Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 157




Chương 157

Sau khi nghe mấy lời này, ánh mắt Bạch Tân Vũ càng lạnh hơn.

“Tôi biết rồi.”

Anh ta sẽ không để chuyện này xảy ra, cho dù phải trở thành kẻ thù với bạn tốt nhiều năm, cho dù nhà họ Bạch với nhà họ Lục bất hoà cũng được, anh ta tuyệt đối không thể để Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên bên cạnh nhau.

Đang suy nghĩ, Lục Tấn Uyên từ đầu hành lang bên kia bước đến.

Sự khác thường của Yên Nhiên vừa nãy khiến anh có chút nhìn mà giật mình. Nói cho cùng vẫn là bạn quen biết nhiều năm, anh ta cũng không thể nhìn cô gặp chuyện thế nên đã tức tốc chạy tới.

Nhìn thấy Bạch Tân Vũ, Lục Tấn Uyên yên tâm không ít, “Cô ấy sao rồi?”

“Sao rồi?” Bạch Tân Vũ không còn vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, mà lạnh lùng nhìn anh, “Không phải đều là kiệt tác cậu gây ra à? Cậu cảm thấy cô ấy sẽ thế nào?”

Lục Tấn Uyên hơi khó chịu bởi giọng điệu kỳ lạ của Bạch Tân Vũ, từ trước đến giờ cậu ta chưa từng nói như vậy với anh, “Rốt cuộc là sao rồi?”

“Yên Nhiên mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực! Bởi vì cậu và phạm nhân gây tội bỏ trốn ở cùng nhau, cậu chính là đang cố ý làm nhục cô ấy.”

Bạch Tân Vũ tâm tình xúc động, đột nhiên lao lên, túm lấy cổ áo của Lục Tấn Uyên, đẩy anh vào tường.

“Chứng rối loạn lưỡng cực?” Lục Tấn Uyên hiển nhiên không nghĩ tới điều này, “Kết luận chưa? Bác sĩ đã qua kiểm tra chưa?”

Mặc dù luôn biết sức chịu đựng tâm lý của Mộ Yên Nhiên không mạnh mẽ, nhưng đối với chuyện cô ta mắc bệnh tâm lý, Lục Tấn Uyên vẫn có chút khó tin.

“Chẳng lẽ tôi lừa cậu!”

Bạch Tân Vũ nghe anh nói như vậy liền cười khẩy chế nhạo, gọi bác sĩ tới, để anh ta lặp lại tất cả những lời vừa nói.

Vẻ mặt của Lục Tấn Uyên cũng trở nên nghiêm trọng, Mộ Yên Nhiên có lỗi không sai, nhưng chẳng qua anh cũng chỉ muốn tính cách cô ta ôn hoà lại một chút, không được đến quấy rầy Ôn Ninh nữa. Bức cô ta đến bước đường này, chung quy không phải chủ ý của anh.

“Tôi sẽ tìm bác sĩ giúp cô ấy nhanh chóng hồi phục”

Lục Tấn Uyên không chút do dự, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho mấy bác sĩ nổi tiếng mà anh quen biết, nhưng Bạch Tân Vũ đã ngăn anh lại.

“Không cần, tôi sẽ tìm bác sĩ. Còn cậu, việc nên làm nhất không phải là cái này!”

Anh nhìn vẻ mặt thờ ơ của Bạch Tân Vũ, rất nhanh hiểu ý tứ của anh ta

“Cậu muốn uy hiếp tôi?”

“Đây là việc cậu nên làm! Cắt đứt với người phụ nữ không đàng hoàng đó cũng không phải là chuyện xấu! Có chỗ nào mà Yên Nhiên không tốt hơn cô ta vạn lần?”

Trán Lục Tấn Uyên nhắn lại, nhất là khi Bạch Tân Vũ nói Ôn Ninh là người phụ nữ không đứng đắn, anh đưa tay ra, đẩy người đàn ông đang chặn trước mặt mình, khiến anh ta lảo đảo về phía sau, “Nhớ kỹ, đừng bao giờ nói những lời như vậy trước mặt tôi nữa, lần này tôi không tính toán với cậu, lần sau…”

Đôi mắt của Lục Tấn Uyên vô cùng lạnh lẽo, anh đã xác định Ôn Ninh là người phụ nữ của mình thì sẽ không để bất cứ người nào xúc phạm tới cô, kể cả người anh em tốt nhiều năm cũng không được.

“Chẳng lẽ cô ta không phải? Một người phụ nữ đã từng vào tù, bên cạnh vị hôn phu của em gái, còn có thể là một “mặt hàng” trong sạch được nữa à? Lục Tấn Uyên, không phải trước đây cậu không gần phụ nữ sao? Sao bây giờ lại bị loại đàn bà này mê hoặc rồi?”

Anh ta thấy Lục Tấn Uyên bảo vệ Ôn Ninh, lửa giận trong lòng càng tăng thêm, thời gian Yên Nhiên ở bên cạnh anh còn dài hơn anh và Ôn Ninh quen biết, thế nhưng lại chẳng sánh nổi với thứ gọi là tình mới này?”

“Tôi nói rồi, đừng nói lung tung.”

