Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 59




Chương 59

Một đám người đang đứng bên cạnh Ôn Ninh ngây người, giọng nói người này kiên định như vậy, sự quả quyết khiến cho người khác không dám nghi ngờ.

Ôn Ninh ngẩng đầu, thấy Hạ Tử An đang từ bên ngoài đi vào, trong lòng cô có chút may mắn, cũng có chút mất mát không nói thành lời.

Vừa rồi lúc nghe thấy có người ngăn cản, bóng hình đầu tiên xuất hiện trong đầu cô thực ra không phải anh…

Nhưng là người kia, cuối cùng, cũng sẽ không đến.

Hạ Tử An nhìn bộ dạng chật vật của Ôn Ninh, quần áo trên người cô bị xé rách lộn xộn không chịu nổi, trên làn da trắng nõn lưu lại một ít vết bẩn cùng vết xanh tím, cho thấy mới vừa rồi, nhất định cô đã bị đối xử khá thô bạo.

“Sao rồi? Có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?”

Sau khi Ôn Ninh được anh nâng dậy, lắc lắc đầu “Tôi không sao… Anh đến đây giúp tôi sao?

Trong ánh mắt Ôn Ninh lóe lên tia sáng không xác định, cô không biết Hạ Tử An có tin tưởng mình hay không.

Hạ Tử An nhìn Ôn Ninh vẻ mặt bất an nhưng ánh mắt vẫn sạch sẽ như cũ, không có nửa điểm chột dạ, nơi lồng ngực không hiểu sao có chút đau xót, gật gật đầu “Tôi tin em vô tội nên mới đến đây giúp em”

Lúc này Ôn Ninh mới có cảm giác trời quang mây tạnh, cả người nãy giờ vẫn luôn căng cứng như dây cung bỗng chốc đứt gãy, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt trên mặt đất.

Những gì xảy ra ngày hôm nay đều là sự tra tấn to lớn đối với cả thể xác và tinh thần của cô, cô sớm đã không chịu nổi, bây giờ gặp được Hạ Tử An, một chút sức lực còn lại kia cũng buông lỏng, cả người liền không chống đỡ nổi.

Hạ Tử An lập tức vươn tay đỡ lấy cô, nhìn mấy người vẫn chưa chịu rời đi “Các người, đều đang phạm tội, nếu như chân tướng chuyện ngày hôm nay là cô ấy bị oan, tôi hy vọng các người sẽ phải trả giá vì hành động của mình hôm nay”

Mấy người có mặt ở đó thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Tử An đều không dám nói thêm câu nào. Anh rút điện thoại trong tay của Ôn Ninh ra, lấy danh thiếp ra ném tất cho cô gái kia “nếu có hư tổn gì tôi sẽ bồi thường cho cổ”

Sau đó liền bế Ôn Ninh lên, đi về phía chiếc xe đang đậu ở gần đó.

“Trời ạ, người đàn ông đó thật đẹp trai, lại còn là chủ tịch tập đoàn, cao phú soái đó”

Sau khi Hạ Tử An rời đi, đám người vốn đang im lặng lại bắt đầu ồn ào trở lại.

“Cao phú soái thì có tác dụng gì, vẫn bị một con hồ ly tinh mê hoặc, nhất định cũng là loại đàn ông chả ra gì”

“Người phụ nữ này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà hết người này đến người khác chạy theo, hơn nữa còn đều là mấy người vừa có tiền lại đẹp trai?”

Những lời này từ xa truyền vào tai Ôn Ninh, khiến cô từ trong mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra Hạ Tử An đang ôm cô nghênh ngang đi trên đường.

“Không được, anh thả tôi xuống đi, tôi như vậy…sẽ làm liên lụy đến anh” Ôn Ninh chua xót nói.
“Không được, anh thả tôi xuống đi, tôi như vậy…sẽ làm liên lụy đến anh” Ôn Ninh chua xót nói.

Hiện giờ, cô chính là người thứ ba đáng bị ngàn đao giết chết trong mắt mọi người, chính là loại chết cũng đáng đời, nếu lúc này Hạ Tử An dính vào cô, danh dự cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ôn Ninh không muốn liên lụy tới anh.

“Em bị ngốc sao? Bây giờ bộ dạng em như thế này tôi có thể yên tâm ném em một mình ở bên ngoài sao?”

Hạ Tử An vừa tức lại vừa đau lòng, người phụ nữ này vẫn luôn suy nghĩ vì người khác, cũng không nhìn xem mình đang ở tình cảnh gì.

