Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 280




Chương 280

Sau khi tất cả mọi người rời đi, nhà thôi miên nhìn tình hình của Ôn Ninh, sau đó anh ta liền nhíu mày.

“Thế nào rồi?”

“Nỗi ám ảnh hiện tại của cô ấy quá sâu, nếu vẫn muốn xóa đi trí nhớ, e rằng sẽ gây ra phản ứng dữ dội.”

“Vậy thì… phải làm thế nào đây?”

Hạ An Bình không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy, nghiêm khắc rút điếu thuốc trong tay ra.

Nếu trong quá trình thôi miên gặp phải sự loại trừ mạnh mẽ, thì khả năng thất bại sẽ tăng lên rất nhiều.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Ôn Ninh… thì Hạ An Bình dù có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân.

“Hiện tại cô ấy bị ám ảnh bởi điều gì?”

Hạ An Bình nhíu mày, là cái gì đây… Anh liền nghĩ đến đứa bé, nhưng có một phỏng đoán càng thâm sâu hơn nữa, mà anh không dám nói ra.

Hiện tại thì Ôn Ninh có thực sự buông bỏ Lục Tấn Uyên chưa?

Trên thế gian không có tình yêu tự dưng mà đến, cũng không có mối hận nào mà không có lý do, và nỗi hận của cô chính là bởi vì Lục Tấn Uyên đã làm tổn thương mình, hay là vì yêu mà hận mới là lý do mạnh mẽ hơn, về điều này thì Hạ An Bình cũng không biết rõ. Tuy nhiên, anh hy vọng rằng Lục Tấn Uyên có thể thực sự bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi tâm trí của Ôn Ninh.

“Nếu như có thể tìm ra cách để cô ấy tạm thời mất cảnh giác, thì tỷ lệ thành công của liệu pháp thôi miên sẽ cao hơn nhiều.”

Dennis nói xong rồi lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Hạ An Bình.

“Tôi biết rồi, anh đi chuẩn bị trước đi những việc còn lại tôi sẽ xử lý.”

Dennis gật đầu, nhưng không nhịn được rồi nói: “Nhưng một khi xóa sạch ký ức, thì cô ấy sẽ không còn là người anh thích nữa, anh đã nghĩ đến điều đó chưa?”

Nói đến đó thì trong ánh mắt xanh của người đàn ông thấm thoáng một nỗi buồn.

Trước đây, anh ta đã học được phép thôi miên gần như điên rồ này chỉ để có được người phụ nữ mình yêu, sau khi thôi miên người phụ nữ đó, quả thật cô ấy đã yêu anh ta như những điều anh tiêm nhiễm vào đầu cô ấy.

Tuy nhiên, loại tình yêu này có được là nhờ vào sự lừa dối và thủ đoạn, cho dù có được, nhưng cuối cùng vẫn không phải là thứ tình cảm thật lòng, Dennis cũng đang chìm trong nỗi lo sợ bất an như vậy, rồi dần dần không còn nhìn rõ trái tim của mình nữa.

Cuối cùng, anh ta lựa chọn rời bỏ người phụ nữ, nhưng người phụ nữ bị anh ta tiêm nhiễm lại không thể chấp nhận sự thật này, và rồi đã chết trong một vụ tai nạn xe khi đang tìm kiếm anh ta.

Kể từ đó, Dennis đã thay đổi họ tên, sống lang thang khắp nơi, anh ta không dám lại bước vào một cuộc sống bình thường không lo lắng, mặc cảm về tội ác sẽ khiến cuộc sống của anh ta trở nên khó thở.

Gặp được Hạ An Bình cũng chỉ là một lần tình cờ, trong lúc lang thang khắp nơi thì anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta cứ tưởng rằng mạng sống của mình sắp kết thúc, nhưng sau đó anh ta lại được cứu.

Chính Hạ An Bình đã cứu anh ta, lúc đó anh ta chỉ là một tên giang hồ chỉ biết làm việc chăm chỉ, nhưng khi thấy bộ dạng vật vã đau đớn của Hạ An Bình, thì Dennis nảy ra ý định trả ơn bằng cách giúp anh, và Dennis đã đi theo anh cho đến tận bây giờ.

Chỉ là, không ngờ rằng một người đàn ông vốn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh mà lại thích một người phụ nữ như vậy, một người phụ nữ trông cũng rất bình thường.

“Thật ra… Chính tôi đã nợ cô ấy, tôi nhất định phải trả món nợ này…”

Hạ An Bình thở dài, nói ra tất cả mọi chuyện về Ôn Ninh, Dennis là cấp dưới mà anh có thể tin tưởng nên anh không có gì phải giấu giếm cả.

