Chương 412
An Minh ngồi ở ghế lái phụ gật đầu, gõ gõ bàn phím máy tính ở trên đùi anh ta. Ngay sau đó, một bản đồ chính xác của khu vực được hiển thị.
“Phía trước hai trăm mét rẽ trái sẽ có một con đường nhỏ, nếu tốc độ đủ nhanh, có thể đi đường vòng, chặn xe phía trước.”
Lục Tấn Uyên không chút do dự đeo tai nghe ra lệnh, để bọn họ tiếp tục đuổi theo.
Khoảng cách hai trăm mét cũng không xa, rất nhanh đã đến, quả nhiên có một con đường vòng nhỏ, anh cầm tay lái, nhanh chóng xoay lái, chiếc xe lao vào con đường nhỏ đó.
Chân ga dưới chân Lục Tấn Uyên bị nhấn mạnh đến cực hạn, anh không ngừng tăng tốc, lốp xe không ngừng cọ xát phát ra tia lửa, An Minh phải nắm chặt lấy tay vịn phía trên đầu, không để cho mình văng ra ngoài.
Ngay sau đó, xe của bọn họ lao ra khỏi con đường này, tay lái đột ngột chuyển hướng rồi dừng ngay giữa đường.
Hai người nhìn về phía bên kia đường, trong tầm mắt hiện ra một chiếc xe tải màu đen quen thuộc, từ xa tiến tới, rất nhanh sẽ lao về phía này.
Lục Tấn Uyên mở cửa xe bước ra, trong tay anh cầm một thanh sắt, nhìn chiếc xe đang lao tới, trong lòng tính toán khoảng cách, anh vung mạnh thanh sắt trong tay. Thanh sắt đập chính xác vào tấm kính phía trước của chiếc xe tải. Với một cú va chạm rất lớn, toàn bộ tấm kính vỡ ngay lập tức.
Lực va chạm của thanh sắt cũng không giảm đi khi đập vào tấm kính chắn, mà vẫn lao lên, đập thẳng vào trán tài xế khiến máu chảy ra ngay lập tức Âm thanh kít vang lên, chiếc xe ben phanh gấp, bẻ lái, quay nhanh, tông vào hàng rào bên hông rồi đổ ra.
Chiếc xe đuổi theo phía sau cũng dừng lại, người của Lục Tấn Uyên nhanh chóng xuống xe và bao vây chiếc xe đó.
Lục Tấn Uyên sải bước đi tới, kéo mạnh cửa xe, đá hai người đàn ông đang bị cú va chạm đến choáng váng ra ngoài, anh nhìn thoáng qua thấy người phụ nữ bị ném ở trong góc.
Trái tim anh co rút dữ dội, ngay lập tức bế người phụ nữ lên, nhưng trong giây tiếp theo, anh sững người.
An Minh không biết gì cả, vô thức liếc mắt nhìn, hai mắt đột nhiên mở to, trong lòng một trận ớn lạnh, người phụ nữ trong tay boss là ai?
Đây hoàn toàn không phải là Đinh Vô Ưu.
Lục Tấn Uyên nhìn bộ quần áo quen thuộc trên người phụ nữ trong lòng, anh còn không hiểu sao? Anh buông lỏng tay, đôi mắt đen như mực của anh bùng lên lửa giận dữ dội.
Theo sau là những đàn em cấp dưới đã bí mật bảo vệ Đinh Vô Ưu, họ cũng vô cùng sốc khi thấy điều này, hoàn toàn không nghĩ đến người đã bị đánh tráo.
Lúc đó chỉ họ chỉ nghĩ đến tình huống khẩn cấp, chết tiệt, vậy mà không chú ý đến điểm này, mấy tên cấp dưới liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Xong rồi, xảy ra chuyện như vậy, họ phải chịu trách nhiệm, nhưng điều họ không thể chấp nhận được là đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc đến như thế.
Một vài người đã quỳ xuống ngay lập tức, tuyệt vọng chờ đợi sự trừng phạt nghiêm khắc, họ có thể nhặt được mạng về còn dựa vào sự phù hộ của ông trời.
Nhưng Lục Tấn Uyên lúc này không có thời gian trừng phạt bọn họ, mà nhìn hai người đàn ông, trong tay anh xuất hiện thêm một con dao găm.
“Người ở đâu?”
Hai người sợ xanh mặt, không ai lên tiếng.
Giấy tiếp theo.
“Á..”
Tiếng hét vang lên, con dao găm sắc bén đâm mạnh vào một bên vai của người nọ, gương mặt Lục Tấn Uyên lạnh lùng, con dao găm trên tay không ngừng xoay quanh vết thương.
“Tôi hỏi, người ở đâu?”
Lục Tấn Uyên ném con dao đi và trực tiếp dùng tay bóp nát từng ngón tay của người đàn ông nọ.
