . ." Giản Nhụy Ái hoảng hốt, buột miệng không che đậy. Đúng vậy! Gặp phải Đơn Triết Hạo thông minh và có thế lực rất mạnh, hơn nữa bản thân Giản Nhụy Ái cũng chưa có đủ tự tin, nhất định sẽ hoảng sợ mà tụt lại.
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Cụ Duệ Tường dùng ánh mắt nhắc nhở Giản Nhụy Ái, Giản Tử Hạo vẫn còn đang ở bên cạnh bọn họ.
Bọn họ đều gạt Giản Tử Hạo, cho nên ở trong lòng Giản Tử Hạo, cha mẹ của cậu chính là Cụ Duệ Tường và Giản Nhụy Ái.
"Hạo Hạo, đồng ý với mẹ, về sau không được đến quá gần Đơn Triết Hạo, biết không?" Giản Nhụy Ái không yên lòng, coi như không có gì, nhưng không sợ ngộ nhỡ chỉ sợ vạn nhất.
Cho dù cô và Đơn Triết Hạo không thể nào ở cùng nhau, cô cũng sẽ không đem Giản Tử Hạo cho anh.
"Tại sao? Chú ấy là bạn của ba mà." Giản Tử Hạo không hiểu nhìn Giản Nhụy Ái, trước kia, mẹ nhìn ảnh Đơn Triết Hạo trên tờ áp phích mà khóc thút thít, hôm nay lại muốn cầu xin cậu không được tiếp xúc với Đơn Triết Hạo, thật là kỳ quái rồi.
Cậu và mẹ đều thích chung một minh tinh ca hát, mẹ nên vui vẻ hơn mới đúng?
"Dù sao không đến quá gần là được, sao con lại nhiều chuyện như vậy?" Giản Nhụy Ái có lẽ là do quá gấp gáp, hoặc là sợ Giản Tử Hạo bị Đơn Triết Hạo cướp đi, âm thanh cũng có chút quá khích.
Giản Tử Hạo bị Giản Nhụy Ái nói lớn tiếng, hoảng sợ, nước mắt tràn quanh hốc mắt, uất ức chạy tới ôm lấy Cụ Duệ Tường, không để ý tới Giản Nhụy Ái. Bắt đầu oa oa khóc lớn!
Cô cũng nhận ra bản thân mình quá kích động, không biết vì sao, chỉ cần gặp phải Đơn Triết Hạo, cô sẽ không có cách nào để bình tĩnh, trong lòng đều là mâu thuẫn cùng rối rắm "Hạo Hạo, mẹ xin lỗi!"
Giản Nhụy Ái hít sâu một hơi, ép nước mắt muốn tràn ra phải chảy ngược vào trong.
"Ô ô. . . . . ."Giản Tử Hạo nằm ở trên người Cụ Duệ Tường oa oa khóc lớn "Mẹ là trứng xấu, vô duyên vô cớ quát Hạo Hạo, mẹ không thương Hạo Hạo nữa."
"Thật xin lỗi, Hạo Hạo, mẹ sai rồi!"Giản Nhụy Ái rưng rưng xin lỗi.
Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái đang suy nghĩ điều gì? Lo sợ của cô anh có thể hiểu, nhưng lớn tiếng ồn ào với Giản Tử Hạo thì không đúng "Hạo Hạo, ngoan, con là nam tử hán phải không? Nếu như mẹ làm chuyện sai, nói xin lỗi, có phải con cũng nên tha thứ cho mẹ hay không?"
Giản Tử Hạo nhìn Cụ Duệ Tường, lại nhìn Giản Nhụy Ái đang nhìn cậu, nhào vào trong ngực Giản Nhụy Ái, bàn tay nhỏ bé ở trên mặt Giản Nhụy Ái lau lung tung "Mẹ, đừng khóc, đều là Hạo Hạo không đúng, nếu như mẹ không cho Hạo Hạo gặp chú Đơn Triết Hạo, Hạo Hạo đồng ý với mẹ, mẹ đừng khóc."