“Tôi không muốn làm cho cô ấy yêu tôi bằng cách thôi miên, hay bất cứ điều gì khác, nhưng.. tôi không muốn cô ấy phải đau khổ vì một người không xứng đáng. Tôi hy vọng cô ấy có thể sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.”

“Cứ coi đây là tôi đền bù cho cô ấy vậy.”

Hạ An Bình nói nhẹ, Dennis rủ mặt xuống, coi như đã hiểu rõ suy nghĩ của anh.

“Vì đã như vậy rồi, thì anh có thể để hai mẹ con cô ấy được nhìn thấy nhau, rồi sau đó bắt đầu thôi miên trong lúc cô ấy cảm thấy vui vẻ nhất, thì khả năng thành công rất cao.”

“Là như vậy sao?”

Hạ An Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ gắng hết sức để làm được điều đó.”

Rất khó để Ôn Ninh có thể nhìn thấy con của cô, nhưng vì tương lai của cô, Hạ An Bình quyết định thử một lần.

Nghĩ ra điều gì đó, Hạ An Bình liền gọi cho Bạch Linh Ngọc.

“Ôn Ninh thế nào rồi?”

Bạch Linh Ngọc đang lo lắng nhận được cuộc gọi, lập tức hỏi thăm tình hình của Ôn Ninh.

“Cô ấy không sao cả, bây giờ cô ấy đang ngủ, chỉ có điều…”

Lời nói của Hạ An Bình dường như khiến cho Bạch Linh Ngọc muốn phát điên, thậm chí bà còn bắt đầu cảm thấy hối hận, hận bản thân tại sao lại gửi tấm ảnh của Lục An Bảo cho Ôn Ninh xem.

Nếu như không nhìn thấy thì có lẽ đã tốt rồi, nhưng một khi đã nhìn thấy, thì làm sao có thể kìm nén được cảm giác muốn được ở cùng con bằng xương bằng thịt chứ?

Bà thật là ngốc mà.

“Hôm nay, cô ấy đã nhìn thấy đứa trẻ đó, phải không?”

“Đúng vậy, bác không nên cho con bé xem ảnh… Là sơ suất của bác…”

“Không, con hiểu suy nghĩ của bác mà. Bác cũng chỉ muốn cô ấy vui vẻ nên mới gửi tấm ảnh đến… Đó không phải lỗi của bác. Có trách, thì trách tội lỗi của nhà họ Lục. Chia rẽ hai mẹ con nên mới dẫn đến tình trạng khó khăn như hiện tại.”

Nghe thấy vậy, Bạch Linh Ngọc bỗng thấy nhẹ lòng hơn.

“Con có ý này..”

Hạ An Bình nhẹ nhàng nói, nếu muốn Ôn Ninh tiếp tục được sống hạnh phúc, thì cần phải phá bỏ xiềng xích trói buộc hai mẹ con họ đi.

Việc cướp đứa trẻ khỏi tay nhà họ Lục, tạm thời thì anh không thể làm được, thế nhưng để đạt được kết quả ấy, anh nhất định phải để Ôn Ninh nhìn thấy con của mình.

“Ý con là…” Bạch Linh Ngọc trợn to Sau khi tất cả mọi người rời đi, nhà thôi miên nhìn tình hình của Ôn Ninh, sau đó anh ta liền nhíu mày.

“Thế nào rồi?”

“Nỗi ám ảnh hiện tại của cô ấy quá sâu, nếu vẫn muốn xóa đi trí nhớ, e rằng sẽ gây ra phản ứng dữ dội.”

“Vậy thì… phải làm thế nào đây?”

Hạ An Bình không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy, nghiêm khắc rút điếu thuốc trong tay ra.

Nếu trong quá trình thôi miên gặp phải sự loại trừ mạnh mẽ, thì khả năng thất bại sẽ tăng lên rất nhiều.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Ôn Ninh… thì Hạ An Bình dù có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân.

“Hiện tại cô ấy bị ám ảnh bởi điều gì?”

Hạ An Bình nhíu mày, là cái gì đây… Anh liền nghĩ đến đứa bé, nhưng có một phỏng đoán càng thâm sâu hơn nữa, mà anh không dám nói ra.

Hiện tại thì Ôn Ninh có thực sự buông bỏ Lục Tấn Uyên chưa?