Lục Tấn Uyên nắm chặt nắm đấm, mạnh bạo đấm thẳng vào mặt Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ có thể né được, trong lòng anh ta càng thêm bất bình. Vì người phụ nữ kia mà anh còn ra tay với cả anh em tốt của mình, anh điên thật rồi sao?

“Muốn đánh nhau? Bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cậu. Vừa hay tôi cũng muốn trút giận cho Yên Nhiên.”

Hai người đàn ông, trong lòng tràn đầy nộ khí, không quan tâm lúc này đang đứng hành lang bệnh viện, lao vào đánh nhau mất hết hình tượng.

Lục Tấn Uyên đã luyện tập nhiều kỹ năng phòng vệ, rất nhanh chiếm thế thượng phong.

Bạch Tân Vũ bị anh đấm cho mấy phát nhưng hình như không hề đau chút nào, ngược lại càng cảm thấy tức giận. Cho dù anh ta bị đánh cũng sẽ không bao giờ chịu xin lỗi vì những gì vừa nói.

Ôn Ninh, chính là cô không xứng, không biết liêm sỉ.

Một lúc sau, nhân viên bệnh viện đi tới vội vãn kéo hai người này ra.

Hai vị này đều là người bọn họ không thể đắc tội, nếu ai đó bị thương thì họ không biết giải thích thế nào.

Lục Tấn Uyên cùng lắm chỉ có vài vết xước trên mặt, tốt hơn nhiều so với Bạch Tân Vũ bị ăn mấy cú đấm.

“Lời tôi nói lần này cậu nhớ kĩ đấy, đừng để tôi tiếp tục nghe những lời tôi không muốn nghe.”

Lục Tấn Uyên đẩy người vừa kéo anh ra, chuẩn bị rời đi, Bạch Tân Vũ lãnh đạm lên tiếng, “Không thể. Lục Tấn Uyên, tôi sẽ không cho phép cậu muốn làm gì thì làm, để ngăn cản cậu, tôi không ngại trả bất kỳ giá nào.”

Anh bước một bước rồi dừng lại, “Vậy tôi trông chờ xem cậu có thể làm gì?

Bạch Tân Vũ siết chặt tay, lần đầu tiên anh ta có cảm giác căm ghét tận xương tuý sự kiêu ngạo của Lục Tấn Uyên.

Lục Tấn Uyên ảm đạm ra ngoài, toàn thân toả ra luồng khí u ám không ai dám lại gần.

Quen biết Mộ Yên Nhiên, Bạch Tân Vũ hơn mười năm, nói không có một chút tình cảm là điều không thể, nhưng dẫu sao… anh không thể để mấy người bôi nhọ Ôn Ninh.

Người phụ nữ của anh phải do anh bảo vệ, còn sau này sẽ phát sinh chuyện gì, anh chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.

Ôn Ninh vừa tới bệnh viện thì Hạ An Bình gọi điện tới, nói rằng anh đã về nước, đang ở dưới nhà cô, nếu có thời gian, hi vọng có thể gặp cô.

Biết cô đang ở bệnh viện, Hạ An Bình lập tức sốt sắng: “Em sao vậy? Bị thương à? Hay có chỗ nào không khoẻ trong người? Anh đi gặp em.”

Ôn Ninh nghĩ một lúc, có lẽ Hạ An Bình đã tra được chút tin tức, vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói với anh ta cho nên mới đồng ý.

Hạ An Bình vì lo lắng cho Ôn Ninh mà trên đường phóng xe rất nhanh, đến nơi, anh không dừng lại chút nào mà lao thẳng tới phòng bệnh, “Em không sao chứ?”

Cô nhìn anh chạy mướt mát mồ hôi, trong lòng rất cảm động, “Em không sao. Em chỉ tới bệnh viện kiểm tra cơ thể mà thôi. À đúng rồi, anh ở nước ngoài tiến triển thế nào?”

Hạ An Bình lắc lắc đầu, tuy anh đã cật lực điều tra, nhưng tìm kiếm này như mò kim đáy bể, thực sự không hiệu quả chút nào.

Anh sẽ nhanh chóng tìm biện pháp khiến Dư Phi Minh mở miệng.

Biểu cảm Ôn Ninh có chút ngưng trọng, cô vẫn bối rối không rõ về tình hình của mẹ, nếu như muốn biết, bắt buộc phải ra tay từ Ôn gia.

“Anh sẽ giúp em.” Ánh mắt anh dịu dàng nhìn Ôn Ninh.

Đã lâu không gặp, cô múp míp hơn một chút so với lúc anh ấy rời đi, nhưng trông không hề mập mạp. Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày bằng lòng bàn tay, có thêm một chút da thịt và tròn trịa, trông dễ thương và vui tươi hơn một chút, càng giống một cô gái 24 tuổi bình thường vô lo vô nghĩ.

Tuy nhiên khi nghĩ đến sự thay đổi của cô vì đứa trẻ trong bụng, nghĩ đến cha của đứa nhỏ, trong lòng anh không kìm nổi sự xót xa.

“Ôn Ninh, cha của đứa nhỏ có tới chăm sóc em không?”