Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 422




Chương 422

Buổi chiều.

Giám đốc Hạnh nhiệm kỳ trước quả nhiên đã tới, trong quá trình bàn giao công việc thái độ của giám đốc Hạnh này rất tốt, có bất kỳ chỗ nào cô không hiểu, đối phương đều giảng giải rất tỉ mỉ.

Tiếp theo giám đốc Hạnh sẽ tới đây một tuần, mỗi ngày đều sẽ qua phòng làm việc của Ôn Ninh, tận tay chỉ dạy cho cô, tranh thủ để cô có thể nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Ngoài giờ làm việc giám đốc Hạnh này còn chủ động chỉ dạy thiết kế cho cô, đây quả thực là sự bất ngờ ngoài ý muốn.

Mặc dù năng lực của cựu giám đốc này chỉ có thể đảm nhiệm được ở bộ phận B nhưng đối với người giữa chừng như Ôn Ninh mà nói vẫn không thể thiếu được những người thầy chỉ bảo.

Giám đốc Hạnh tận tâm tận lực như vậy đương nhiên là do Lục Tấn Uyên đích thân căn dặn, bình thường chị ta nhìn thấy tổng giám đốc Uyên đã khó khăn, đối phương lại chủ động căn dặn chị ta chuyện này, chị ta đương nhiên không thể làm không tốt. Mấy ngày sau đó quả nhiên giống như cô đã dự liệu từ trước, cô đi làm hay tan làm, chỉ cần đi ra khỏi bộ phận thiết kế sẽ có không ít người chú ý đến cô.

Có người tò mò, có người có ác ý, có người thì xem thường…

Trước đây ở Hà Giang cô cũng đã từng trải qua cảnh tượng này, vì vậy lần này cô thích ứng rất tốt, hoàn toàn không để tâm đến, nên làm thế nào thì làm thế đó.

Thời gian một tuần này, nhờ có sự hướng dẫn tận tình của giám đốc Hạnh, công việc của Ôn Ninh đã bắt đầu rất nhanh, cô đã hiểu rõ tình hình của cả bộ phận B cũng như thành tích hoạt động mấy năm gần đây cùng một số dự án lớn.

Quả thực điều này đã khiến cho cô nhẹ nhõm hơn không ít.

Còn phó giám đốc Ánh kia cả một tuần này giống như con cút bên cạnh, khi nhìn thấy Ôn Ninh thái độ cũng tốt hơn rất nhiều, lúc họp cũng không dám phát ra tiếng động nhỏ, có lẽ là lo sợ Ôn Ninh sẽ xoi mói cô ta.

Liên tục mấy ngày cô đã không gặp Lục Tấn Uyên, mà anh cũng không đến tìm cô, không liên lạc với cô, thật lòng điều này khiến cho Ôn Ninh có chút không thích ứng được, sau khi định thần lại liền nhịn không được mà phê bình bản thân.

Ngày hôm nay khi tan làm, cô lái xe quay về khu chung cư, xe đương nhiên cũng là do Lục Tấn Uyên đưa cho, cũng giống như căn nhà, anh không cho cô lý do để từ chối.

Vừa lên tầng cô liền sững sờ lại. Một lớn một bé đứng ở trước cửa nhà của mình, chỉnh tề nhìn cô, ánh mắt đó giống như chú chó nhỏ đáng thương nhìn thấy chủ nhân trở về nhà.

“Mẹ, mẹ quay về rồi, An Bảo chờ mẹ rất lâu rồi.” Lục An Bảo lập tức lao tới.

Cô bế con lên, nhìn Lục Tấn Uyên: “Sao hai người lại qua đây?”

Lục Tấn Uyên mỉm cười thuận tay đón lấy túi xách của cô: “Con trai nhớ em rồi, khụ, anh cũng nhớ em, nên qua đây.”

Ôn Ninh mím môi, không đáp lại, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cô ngồi trên sô pha chơi cùng với con trai.

Lục Tấn Uyên chủ động muốn phục trách bữa tối, nhưng…

“Ôn Ninh, con trai muốn ăn cà chua trứng, nên bỏ trứng vào trước hay cà chua vào trước?”

“Ôn Ninh, nấu cơm như thế nào? Ấn nút xong thì không cần quan tâm nó nữa sao?”

“Ôn Ninh, em muốn ăn củ sen hay sen cắt lát?”

“Ôn Ninh…”

Cô bất lực trợn mắt, chỉ có thể đứng dậy đi tới, mặt không chút cảm xúc nhìn đống lộn xộn trong nhà bếp: “Để tôi làm thì hơn.”

“Vậy làm sao được, em đi làm vất vả như vậy để anh làm là được rồi, em chờ ăn cơm đi.”

Ôn Ninh: “…”

“Anh nghĩ chờ anh nấu cơm thì khi nào tôi mới có cơm ăn?”

Lục Tấn Uyên cười: “Vậy thế này đi, em làm, anh giúp em một tay, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.”

“Không cần, anh ra ngoài đi, đừng vướng tay vướng chân.” Ôn Ninh nhíu mày.

