Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 397




Chương 397

Đinh Vô Ưu nhìn gương mặt kia của anh ra, hoàn toàn tin tưởng lời quản gia Tần nói với cô, Đinh Thiên Vũ bị thương nghiêm trọng, mới thật sự” ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Đối mặt với Đinh Thiên Vũ như thế này, cô vẫn rất lo lắng: “Thiên Vũ, anh làm sao lại bị thương nặng như thế? Bác sĩ nói sao rồi?”

Đinh Thiên Vũ há miệng, định nói cái gì đó, cuối cùng lại không nói gì.

Quản gia Tần ở bên cạnh “lau nước mắt”: “Cô Đinh, cô có gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi cũng được, cậu chủ của chúng ta không thể nói quá nhiều, há miệng sẽ bị đau, tôi sợ câu chủ không thoải mái.”

“Cậu chủ bị tai nạn xa cộ, cả người bị thương nhiều chỗ, cả người cả mặt không nhìn ra hình dạng gì, mấy ngày trước lúc đưa vào bệnh viện nhiều lần đã ngừng hô hấp, may mắn là số mạng cậu chủ còn chưa đến lúc kết thúc, mới có thể nhặt về một mạng từ chỗ Diêm Vương về.”

“Cô Đinh, theo lý thuyết, có mấy lời không phải người quản gia như tôi nên nói, nhưng cô cũng thật sự rất độc ác, tôi gọi điện cho cô rất nhiều lần nhưng không lần nào cô bắt máy.”

“Cậu chủ lúc hấp hối, ngay cả lúc cả người không còn ý thức, vẫn luôn lẩm bẩm tên cô trong miệng.” Chờ đến khi quản gia Tân oAn Minh xong, Đinh Thiên Vũ mới giống như tức giận trừng mắt liếc ông một cái, cảnh cáo: “Chú Tần, chú không cần nói đâu.”

Đinh Vô Ưu thật sự bị mấy lời quản gia Tần nói làm cho vô cùng áy náy, nhưng cùng lúc đó cũng vô cùng nghi ngờ: “Chú Tần, tôi, tôi không nhận được điện thoại của chú, không một lần nào cả.”

Theo ý nghĩ của Đinh Thiên Vũ, anh không cứ mãi xoắn xuýt vấn đề này, nhưng thật sự vẫn có chút không nhịn nổi, dù sao đủ những cuộc gặp gỡ thời gian trước cũng để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc.

Đồng thời những cuộc gặp gỡ này cũng chỉ vì một nguyên nhân duy nhất là để liên hệ được với Đinh Vô Ưu.

Trong lòng Đinh Thiên Vũ đầy sự oán hận, anh ta vẫn không nhịn được mà nói: “Vô Ưu, có phải lần trước anh cầu hôn đã dọa đến em không, cho nên em mới không nhận điện thoại của anh?” Cho nên, mới cho anh ta vào danh sách đen.

“Tôi thật sự không làm vậy, sao có thể như thế, anh không liên lạc được với tôi, tôi cũng không đổi số điện thoại.” Đinh Vô Ưu cảm thấy mình rất oan uổng, nhịn không được cầm lấy điện thoại Đinh Thiên Vũ trên tủ đầu giường, tự mình gọi vào số của mình, kết quả..

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Giọng nữ lạnh lùng quen thuộc vang lên rõ ràng trong phòng bệnh.

Đinh Vô Ưu: “…”

Cô trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, lại nhìn điện thoại của mình không có chút phản ứng nào, cả người ngơ ngác.

Đây, đây là chuyện gì?

Chú Tân ở bên cạnh có “ý tốt” nhắc nhở: “Cô Đinh, có phải cô đã cho cậu chủ vào danh sách đen rồi quên mất không.”

Đinh Vô Ưu mấp máy môi, yên lặng mở điện thoại ra, mở thông tin danh sách đen, cô vốn không bao giờ dùng chắc năng này, lúc này nhìn thấy tên của một người yên tĩnh nằm ở đó.

Chính là Đinh Thiên Vũ.

Giây phút này cô có cảm giác mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, nhưng mà…

Đinh Vô Ưu muốn nói gì đó, nhưng có thể nói gì đây? Nói cô không làm qua sao?

Nhưng đây là điện thoại di động của mình, nói không phải mình làm chắc chắn cũng không ai tin, đúng là gặp ma, Đinh Vô Ưu muốn nói nhưng cũng không biết nói gì.

Cuối cùng chỉ có thể đổ cho việc thời gian trước cô không biết lúc nào trượt tay, không cAn Minh thao tác trong vô thức.

“Xin lỗi anh, Thiên Vũ, đây là sai lầm của tôi.” Đinh Vô Ưu kéo anh từ trong danh sách đen ra, cô thật sự không hề cố ý Đinh Thiên Vũ có thể nói gì? Chỉ có thể không thèm để ý đến nữa. Anh ra hiệu bằng ánh mắt cho chú Tần, để ông đi ra ngoài trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Vô Ưu, anh, anh, cảm giác rất lâu rồi không gặp em, không có giây phút nào anh không nghĩ đến em, em nói chuyện cùng anh một chút được chứ.” Đinh Thiên Vũ không còn chút sức lực nào nói.