Giản Nhụy Ái ôm Giản Tử Hạo vào trong ngực, nước mắt rơi lã chã, cô biết Giản Tử Hạo khéo hiểu lòng người, đau lòng cho cô như vậy, làm cho cô vô cùng cảm động "Cám ơn Hạo Hạo!"
Cụ Duệ Tường nhìn hai mẹ con khóc thút thít, anh thề sẽ cho bọn họ một cuộc sống vô cùng tốt, so với Đơn Triết Hạo có thể cho bọn họ còn tốt hơn gấp trăm lần.
Anh sẽ cho bọn họ hạnh phúc, coi như không có Đơn Triết Hạo .
Dì Vương mang Giản Tử Hạo đang khóc đi lên lầu.
chương 152 : Cô không phải là giản nhụy ái
Cụ Duệ Tường nhìn hai mẹ con khóc thút thít, anh thề sẽ cho bọn họ một cuộc sống vô cùng tốt, so với Đơn Triết Hạo có thể cho bọn họ còn tốt hơn gấp trăm lần.
Anh sẽ cho bọn họ hạnh phúc, coi như không có Đơn Triết Hạo .
Dì Vương mang Giản Tử Hạo đang khóc đi lên lầu.
"Duệ Tường, tại sao anh lại muốn đưa Hạo Hạo đến xem Đơn Triết Hạo biểu diễn. Anh biết rõ Đơn Triết Hạo thông minh như vậy. Anh ấy sớm muộn cũng sẽ điều tra ra mẹ con em. Đến lúc đó anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua." Giản Nhụy Ái hiểu rất rõ tính bá đạo độc nhất vô nhị của Đơn Triết Hạo.
Anh ấy làm sao có thể bỏ qua cho cô.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái đang kích động, cô vẫn còn trẻ con và đơn thuần như vậy, mỉm cười "Tiểu Nhụy, nếu như Hạo biết hai người, em có lựa chọn đi cùng với Hạo hay không?"
Giản Nhụy Ái cứng ngắc, nhìn chằm chằm Cụ Duệ Tường. Nhìn nụ cười trên mặt anh, không biết vì sao cô cảm thấy rất khó chịu "Sẽ không, Duệ Tường, chúng ta đã là vợ chồng, em sẽ không đi theo người đàn ông khác."
"Đó không phải là tốt, đồ ngốc." Cụ Duệ Tường kéo tay Giản Nhụy Ái, da cô mềm mại trơn nhẵn, làm cho lòng anh buông lỏng rất nhiều: "Vậy thì chúng ta sẽ không tách ra cũng không sợ Hạo, cho dù cậu ấy nhìn thấy thì như thế nào, em cũng không phải là Giản Nhụy Ái, em là Giản Đơn."
"Đúng vậy, em không phải là Giản Nhụy Ái, em là Giản Đơn, cho nên em sẽ không sợ hãi." Giản Nhụy Ái nói giống như đang an ủi chính bản thân mình, lại giống như đang an ủi Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường cười với Giản Nhụy Ái, ở trước mặt cô, anh không còn là người lạnh lùng khiến người khác phải cách xa ngàn dặm nữa. Ngược lại là một người dịu dàng thỉnh thoảng sẽ có chút trẻ con.
"Tiểu Nhụy, thời tiết ngày mai rất tốt, chúng ta đi chơi được không?."
Giản Nhụy Ái chần chờ, muốn cự tuyệt lời mời của Cụ Duệ Tường, cô thật sự không muốn ra khỏi cửa. Có lẽ là do cô không có dũng khí ra ngoài vì sợ có thể sẽ gặp phải Đơn Triết Hạo, núp ở trong nhà là an toàn nhất.
Cụ Duệ Tường thấy Giản Nhụy Ái không có phản ứng "Tiểu Nhụy, chúng ta cũng nên đi nghỉ phép đi, anh biết là em không muốn ra khỏi cửa, em sợ gặp phải Đơn Triết Hạo. Nhưng đi chơi sẽ không dễ gặp được cậu ấy, hơn nữa Hạo Hạo cũng đã lâu không được đi chơi, chẳng lẽ vì em buồn bực mà không cho thằng bé đi sao?"