“Nhưng mà…” Mặc dù lời nói của Hạ Tử An thẳng thắn lại không dễ nghe, nhưng Ôn Ninh có thể nghe ra được anh đang quan tâm cô, cảm giác áy náy trong lòng càng lớn, khiến trái tim hôm nay vẫn luôn lạnh lẽo của cô trở nên ấm áp hơn.

Ôn Ninh gật gật đầu, không còn từ chối sự giúp đỡ của Hạ Tử An nữa, một lúc sau, cô mới đột nhiên mở miệng “Đoạn phim đó là giả, ngày đó là Dư Phi Minh chủ động tới tìm tôi, chỗ đó là nơi tôi làm việc, sao tôi có thể tình cờ gặp anh ta ở đó, lại vừa khéo lúc dây dưa với anh ta bị người ta quay được?”

“Hơn nữa, ngày đó, là anh ta.”

Lời còn lại, Ôn Ninh có chút nói không được. Hạ Tử An gật gật đầu, đem cô nhét vào trong xe thể thao, thắt dây an toàn “Tôi tin em nói đều là sự thật, nhưng mà, chỉ có tôi tin em còn chưa đủ, phải khiến cho tất cả mọi người đều biết mấy đoạn phim đó thực ra đều là giả.”

Ôn Ninh gật đầu, sau đó lại lập tức nhìn về phía Hạ Tử An đang lái xe “Vì sao lại tin tưởng tôi?”

Từ đầu tới giờ, Ôn Ninh không rõ mình đã thể hiện chỗ nào đáng giá để anh tin tưởng mình như vậy.

Hạ Tử An vẫn luôn chấp nhận toàn bộ những gì cô nói, không có một chút nghi ngờ nào.

Bàn tay đang nắm tay lái của người đàn ông dừng lại một chút, một lúc sau, mới nhếch mép nở một nụ cười xấu xa “Giác quan thứ bảy của đàn ông, không được sao?”

“Tôi đang hỏi nghiêm túc đó” Ôn Ninh cũng không bị anh lừa, nghiêm túc nhìn anh.

“Thật sự chỉ là cảm giác, em tin không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết em không phải người xấu” Hạ Tử An thừa dịp dừng đèn đỏ nhìn sang.

Trong đôi mắt thẫm màu của anh không còn một chút đùa cợt như thường ngày nào, chỉ còn tràn đầy sự chân thành.

“Tôi tin.” Ôn Ninh nhìn thấy ánh mắt này của anh, đột nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc.

Từ khi rời khỏi nhà giam tới bây giờ, ngoại trừ Bạch Dịch An từ đầu vẫn luôn giúp đỡ cô, còn có người mẹ vẫn chưa biết tung tích, thì bên cạnh Ôn Ninh không còn ai cả.

Là một người tự ti, cô vẫn luôn cam chịu cho rằng sẽ không có ai làm bạn với mình nữa.

Mà Hạ Tử An là người đầu tiên tin tưởng cô như thế, cô cảm thấy rất đáng quý, nhưng cũng rất sợ sẽ đánh mất sự đáng quý này.

“Nhưng mà, tôi không phải người đơn giản như anh nghĩ, tôi…tôi đã từng có quá khứ đen tối, những thứ đó, nếu anh biết còn có thể tin tưởng tôi nữa hay không?”

Một lúc lâu sau Ôn Ninh mới dám nói ra lời trong lòng, chính là đem tất cả những điều cô không dám nói nói ra, điều này cũng hao hết toàn bộ sức lực của cô.

“Đời người dài như vậy, ai mà không có bí mật, ai mà không từng mắc sai lầm? Nói thật, trước đây tôi cũng đã từng làm chuyện hoang đường, cũng đã từng làm tổn thương người khác, chẳng lẽ cả đời này tôi không được sống tốt sao? Cho nên, tôi chỉ nhìn vào hiện tại

“Mặc kệ quá khứ của em ra sao, tôi tin tưởng em không phải là người xấu, vì vậy, tôi mới bằng lòng giúp em.”
Nghe Hạ Tử An nói xong, Ôn Ninh liền cúi đầu, trong hốc mắt có cảm giác chua xót, trong chốc lát một trận ẩm ướt dâng lên

Cô không dấu vết đem nước mắt trên mặt lau đi, sau đó cố nén tiếng khóc nói “… Cảm ơn anh, thật sự, cảm ơn anh”

Hạ Tử An nhìn thoáng qua Ôn Ninh đang ngồi co lại trên ghế nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, hai đùi bị nước mắt thấm ướt, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ như thế.

Nhất thời trong lòng Hạ Tử An vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng, cuối cùng, anh cũng không nói gì.

Nếu Ôn Ninh không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng cô đang khóc, anh cũng chỉ có thể tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng mà, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ khiến cô mở lòng với mình.