Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 403




Chương 403

Quả này xong rồi, Đinh Vô Ưu, mất hết mặt mũi rồi.” Lê Tư Duệ lại bắt đầu lăn lộn.

Đinh Vô Ưu không khỏi bật cười, đứng dậy an ủi cô ta: “Được rồi, cậu có làm gì đâu mà mất mặt, cậu không nhìn thấy lúc nãy cậu nói mấy câu chặn họng người ta đâu, An Minh bị cậu làm cho mất mặt thì có, người ta đang yên đang lành mà cậu nói cho thành ra như thế, ai chịu cho nổi.”

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, nông trại nghỉ dưỡng tư nhân này cũng thú vị ra phết, còn có cả khu du lịch sinh thái, tự mình mò tôm bắt cá được nữa, có cả vườn rau quả trồng trong nhà kính, toàn là hữu cơ cả.”

“Lục Tấn Uyên nói, lát nữa chúng ta sẽ tự đi chọn nguyên liệu để chiều làm đồ nướng.”

Lê Tư Duệ không có phản ứng gì.

Đinh Vô Ưu nhướng mày: “Hay là, cậu không muốn chơi? Định hai ngày tới chỉ ở miết trong phòng?”

Cô ta liền ngồi bật dậy: “Ai mà thay bộ quần áo nào mát mẻ thoải mái.”

Không thể không nói, tính cách mạnh mẽ hào sảng cũng có cái lợi của nó, bất kể gặp phải chuyện gì cũng có thể tự mình vượt qua nhờ nền tảng tâm lý vững chãi.

Chỉ mất một lúc đi tắm mà Lê Tư Duệ mới rồi còn đòi sống đòi chết bỗng chốc đã tràn đầy nhựa sống, chan chứa niềm mong đợi tới bữa nướng buổi chiều, Đinh Vô Ưu chẳng lấy làm bất ngờ gì, quen biết bao năm, bản thân vẫn rất hiểu cô ta.

Hai người xuống lầu, thì thấy ba anh chàng đang ngồi đợi ở trong sảnh, hai lớn một nhỏ. Nhìn thấy Đinh Vô Ưu, Lục An Bảo hớn hở nhào về phía cô, Đinh Vô Ưu bế con trai, một cách vô thức đưa mắt để ý An Minh và Lê Tư Duệ.

Cô bạn tốt này của mình tính tình nóng nảy, không khác gì thùng thuốc nổ, lúc bùng nổ không cần phải nói, còn rất dễ châm ngòi, cô thực sự sợ hai người gây gổ với nhau.

Lục Tấn Uyên lại không mấy quan tâm, người có thể được anh quan tâm chỉ có mình Đinh Vô Ưu mà thôi, con trai cũng còn phải xếp sau.

Kẻ thù chạm mặt mắt đỏ au, tuy Lê Tư Duệ đang có tâm trạng tốt nhưng nhìn thấy An Minh vẫn đanh mặt lại, trừng mắt uốn éo đi lướt qua.

An Minh thấy vậy hiển nhiên cũng chẳng vui vẻ gì, tuy có câu nói đàn ông tốt không chấp nhặt phụ nữ, nhưng cũng sẽ không đem lòng nhiệt tình ra đối đãi với người thờ ơ.

Khu vườn sinh thái của nông trại nghỉ dưỡng tư nhân rất rộng, cả đám người không thể tụ lại một chỗ, dĩ nhiên Lục Tấn Uyên và Đinh Vô Ưu như hình với bóng, cậu con trai cũng bám dính lấy Đinh Vô Ưu, một nhà ba người đi chung với nhau.

Lê Tư Duệ vẫn là người biết điều, hiển nhiên sẽ không chen chân vào, bèn nói thẳng: “Các cậu tới vườn cây ăn quả, vậy thì tớ đi hái rau.” Nói rồi đi thẳng về hướng ngược lại.

Lục Tấn Uyên bèn nói: “An Minh, giao cô Duệ cho anh đấy, lần đầu cô ấy tới, không quen đường đi lối lại, anh dẫn cô ấy với.”

Nói đoạn, anh nắm tay bà xã và con trai dẫn đi, để lại An Minh mặt mày méo xệch.

Lê Tư Duệ hoàn toàn không hay biết chuyện này, ung dung một mình lang thang ngắm cảnh, đây cũng là lần đầu tiên cô ta đi chơi ở vườn sinh thái, cảm thấy rất thú vị.

Bởi chỗ nào trong nông trại nghỉ dưỡng tư nhân này cũng trồng đủ mọi loại hoa, còn không ít giống loài quý hiếm, Lê Tư Duệ xách chiếc làn mà người trồng trái cây đưa, chưa đi tời vườn rau thì không gian trong chiếc làn đã được phủ đầy bằng những bông hoa tươi xinh đẹp mà cô ta không kìm được ngắt xuống.

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, quen thuộc đến nỗi khiến cô nghiến răng nghiến lợi.

“Cô nói đi hái rau cơ mà? Theo tôi thấy thì chiều nay cô đừng ăn rau nữa, cứ ăn hoa là được rồi.” An Minh đứng sau lưng, khoanh tay trước ngực cất giọng châm biếm.