Bị nói trúng tim đen, Giản Tử Hạo chính là trung tâm thần kinh của Giản Nhụy Ái, lúc nào dùng với Giản Nhụy Ái cũng đều có tác dụng.
Giản Nhụy Ái nghĩ tới mình trốn tránh Đơn Triết Hạo, nhưng Giản Tử Hạo lại thích đi chơi. Luôn luôn cấm đoán thằng bé sẽ làm nó quá ngột ngạt. Hơn nữa đứa bé nên đi ra ngoài va chạm với xã hội, cô không vì mình cũng phải vì Giản Tử Hạo mà suy nghĩ một chút.
Vì Giản Tử Hạo cho nên cô cũng đã dao động, nhìn Cụ Duệ Tường "Được rồi, em đồng ý còn không được sao?"
Cụ Duệ Tường vui vẻ ôm lấy Giản Nhụy Ái "Cám ơn em, Tiểu Nhụy!"
Mặc kệ bao nhiêu năm, khi cô và Cụ Duệ Tường tiếp xúc thân mật, cô vẫn luôn có cảm giác quái dị, khe khẽ đẩy Cụ Duệ Tường ra, lúng túng tìm cớ nói: "Duệ Tường. Cái đó. . . . . . Cái đó trời quá lạnh. Ngủ thôi."
Mặc dù có chút cảm giác mất mát nhưng Cụ Duệ Tường cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là tốt rồi "Ừ, Ngủ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đơn Triết Hạo cầm trong tay một cốc cà phê thơm nồng, cúi đầu nhìn cảnh xe cộ đông nghịt dưới lầu.
Những người đang liều mạng chen lấn lên xe buýt, những người đang vội vã chạy trên đường để kiếm sống, có lẽ Đơn Triết Hạo vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận đươc những thứ kia. Nhưng bọn họ cũng không có cách nào để cảm nhận được tư vị cao cao tại thượng của Đơn Triết Hạo.
Y Thiếu Thiện gõ cửa mấy cái, đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc, chuyện đã điều tra rõ ràng, đây là bà xã của Cụ Duệ Tường."
Người thông minh chính là người thông minh, vĩnh viễn sẽ nhanh hơn so với người khác. Một khắc khi nhìn thấy Giản Tử Hạo, anh liền có cảm giác rất khó diễn tả nên phái người đi điều tra.
Cụ Duệ Tường là người lạnh lùng, có thể làm cho cậu ta bỏ qua tất cả phụ nữ, cô gái kia nhất định là người quan trọng nhất trong lòng cậu ta.
Hơn nữa quan hệ của Giản Nhụy Ái và Cụ Duệ Tường cũng không phải là bình thường. Khi đó anh có cảm giác Cụ Duệ Tường đã có tình cảm với Giản Nhụy Ái, nhưng Cụ Duệ Tường là bạn của anh cho nên anh không muốn trở mặt mà thôi.
Anh thu hồi tâm tình của mình, ngồi xuống ghế, đặt cốc cà phê sang bên cạnh, cầm lấy tấm hình trong tập tài liệu lên nhưng khi nhìn thấy tấm hình đó sắc mặt anh thiên biến vạn hóa, giống như tro tàn lại bùng cháy.
Từ khiếp sợ chuyển thành vui mừng, rồi lại chuyển thành đau lòng. . . . . .
Dung mạo như vậy, nụ cười như vậy, động tác như vậy, chính là người phụ nữ mà anh ngày nhớ đêm mong, cô thật sự không có chết, cô thật sự còn sống.
Trong lòng sôi trào, anh kích động muốn chạy đến bên cạnh Giản Nhụy Ái, đoạt cô trở về bên mình.
"Tổng giám đốc. . . . . ." Y Thiếu Thiên nhìn thấy Đơn Triết Hạo kích động, câu nói kế tiếp liền trở nên khó khăn, anh cũng không muốn làm tổn thương Đơn Triết Hạo "Thật ra thì người trong hình không phải là Giản tiểu thư."