“Sao anh có thể cản trở được chứ, hai người làm cũng sẽ nhanh hơn một người, thời gian cũng không còn sớm nữa, con trai chúng ta đã đói từ lâu rồi, nó vẫn còn nhỏ, đói lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, phải không con trai?”

Lục Tấn Uyên nói xong lập tức xác thực với Lục An Bảo.

Người kia cũng rất hợp tác ôm bụng, cơ thể nhỏ bé vừa rồi còn chạy nhảy loạn xạ lập tức nằm dài lên số pha: “Đúng đó mẹ, con đói quá rồi!”

Ôn Ninh: Sau đó Lục Tấn Uyên như ý nguyện được ở lại trong phòng bếp giúp đỡ.

Hai người cùng đeo tạp dề, một người nấu ăn một người rửa rau, chia ra cùng làm, Lục Tấn Uyên vừa rồi không biết gì cả lúc này lại phụ việc vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

Lục Tấn Uyên nhìn, trong lòng đắc ý, nhìn bọn họ thế này thật giống một gia đình ba người.

Trên bàn ăn, Lục Tấn Uyên rõ ràng có tâm sự gì đó, lơ đãng ăn cơm, hết lần này đến lần khác nhìn Ôn Ninh khiến cho cô mau chóng đặt đũa xuống: “Anh muốn nói gì?” “Không có gì đâu, anh không muốn nói gì cả, ăn cơm ăn cơm, củ sen này làm rất ngon, em ăn nhiều một chút.” Lục Tấn Uyên dùng đũa gắp thức ăn cho cô.

Ôn Ninh hờ hững nói: “Nếu như bây giờ anh không nói, sau này cũng đừng nói.”

Lục Tấn Uyên: “…”

Trong lòng anh thầm thở dài, kể từ sau khi Ôn Ninh hồi phục trí nhớ, anh cảm thấy bản thân càng ngày càng giống một cô vợ nhỏ, anh không còn chút địa vị hay uy nghiêm nào khi đối mặt với Ôn Ninh.

“Cũng không có chuyện gì lớn lắm, khi ở Hà Giang không phải anh đã nói với em rồi sao, ông nội anh muốn gặp em, muốn hỏi khi nào em rảnh rỗi thì cùng anh quay về nhà họ Lục một chuyến.”

Ôn Ninh im lặng.

Thực ra trong lòng cô cũng không có chút ngạc nhiên nào cả, cô cũng đã đoán được một chút từ trước, nhà họ Lục, nếu như cô đã hồi phục trí nhớ, bây giờ lại có thêm An Bảo, dù thế nào cô cũng phải tới đó một chuyến, đây là chuyện đương nhiên.

Vốn dĩ trong tiềm thức cô muốn từ chối nhưng trong lòng lại kháng cự lại, nghĩ đến gì đó liền thay đổi ý định.

“Ông của anh biết thân phận thật của tôi chưa?”

“Chưa, ông vẫn chưa biết em là mẹ của An Bảo, anh vẫn chưa nói.” Anh còn chưa báo cho Ôn Ninh làm sao dám nói ra chứ.

“Vậy phía mẹ anh thì sao? Bà ấy không muốn gặp tôi sao?” Ôn Ninh bình tĩnh nói.

Vẻ mặt của Lục Tấn Uyên thoáng qua vẻ bối rối: “Chúng ta đi gặp ông nội là được rồi, còn những người khác em không muốn gặp thì chúng ta sẽ không gặp nữa.’ Cô nhìn qua anh: “Vì vậy thực ra mẹ anh cũng yêu cầu muốn được gặp tôi, phải không?”

Lục Tấn Uyên gật đầu.

Trong lòng của Ôn Ninh lóe lên tia chế giễu, bây giờ mẹ của Lục Tấn Uyên vẫn chưa biết cô là ai, có lẽ nghĩ cô là loại phụ nữ không biết tự lượng sức mình mà muốn trèo cao, bám lấy nhà họ Lục.

Muốn gặp cô, có lẽ là muốn mỉa mai cô, bảo cô đừng không biết tự lượng sức.

Ha, nếu như đối phương biết được cô là Ôn Ninh, không biết trên gương mặt sẽ có biểu cảm như thế nào.

Ôn Ninh muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy An Bảo lại im lặng, có một số thứ vẫn không nên nói trước mặt con trai.

‘Khi nào?”

Lục Tấn Uyên nhìn cô: “Cuối tuần Sau, ngày nào cũng được.’ Sau đó bàn ăn lại trở nên im lặng.

Lục Tấn Uyên đương nhiên muốn ở cùng với Ôn Ninh lâu hơn, cho dù anh đã ăn no, khi ăn cơm xong cũng tự giác thu dọn bát đũa.

Anh dắt con trai, lưu luyến nói: “Vậy anh đưa con về đây.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.” Ôn Ninh hờ hững nói.

Thực ra Lục Tấn Uyên càng muốn nói là, bây giờ trời đã muộn thế này rồi, hay là để anh ở lại thì tốt hơn nhưng nghĩ tới việc Ôn Ninh chắc chắn sẽ không đồng ý, cuối cùng anh cũng không thể nói ra được, aizz.