Đinh Vô Ưu thế mà lại không đồng ý: “Anh bị thương nghiêm trọng như thế, không thể nói chuyện trong thời gian dài được, chờ anh khỏe lên rồi nói.”

Anh ta lắc đầu: “Không, anh sợ, sợ chờ đến lúc tôi xuất viện sẽ không thể gặp được em, không có cơ hội nói.”

“Vô Ưu, ngay giây phút anh va chạm với xe, anh thật sự nghĩ rằng mình đã chết, khi đó, trong đầu tôi chỉ toàn là em, cũng chỉ có em mà thôi.”

“Khi đó, anh thật sự rất hối hận, nếu anh không làm những chuyện như thế, chúng ta có lẽ đã kết hôn rồi, bây giờ đang trải qua sự hạnh phúc trong thế giới của hai người rồi.”

“Nhưng, anh lại thấy mình có chút may mắn, những chuyện này đều không xảy ra, may mắn rằng em không đi cùng với anh, bởi vì nếu như anh chết rồi, chẳng phải em sẽ chỉ còn lại một mình, anh làm sao có thể yên tâm được.”

Không thể không nói, xét về chuyên môn, Đinh Thiên Vũ không có gì tài năng về thương nghiệp, nhưng ở trên mặt trần lừa đảo phụ nữ, đúng là thật sự có tài năng.

Lời này nói ra, đúng là đủ làm người khác giật mình.

Trong văn phòng tổng giám đốc Lục Thị, An Minh nghe xong toAn Minh nổi da gàn, nhịn không được nói: “Ông chủ, tên Đinh Thiên Vũ này đúng là phiền phức.”

Đúng là phiền phức thật, Lục Tấn Uyên thầm nghĩ.

Anh híp híp mắt, hít sâu một hơi, với thủ đoạn của anh, muốn hoàn toàn phá hủy một người thật sự có quá nhiều cách.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại là một con ruồi làm người khác ghét, vởi vì nghĩ đến quan hệ với Đinh Vô Ưu, anh cũng không thể sử dụng thủ đoạn quá đáng với tên kia, chỉ có thể dạy dỗ một chút.

Đúng là một con gián không đánh chết được.

Trong phòng bệnh.

Đinh Vô Ưu thật sự cảm thấy xúc động vì Đinh Thiên Vũ nhưng ngoài sự xúc động còn có cảm giác vô cùng xấu hổ không biết làm.

Bởi vì bất kể Đinh Thiên Vũ có làm nhiều như thế nào, nói nhiêu như thế nào, cô cũng không có cách nào lừa gạt lòng mình tiếp nhận đối phương, cô và Đinh Thiên Vũ không thể đến với nhau được.

Cô biết rất rõ điểm này.

Kể cả có vì con cái, vẫn là…

Không thể được.

Đối mặt với những thâm tình Đinh Thiên Vũ nói ra, ngay lúc cô còn chưa biết nên làm thế nào thì cửa phòng bệnh đã mở ra, một thân hình nhỏ bé lọt vào tâm mắt của hai người.

Bên cạnh cậu bé chỉ có hai vệ sĩ đi cùng là Lục Nhất và Lục Nhị, mấy người khác canh gác ở ngoài bệnh viện.

Đối mặt với sự xuất hiện của cậu, hai người trong phòng bệnh lại có hai phản ứng hoàn toàn khác nhau.

Đinh Vô Ưu ngạc nhiên: “An Bảo?

Sao con lại ở đây”

Đinh Thiên Vũ ở trên giường nhìn thấy Lục An Bảo, trong đầu hiện lên toàn bộ những ký ức kia, nhất là lần anh ta mất mặt ở trung tâm thương mại đó, thật sự là ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Không chỉ có thế, anh thấy thời gian thái độ của Đinh Vô Ưu với anh bắt đầu thay đổi chính là lần ở trung tâm thương mại với tên quỷ nhỏ này.

Cho nên hôm nay anh ta biến thành dạng này cũng không thể bỏ qua công lao của tên quỷ nhỏ này, trong nháy mắt, sắc mặt anh ta vặn vẹo, suýt chút nữa là mất lý trí nhảy dựng lên từ trên giường bệnh xuống.

May là vết thương trên mặt giật giật một chút, cơn đau đã kéo lại lý trí của anh ta.

Lục An Bảo nhào vào trong ngực Đinh Vô Ưu, dáng vẻ lạnh lùng huênh hoang khi đối mặt với người ngoài ngay lập tức biến mất, biến thành một bảo bối nhỏ mềm mại người gặp người yêu.

Nhưng chỉ có cậu nhóc mới biết, cậu chôn mặt trong ngực Đinh Vô Ưu chỉ sợ mình cười phụt ra tiếng.

Cậu thật sự không nghĩ đến mình vừa vào đã có thể thấy được tên Đinh Thiên Vũ này mặt sưng như đầu heo, ai da má ơi, thật sự là buồn cười chết mất, ha ha ha…