Trên thế gian không có tình yêu tự dưng mà đến, cũng không có mối hận nào mà không có lý do, và nỗi hận của cô chính là bởi vì Lục Tấn Uyên đã làm tổn thương mình, hay là vì yêu mà hận mới là lý do mạnh mẽ hơn, về điều này thì Hạ An Bình cũng không biết rõ. Tuy nhiên, anh hy vọng rằng Lục Tấn Uyên có thể thực sự bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi tâm trí của Ôn Ninh.

“Nếu như có thể tìm ra cách để cô ấy tạm thời mất cảnh giác, thì tỷ lệ thành công của liệu pháp thôi miên sẽ cao hơn nhiều.”

Dennis nói xong rồi lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Hạ An Bình.

“Tôi biết rồi, anh đi chuẩn bị trước đi những việc còn lại tôi sẽ xử lý.”

Dennis gật đầu, nhưng không nhịn được rồi nói: “Nhưng một khi xóa sạch ký ức, thì cô ấy sẽ không còn là người anh thích nữa, anh đã nghĩ đến điều đó chưa?”

Nói đến đó thì trong ánh mắt xanh của người đàn ông thấm thoáng một nỗi buồn.

Trước đây, anh ta đã học được phép thôi miên gần như điên rồ này chỉ để có được người phụ nữ mình yêu, sau khi thôi miên người phụ nữ đó, quả thật cô ấy đã yêu anh ta như những điều anh tiêm nhiễm vào đầu cô ấy.

Tuy nhiên, loại tình yêu này có được là nhờ vào sự lừa dối và thủ đoạn, cho dù có được, nhưng cuối cùng vẫn không phải là thứ tình cảm thật lòng, Dennis cũng đang chìm trong nỗi lo sợ bất an như vậy, rồi dần dần không còn nhìn rõ trái tim của mình nữa.

Cuối cùng, anh ta lựa chọn rời bỏ người phụ nữ, nhưng người phụ nữ bị anh ta tiêm nhiễm lại không thể chấp nhận sự thật này, và rồi đã chết trong một vụ tai nạn xe khi đang tìm kiếm anh ta.

Kể từ đó, Dennis đã thay đổi họ tên, sống lang thang khắp nơi, anh ta không dám lại bước vào một cuộc sống bình thường không lo lắng, mặc cảm về tội ác sẽ khiến cuộc sống của anh ta trở nên khó thở.

Gặp được Hạ An Bình cũng chỉ là một lần tình cờ, trong lúc lang thang khắp nơi thì anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta cứ tưởng rằng mạng sống của mình sắp kết thúc, nhưng sau đó anh ta lại được cứu.

Chính Hạ An Bình đã cứu anh ta, lúc đó anh ta chỉ là một tên giang hồ chỉ biết làm việc chăm chỉ, nhưng khi thấy bộ dạng vật vã đau đớn của Hạ An Bình, thì Dennis nảy ra ý định trả ơn bằng cách giúp anh, và Dennis đã đi theo anh cho đến tận bây giờ.

Chỉ là, không ngờ rằng một người đàn ông vốn lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh mà lại thích một người phụ nữ như vậy, một người phụ nữ trông cũng rất bình thường.

“Thật ra… Chính tôi đã nợ cô ấy, tôi nhất định phải trả món nợ này…”

Hạ An Bình thở dài, nói ra tất cả mọi chuyện về Ôn Ninh, Dennis là cấp dưới mà anh có thể tin tưởng nên anh không có gì phải giấu giếm cả.

“Tôi không muốn làm cho cô ấy yêu tôi bằng cách thôi miên, hay bất cứ điều gì khác, nhưng.. tôi không muốn cô ấy phải đau khổ vì một người không xứng đáng. Tôi hy vọng cô ấy có thể sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.”

“Cứ coi đây là tôi đền bù cho cô ấy vậy.” Hạ An Bình nói nhẹ, Dennis rủ mặt xuống, coi như đã hiểu rõ suy nghĩ của anh.

“Vì đã như vậy rồi, thì anh có thể để hai mẹ con cô ấy được nhìn thấy nhau, rồi sau đó bắt đầu thôi miên trong lúc cô ấy cảm thấy vui vẻ nhất, thì khả năng thành công rất cao.”

“Là như vậy sao?”

Hạ An Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ gắng hết sức để làm được điều đó.”

Rất khó để Ôn Ninh có thể nhìn thấy con của cô, nhưng vì tương lai của cô, Hạ An Bình quyết định thử một lần.

Nghĩ ra điều gì đó, Hạ An Bình liền gọi cho Bạch Linh Ngọc.