"Có ý gì." Tròng mắt Đơn Triết Hạo lộ rõ vẻ không vui, người trong hình rõ ràng chính là người phụ nữ mà anh yêu thương, mặc dù đã qua năm năm rồi, nhưng cô chỉ thoáng cười một chút cũng vẫn in sâu vào trong lòng anh.
Y Thiếu Thiên nuốt một ngụm nước bọt "Thật ra thì cô ấy chỉ là người có dung mạo giống như Giản tiểu thư mà thôi. Nhưng là cô ấy tên là Giản Đơn, trước kia đều sống ở Mĩ, gần đây mới trở về nước."
"Giản Đơn, Giản Đơn. . . . . ." Đơn Triết Hạo yên lặng nhớ tới, không thể nào, người trong hình rõ ràng chính là Giản Nhụy Ái.
"Cụ Duệ Tường quen biết Giản Đơn ở nước Mỹ, khi đó Giản tiểu thư vẫn còn sống, cho nên người trong hình không phải Giản tiểu thư, hơn nữa. . . . . ."
"Cậu có thể nói xong trong một lần luôn không. Lề mề. . . . . ."Ánh mắt của Đơn Triết Hạo cũng có thể giết người, nhìn ra anh đang ẩn nhẫn.
"Hơn nữa bọn họ thực sự đã kết hôn, ở Mĩ đã làm giấy chứng nhân." Y Thiếu Thiên nói chuyện cũng không dám nhìn ánh mắt như muốn giết người của Đơn Triết Hạo.
"Cô ấy kết hôn." Ánh mắt Đơn Triết Hạo ảm đạm, anh biết Giản Nhụy Ái hận mình, nhưng nhất định sẽ không kết hôn cùng người khác. Ánh mắt nhìn lại tấm hình, có chút lừa mình dối người nói: "Thật ra cô ấy chỉ có mấy phần giống mà thôi, cô ấy không phải Tiểu Nhụy, có phải không?"
Y Thiếu Thiên nhìn biểu hiện đó của Đơn Triết Hạo, anh nhất thời muốn khóc. Trước kia Đơn Triết Hạo là người thủ đoạn nham hiểm, làm việc quyết đoán, hiện tại lâm vào trong vòng xoáy tình yêu biến thành một người hoàn toàn khác so với mình trước kia.
Y Thiếu Thiên cũng thật hi vọng người phụ nữ trong hình là Giản Nhụy Ái, như vậy ít nhất Đơn Triết Hạo cũng không phải sống cuộc sống không có mục đích như vậy, giống như qua một ngày lại tính một ngày.
"Nhà Cụ Duệ Tường ở đâu?" Đơn Triết Hạo tỉnh táo lại rất nhiều, mới mở miệng hỏi. Mặc kệ Giản Đơn có phải là Giản Nhụy Ái hay không anh đều muốn nhìn tận mắt một chút. Nếu không anh chết cũng sẽ không cam lòng. Còn nếu cô ấy là Giản Nhụy Ái, vậy người bị tai nạn chếT lúc trước là ai?.
"Cả nhà bọn họ đã đi làng Hồ Mật du lịch rồi."
"Hủy bỏ tất cả lịch trình, tôi muốn đi làng Hồ Mật một chuyến." Đơn Triết Hạo nói xong cầm áo khoác tây trang mặc vào, đi ra cửa.
Y Thiếu Thiên thở dài một cái, Đơn Triết Hạo gặp phải chuyện có liên quan đến Giản Nhụy Ái, liền không giống với Đơn Triết Hạo nữa.
Lúc trước cũng đã nhìn thấy thi thể của Giản Nhụy Ái, người trong hình còn có thể là Giản Nhụy Ái sao?. Làm sao có thể, có lẽ chỉ là giống nhau mà thôi, thế giới sẽ không có chuyện ly kì cải tử hoàn sinh như vậy. Mấu chốt chính mắt anh đã nhìn thấy Giản Nhụy Ái nhập quan.