Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 130: Mua quần áo gia đình




Giản Nhụy Ái hạnh phúc gật đầu, nghe thấy những lời của Đơn Triết Hạo, làm cho cô cảm động vô cùng, có thể gả cho Đơn Triết Hạo là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời cô. Cô vĩnh viễn sẽ ghi nhớ giờ khắc này, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô.

Người phụ nữ hạnh phúc nhất là khi được gả cho người đàn ông mình yêu thương mà người đàn ông đó cũng yêu mình.

Kid nhìn hai người đang âu yếm, không nhịn được ho khan mấy tiếng mới làm cho bọn họ tách ra. Đơn Triết Hạo hung hăng trừng mắt mấy lần, Kid chỉ có thể vô tội nhún vai "Ánh mắt cực tốt, áo cưới này thật sự rất thích hợp với cô, có hài lòng không?"

"Hài lòng." Giản Nhụy Ái gật đầu nhìn vẻ mặt kia của Kid. Giống như anh ta đang giận chính bản thân mình vậy.

"Tốt lắm, Tiểu Nhụy, mặc áo cưới chắc mệt lắm rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Đơn Triết Hạo đỡ Giản Nhụy Ái ngồi xuống ghế sa lon, bưng một ly trà đưa cho cô, tỉ mỉ giống như rất sợ cô bị mệt. Anh đắm đuối nhìn cô uống hết cốc trà, mới nhận lại cái cốc. Nhìn trên trán cô rịn đầy mồ hôi vội vàng lấy khăn giấy lau giúp cô."Xem, đều là anh sơ ý, đã biết bụng em lớn rồi còn để em thử quần áo."

Giản Nhụy Ái cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi, tràn đầy cảm động "Không sao , em rất khỏe mạnh, việc thử quần áo này cũng giống như việc sinh hoạt hàng ngày, không làm khó được em đâu."

"Em đó, cũng chỉ biết cậy mạnh." Đơn Triết Hạo đưa tay nhéo gương mặt cô, gần đây có phải do Giản Nhụy Ái mang thai nên béo lên hay không? Mặt mũm mĩm nhéo lên cảm giác thích vô cùng.

Giản Nhụy Ái vỗ vỗ tay của anh, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười "Ghét."

Đơn Triết Hạo nhìn cô mỉm cười, không nói lên lời, cứ ngây ngốc nhìn cô. Anh không biết thời gian Giản Nhụy Ái còn cười vì mình đươc bao lâu, thật ra thì anh rất sợ nếu như cô biết chuyện kia thì Giản Nhụy Ái sẽ có phản ứng như thế nào.

Có thể vì cha mẹ mà buông tha tình yêu của bọn họ hay không? Anh rất sợ.

"Hạo." Giản Nhụy Ái thấy ánh mắt đăm chiêu của Đơn Triết Hạo. Lo lắng hỏi "Anh làm sao vậy?"

Đơn Triết Hạo thu hồi suy nghĩ của mình, anh mặc kệ cho dù phải bỏ ra bất cứ thứ gì, chuyện kia nhất định sẽ không để cho Giản Nhụy Ái biết. Bàn tay cầm những ngón tay mềm mại của cô."Không có gì. Anh chỉ suy nghĩ sau khi chúng mình kết hôn, đứa bé ra đời, cuộc sống sẽ vui vẻ như thế nào".

Ánh mắt Giản Nhụy Ái sáng lên, kéo tay Đơn Triết Hạo "Hạo, chúng ta đi xem đồ cho bảo bảo đi, quần áo, đồ dùng, đồ chơi, chúng mình sẽ giúp con mua đầy đủ."

"Được, toàn bộ nghe theo em." Đơn Triết Hạo cưng chiều nhìn Giản Nhụy Ái. Vẻ mặt ngọt ngào như muốn hòa tan người khác.

Hai người hạnh phúc rời khỏi tiệm áo cưới, cảm giác hạnh phúc cũng nhuộm đầy trong cửa tiệm. Mỗi người cũng đều chân thành chúc phúc cho bọn họ.

Bọn họ tay trong tay đi vào cửa hàng trẻ em, bên trong có đầy đủ mọi đồ, Giản Nhụy Ái cẩn thận vừa xem xét vừa mỉm cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên Đơn Triết Hạo không ghét việc đi dạo phố, lẳng lặng đi theo cùng cô.

Trước kia, mỗi lần cô muốn anh cùng đi dạo phố thì nhất định phải ngàn mời vạn mời, đeo bám dai dẳng, đem mọi lời ngon ngọt dỗ dành thì anh mới chịu đi theo, mà lúc đi rồi nhưng anh cũng sẽ không kiên nhẫn chờ đợi lâu, mỗi cửa hàng chưa được mấy giây liền giục rời đi, chỉ hận không thể đi dạo phố xong trong mấy giây; hoặc là vào trong cửa hàng cũng chỉ nghịch điện thoại.

Sau đó cô cũng không rủ Đơn Triết Hạo cùng đi dạo phố nữa, mà rủ Trác Đan Tinh tay trong tay đi dạo phố. Mệt mỏi cũng có thể đến tiệm trà sữa bên cạnh uống trà sữa, những thứ này Đơn Triết Hạo đều không cho phép, bởi vì anh cho rằng tiệm trà sữa không vệ sinh.