“Ôn Ninh thế nào rồi?”

Bạch Linh Ngọc đang lo lắng nhận được cuộc gọi, lập tức hỏi thăm tình hình của Ôn Ninh.

“Cô ấy không sao cả, bây giờ cô ấy đang ngủ, chỉ có điều…”

Lời nói của Hạ An Bình dường như khiến cho Bạch Linh Ngọc muốn phát điên, thậm chí bà còn bắt đầu cảm thấy hối hận, hận bản thân tại sao lại gửi tấm ảnh của Lục An Bảo cho Ôn Ninh xem.

Nếu như không nhìn thấy thì có lẽ đã tốt rồi, nhưng một khi đã nhìn thấy, thì làm sao có thể kìm nén được cảm giác muốn được ở cùng con bằng xương bằng thịt chứ?

Bà thật là ngốc mà.

“Hôm nay, cô ấy đã nhìn thấy đứa trẻ đó, phải không?”

“Đúng vậy, bác không nên cho con bé xem ảnh… Là sơ suất của bác…”

“Không, con hiểu suy nghĩ của bác mà. Bác cũng chỉ muốn cô ấy vui vẻ nên mới gửi tấm ảnh đến… Đó không phải lỗi của bác. Có trách, thì trách tội lỗi của nhà họ Lục. Chia rẽ hai mẹ con nên mới dẫn đến tình trạng khó khăn như hiện tại.”

Nghe thấy vậy, Bạch Linh Ngọc bỗng thấy nhẹ lòng hơn.

“Con có ý này..”

Hạ An Bình nhẹ nhàng nói, nếu muốn Ôn Ninh tiếp tục được sống hạnh phúc, thì cần phải phá bỏ xiềng xích trói buộc hai mẹ con họ đi.

Việc cướp đứa trẻ khỏi tay nhà họ Lục, tạm thời thì anh không thể làm được, thế nhưng để đạt được kết quả ấy, anh nhất định phải để Ôn Ninh nhìn thấy con của mình.

“Ý con là…” Bạch Linh Ngọc trợn to mắt, ý tưởng của Hạ An Bình có chút táo bạo, nhưng vẫn khả thi.

Nếu như Ôn Ninh nhìn thấy mặt đứa trẻ, dù chỉ vài lân một tháng, thì có lẽ sức khỏe của con bé sẽ tiến triển tốt hơn nhiều.

“Bác hiểu rõ rồi, đợi đến lần sau tới thăm thằng bé bác sẽ nói với con.”

Bạch Linh Ngọc đồng ý làm việc này, trong ánh mắt bà lóe lên một niềm tin mãnh liệt.

Hạ An Bình cúp điện thoại, anh giấu không nói cho Bạch Linh Ngọc về chuyện thôi miên, nếu như bà ấy biết chuyện, có lẽ sẽ phản đối, rồi mọi chuyện sẽ càng khó khăn.

Vì thế, anh chỉ có thể làm như vậy, sau đó tìm một cái cớ để cho mọi chuyện trôi qua.

Hạ An Bình đang ở trong phòng chờ Ôn Ninh tỉnh lại.

Anh nhìn người phụ nữ ấy nằm trên giường, mặt cô tái nhợt như vậy, cả người giống như một tờ giấy trắng, nhẹ nhàng nằm trên giường, cảm giác như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Không, anh sẽ không để cô ấy biến mất.

Hạ An Bình nhìn cô bằng ánh mắt đầy kiên định, anh nợ cô quá nhiều, anh cần phải bù đắp lại, trước sau gì cũng không thể để cô gặp bất trắc gì.

Sau khi Ôn Ninh ngủ một giấc dài, tác dụng của thuốc an thần giảm dần, cô mới mở mắt ra.

Ngay lập tức nhìn thấy Hạ An Bình đang ngồi bên giường.

“Mấy giờ rồi? Em… Em ngủ bao lâu TOI….

Ôn Ninh còn đang mơ mơ màng màng, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ, trong giấc mơ lại nhìn thấy con mình và cha đứa bé.

Chỉ là cô muốn túm lấy góc áo của đứa trẻ, nhưng cô không thể.

“Em đã ngủ say suốt khoảng bảy tám tiếng rồi đấy.” Hạ An Bình nhìn cô, trong lòng cảm thấy đầy bất an, đau khổ: “An biết em đang nghĩ gì, trong khoảng thời gian này, em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, đợi đến khi sức khỏe tốt hơn thì anh mới có thể dẫn em đi gặp con của em… “