Có câu nói, mười ngón tay đều kết nối với trái tim, loại đau đớn này ngay cả đàn ông cứng rắn thì cũng ít ai có thể chịu đựng được, tiếng gào thét không dứt, cuối cùng họ cũng khai ra. Lục Tấn Uyên giao nơi này cho cấp dưới, cùng An Minh và mấy người lên xe, trực tiếp lái xe đi, hướng đến biệt thự nhà họ Đinh.
Nhà họ Đinh, trong phòng Đinh Thiên Vũ.
Giờ phút này, trong phòng vô cùng lộn xộn, áo của Đinh Vô Ưu đã bị xé toạc, lộ ra gần hết nội y, trên mặt còn có vết tát.
Lúc này, vẻ dịu dàng trên gương mặt Đinh Vô Ưu không còn nữa, khóe mắt cô đỏ bừng, cả người giống như một con nhím đang giơ gai nhọn phòng thủ, cô cắn chặt khóe môi tái nhợt.
Thứ cô đang cầm trong tay là một mảnh thủy tinh, lấy được bằng cách đập vỡ khung bàn đầu giường, trong lòng cô đang căng thẳng vô cùng, ánh mắt kinh hãi và tuyệt vọng nhìn Đinh Thiên Vũ, trong mắt mang theo sự hoảng sợ cùng dấu vết điên cuồng có thể liều mạng đến cùng.
Một Đinh Vô Ưu như vậy có lẽ ngay cả Lục Tấn Uyên có nhìn thấy, cũng sẽ cảm thấy xa lạ.
Sự xâm phạm và sỉ nhục vừa rồi của Đinh Thiên Vũ, dường như đã kích thích lòng căm thù chưa từng thể hiện ra của Đinh Vô Ưu, bộ dạng liều mạng vừa rồi của cô làm Đinh Thiên Vũ có chút tức giận đố kị.
Bộ dạng Đinh Thiên Vũ lúc này cũng rất thảm hại, tay anh ta ôm trán, máu đỏ theo ngón tay chảy ra, là do vừa rồi Đinh Vô Ưu dùng gạt tàn đập.
Cả khuôn mặt anh ta đều vô cùng u ám, anh ta nhìn chằm chằm Đinh Vô Ưu, trong mắt tràn đầy sự hung ác, Đinh Thiên Vũ không ngờ rằng người phụ nữ này ngày thường luôn ngoan ngoãn như một con thỏ, mà hôm nay dám làm như vậy với anh ta.
Anh ta đi từng bước tiến về phía Đinh Vô Ưu, mỗi bước đi đều dường như đang đánh vào trái tim Đinh Vô Ưu, trái tim cô đập mạnh dường như muốn nhảy ra ngoài.
“Anh, đừng qua đây, cút đi… Cơ thể Đinh Vô Ưu cứng đờ, cả người cô run lên, cảm xúc kích động hoảng sợ dâng cao đến cực điểm, thủy tinh trong tay cô không chút do dự tự cứa cánh tay trắng như tuyết của chính mình một đường dài.
Cơn đau nhói làm cho sắc mặt cô càng tái nhợt, nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cơn đau có thể đánh thức một chút sức lực cho tay chân mềm nhữn của cô và khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
Hành vi tự hại bản thân này của cô khiến Đinh Thiên Vũ dừng lại một lúc, sau đó khóe miệng anh ta hiện ra một đường cong nham hiểm, lại tiến lên về phía cô một bước.
Đinh Vô Ưu siết chặt những mảnh thủy tinh đẫm máu trong tay, cô khẽ lùi lại.
Hai người cách nhau không xa, Đinh Thiên Vũ rất nhanh đã tiến đến gần cô, cô hét lên một tiếng, mảnh thuỷ tinh trên tay vung lên loạn xạ, nhưng bị anh ta sớm quan sát, nắm chặt cổ tay cô, mảnh thuỷ tinh rơi xuống đất.
“Chết tiệt, người phụ nữ điên này, dám làm tôi bị thương, cô xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào?”
Đinh Thiên Vũ siết chặt vai cô, ấn chặt cô vào tường, vung tay một phát, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, quần áo trên người cô trực tiếp bị xé ra.
Lần này cũng triệt để kích thích dây thần kinh sọ não của Đinh Vô Ưu, cô gào thét thảm thiết, không biết mình đang ở đâu, giãy giụa tuyệt vọng, mó tay sắc bén cào vào mắt Đinh Thiên Vũ.
“Á..” Đinh Thiên Vũ bị đau, thả tay ra che lấy mắt trái.
Đinh Vô Ưu nhìn xung quanh, chạy về phía cửa sổ trong tiêm thức.
Bị người phụ nữ điên này làm bị thương mấy lần, Đinh Thiên Vũ tức giận mất cả lý trí, chạy tới, tát vào mặt Đinh Vô Ưu một cái.
“Con mẹ nó, cô muốn chết đúng không, được thôi, tôi giúp cô.”
Anh ta túm cổ Đinh Vô Ưu, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.
Cửa sổ rất lớn, nhưng độ cao lại rất thấp, chỉ cao đến ngang đùi người lớn, Đinh Vô Ưu bị ép buộc treo ngang người ra ngoài cửa sổ.