Có lẽ, sức hấp dẫn của đứa bé rất lớn, thấy anh chọn đồ chơi rất vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi gì.

"Tiểu Nhụy, em cảm thấy xe hơi nhỏ như thế nào." Đơn Triết Hạo nghĩ muốn cho đứa bé ngồi xe hơi nhỏ chơi.

"Không cần, chiếc xe lớn như vậy, bảo bảo ra đời còn nhỏ căn bản là không dùng được, chỉ lãng phí tiền mà thôi." Giản Nhụy Ái giải thích.

Tiền, Đơn Triết Hạo không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa chiếc xe nhỏ này căn bản không đáng tiền."Nhân viên phục vụ, gói chiếc xe này lại cho tôi."

Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo, biết việc mà anh đã muốn làm thì không thể ngăn cản được, cho nên cũng không thèm quản anh. Dù sao tiêu cũng không phải là tiền của mình, ánh mắt của cô bị hấp dẫn bởi bộ đồng phục gia đình.

Đã từng, cô rất muốn cùng chồng và con mặc bộ quần áo đồng phục này đi dạo phố. Cô nhìn quần áo dành cho cha mẹ và con mà ngẩn người. Chỉ là, Giản Nhụy Ái biết Đơn Triết Hạo không thích loại quần áo cho cha mẹ và con này, bỗng chốc ánh mắt trở nên có chút ảm đạm.

"Tiểu Nhụy, em thích chúng, vậy thì mua ." Đơn Triết Hạo nhìn vẻ mặt tràn đầy yêu thích của Giản Nhụy Ái.

"Thật, nhưng mua là nhất định phải mặc." Giản Nhụy Ái không nghĩ đến Đơn Triết Hạo sẽ đồng ý mua những thứ đồ này. Cô hơi giật mình một chút, cũng không biết tại sao gần đây thái độ của Đơn Triết Hạo lại thay đổi lớn như vậy.

Đơn Triết Hạo khó khăn nhìn quần áo dành cho cha mẹ và bé, hoàn toàn không phải là phong cách thời trang của anh, cắn răng nghiến lợi đồng ý "Được, anh sẽ mặc, liền mua."

Hình ảnh hạnh phúc của bọn họ giống như cây đao đâm mạnh vào tim Lạc Tình Tình, tà ác mỉm cười, ánh mắt ghen tỵ đầy căm giận, bàn tay không tự giác nắm chặt.

Đơn Triết Hạo quá nhẫn tâm, cô đã tỉ mỉ lên kế hoạch nhưng lại bị anh phá hư. Hơn nữa còn hạnh phúc cùng Giản Nhụy Ái đi mua áo cưới, đi dạo phố. Cô đã từng rủ anh đi dạo phố cùng nhưng ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn một cái. Nhưng lại có thể đi cùng Giản Nhụy Ái như vậy.

Nếu anh cho rằng chỉ cần đem Giản Nhụy Ái cột vào bên người, thì chuyện kia cũng sẽ không bị bại lộ. Anh có thể vĩnh viễn cùng Giản Nhụy Ái ở chung một chỗ.

Tốt, Đơn Triết Hạo anh có thể độc ác như vậy, thế thì đừng trách tôi vô tình. Anh muốn có được Giản Nhụy Ái, tôi nhất định sẽ không để cho anh được như ý.

Lạc Tình Tình cười âm hiểm, cầm di động, bấm dãy số điện thoại quen thuộc"Giản Nhụy Ái, nếu muốn biết cái chết của cha mẹ cậu không phải là ngoài ý muốn, thì tốt nhất cậu đừng lên tiếng ."

Giản Nhụy Ái khẽ cau mày, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Đơn Triết Hạo đang xem đồ chơi.

Giọng nói từ trong điện thoại truyền đến "Chỗ mình có chứng cớ, chứng minh tai nạn xe cộ của cha mẹ cậu không phải là ngoài ý muốn, mà là bị người ta hại chết."

"Cậu nói láo." Trong lòng Giản Nhụy Ái hốt hoảng, kèm theo cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

"Là sự thật, cậu hãy đến quán cà phê sát vách, tớ đem tài liệu cho cậu. Tớ hi vọng cậu có thể đến một mình, nếu không, cả đời này cậu hãy sống trong ảo mộng đi."

‘ Tút..tút. . . . . . ’ điện thoại truyền đến âm thanh ngắt máy, trong lòng cô hoảng hốt, Giản Nhụy Ái biết Lạc Tình Tình sẽ không lừa gạt mình.

Cô đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo đang tỉ mỉ chọn đồ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đi dạo phố tỉ mỉ để ý như thế.

"Hạo, em đi nhà vệ sinh một chút ." Cô không ngăn cản được lòng hiếu kỳ của mình, cô muốn biết lời nói của Lạc Tình Tình là có ý gì .

"Được, cẩn thận một chút." Đơn Triết Hạo không yên lòng nói.

"Được." Giản Nhụy Ái gật đầu một cái, xoay người liền rời đi.

Cô không biết tại sao Lạc Tình Tình lại nói như vậy, cái chết của cha mẹ cô không phải là ngoài ý muốn. Vậy thì vì cái gì, qua nhiều năm như vậy, cô lại hoàn toàn không hay biết chút nào.