Lê Tư Duệ nheo mắt, chậm rãi xoay người: “Tôi ăn rau hay ăn hoa liên quan gì tới anh? Anh đi theo tôi làm gì?”

“Ai thèm đi theo cô.” An Minh cười giễu.

Lê Tư Duệ chán không buồn cãi cọ với anh chàng này, xách làn hoa đổi chuyển hướng đi khác, trên lối cô vừa đi qua, hình như có thấy biển báo chỉ dẫn đến ao sen câu cá.

Hái rau thì quá đơn giản, nếu như có thể câu được cá tôm tươi thì càng tuyệt hơn.

Lê Tư Duệ phát hiện thấy người đằng sau vẫn bám theo cô, không nhịn được tức tối: “Đệch, vẫn đi theo, bị bệnh à.”

Mặt An Minh sa sầm, nếu không phải ông chủ dặn dò thì anh ta chẳng muốn đếm xỉa gì đến cô gái này, anh ta im lặng không nói, chỉ trừng mắt hằm hằm nhìn cô. Lê Tư Duệ hít sâu một hơi, thôi bỏ đi, thằng cha này thích theo thì để cho theo, mình coi như không thấy anh ta là được, dù gì cũng chỉ ở đây hai ngày, về sau sẽ không phải thấy gã đàn ông đáng ghét này nữa, hừ.

Cô ta lấy một bộ câu cá, xách sọt đi đến ao sen, tìm một chỗ dốc có thể đứng câu cá rồi cẩn thận đi xuống, đặt mồi câu, nâng cần lên và quăng ra xa.

Cô ta nhìn anh chàng ngồi trên đống đá sau lưng, trợn mắt lườm nguýt, rồi đặt mông ngồi xuống, ao sen này có không ít hoa sen lá sen, tương đối mát mẻ.

Lê Tư Duệ lấy di động ra, xoay người quay lưng lại hồ sen, tạo dáng để chụp ảnh tự sướng, rốt cuộc từ phía trên đầu vọng tới tiếng bật cười, cô ta tức thì nổi cáu.

“Cười cái gì mà cười, bị điên à.”

An Minh lườm cô ta: “Tôi cười việc của tôi, liên quan gì tới cô? Tóm lại là ai điên?”

Anh ta nói đoạn, bỗng một con côn trùng khá to bay qua, lượn lờ trước mắt anh ta, An Minh mất kiên nhẫn giơ tay đuổi đi, kết cục là hướng tay anh ta xua đuổi vừa khéo là hướng của Lê Tư Duệ phía dưới.

Lê Tư Duệ tay cầm di động, trơ mắt nhìn con bọ cánh cứng to đùng kia bị An Minh vung tay đánh về phía mình, một tiếng bép vang lên, rơi ngay vào người cô ta.

“Á…

Có mấy cô gái lại không sợ sâu bọ, mà Lê Tư Duệ lại sợ nhất là mấy con bọ cánh cứng, ngay lập tức sợ phát khiếp, ré lên thất thanh lùi lại trong vô thức, kết quả… lùi xuống ao sen.

Cả người rơi tùm xuống ao.

An Minh nghệt ra, không thể nào ngờ được rằng mình chỉ vung tay một cái mà lại gây ra cơ sự này.

May mà nước trong ao sen không sâu, phía dưới toàn là bùn, Lê Tư Duệ lại một lần nữa bị chọc phải cơn điên, cô ta cảm thấy gã đàn ông chết tiệt này là khắc tinh của cô ta, là anh ta cố tình làm như vậy.

Cả người cô ta bì bõm trong ao sen, mình mẩy dính đầy bùn, giận dữ quát tháo: “Đồ khốn kiếp, tôi phải giết anh.”

An Minh cũng bối rối, nhưng nhìn bộ dạng Lê Tư Duệ lại không nhịn được cười.

Quả nhiên, thấy anh ta cười, Lê Tư Duệ lại càng phẫn nộ, càng thêm chắc chắn rằng anh ta cố tình, cố tình lấy con bọ ra dọa mình.

“Á à, khốn kiếp, anh đợi đấy cho tôi, đồ chết tiệt, đồ đê tiện, không đánh chết anh thì tôi không phải Lê Tư Duệ.”

Giọng cô lanh lảnh, vang vọng thẳng đến chỗ gia đình ba người đang hái trái cây ở khu vườn bên cạnh.

“Hình như mẹ nghe thấy tiếng của Tư Duệ.” Đinh Vô Ưu dừng tay lại.

Lục An Bảo đang đẩy một chiếc giỏ có bánh xe, bên trong chất đầy hoa quả, gật đầu: “Mẹ, con cũng nghe thấy, chị Duệ hét to lắm.”

La lớn như vậy, chắc chắn là đang cãi nhau với ai rồi.

“Lục Tấn Uyên, chúng ta qua bên đó xem thế nào đi.” Đinh Vô Ưu tỏ ra lo lắng.

Lục Tấn Uyên trừng mắt, quả nhiên, có người thừa thì cho dù không ở cùng một chỗ vẫn ảnh hưởng đến thế giới của hai người họ: “Được, qua đó xem, dù gì cũng hái được kha khá hoa quả rôi.”